“Hừ…” “Điện hạ, xin ngài gắng sức… Gắng sức a!” Hoàng Tử Quy gấp đến độ đầu đầy mồ hôi. Đã qua thời gian hai ngày, thế nhưng Hoàng hậu chỉ rên rỉ, vẫn không dùng được khí lực. Vốn bởi vì sinh non, thai vị chưa xuống, hắn lớn gan tiến lên giúp Hoàng hậu xoa bụng. Đau đớn như vậy, ngẫm lại hẳn là không thể nhẫn nại, thế nhưng Hoàng hậu ngoại trừ lúc đau đớn cực độ mới nhỏ giọng kêu rõ hơn một chút, những lúc khác cũng chỉ cắn răng nuốt tiếng rên rỉ vào trong cổ họng. Hoàng Tử Quy đến lúc này, mới lờ mờ đoán được, Hoàng hậu dường như không quá phối hợp, cũng không phải không có khí lực, mà là không muốn dùng khí lực. Hoàng Tử Quy sợ đến mức ra một thân mồ hôi lạnh. Lúc đầu khi phát hiện Hoàng hậu sinh non thì, hắn đã thầm lấy làm kinh hãi. Y thuật của hắn tốt xấu gì cũng có thể coi là cao minh, Hoàng thượng lại vui lòng đưa dược liệu, dọc một đường đi này dược vật cùng thuốc bổ vẫn luôn dâng lên giúp Hoàng hậu an thai dưỡng thân, hẳn là sẽ không đơn giản mà sinh non như vậy. Thế nhưng hắn vừa bắt mạch liền phát hiện, Hoàng hậu dường như đã từng dùng đồ ăn tương khắc với những thứ thuốc bổ này. Hoàng Tử Quy phụ trách thân thể của Hoàng hậu, tuy rằng mỗi ngày đều tận tay sắc thuốc cho Hoàng hậu, nhưng cũng có lúc không nhìn xem y ăn những thứ gì. Hơn nữa hắn cũng không phụ trách một ngày ba bữa ăn của Hoàng hậu, tuyệt không biết được Hoàng hậu nói muốn ăn thứ gì. Hoàng hậu tinh thông y lý, nếu là có người cố ý lợi dụng đồ ăn hạ thuốc làm tổn hại thân thể của Hoàng hậu, Hoàng hậu sẽ không thể không phát hiện ra. Như vậy nói lên rằng… những đồ ăn tương khắc này, rất có thể là do chính Hoàng hậu sai người chuẩn bị. Hoàng Tử Quy nhớ đến món ‘Trứng xào dầu thầu dầu’ mấy tháng trước. Nếu không phải Nô Mã Vương lấy ra Hồi hồn đan tuyết liên ngàn năm, chỉ sợ lúc đó hài tử trong bụng Hoàng hậu đã mất rồi. Lẽ nào…Hoàng hậu vẫn là không muốn hài tử này?” Hoàng Tử Quy phỏng đoán ra tâm tử của Hoàng hậu, trên trán không khỏi rịn ra mồ hôi lạnh. Trong xe ngựa tuy rằng đốt noãn lô, hơi ấm dào dạt, mấy người hầu hạ không ngừng thay đổi nước nóng, trong xe ngựa nóng hầm hập, nhưng Hoàng Tử Quy vẫn cảm thấy có chút lạnh. “Hài tử này… giữ được không?” “Cái gì?!” Hoàng Tử Quy bỗng nhiên phục hồi tinh thần lại. Tiêu Thương Hải nằm trên trường tháp sắc mặt tái nhợt, nhẫn cơn đau nhức, chăm chú nhìn Hoàng Tử Quy, chậm rãi nói: “Ta hỏi ngươi… Hài tử này có giữ, giữ được không?” Hoàng Tử Quy không dám nói lung tung, chỉ nói: “Hoàng hậu hồng phúc tề thiên, tất sẽ sinh hạ bình an.” Khóe miệng Tiêu Thương Hải nhếch lên, lộ ra một mạt tươi cười chế giếu, trong mắt có điều gì đó chợt lóe qua. Tâm Hoàng Tử Quy đập mạnh một cái, vội vã cúi đầu. Giọng nói lạnh nhạt nhẹ bẫng của Hoàng hậu vẫn không nhanh không chậm, hỗn loạn cùng thống khổ, hữu khí vô lực nói: “Cách ngôn nói… Bảy sống tám không sống…. Cũng chưa chắc đã chuẩn. Hài tử này bảy tháng sinh non, nhưng, nhưng… ân, a…” Tiêu Thương Hải nắm chặt đệm chăn dưới giường, gương mặt nhăn nhúm lại, nhẫn qua cơn đau nhức này, thở dốc một tiếng, tiếp tục nói: “Một đường bôn ba, động thai khí, hài tử này không cần phải sống, không sống được, có đúng không?” Cổ cùng đầu của Hoàng Tử Quy đều cúi thấp xuống. Trong đầu hắn có chút mờ mịt, nhất thời không biết trả lời như thế nào. Tiêu Thương Hải đột nhiên gắng chống thân thể nửa ngồi dậy, một đôi mắt sắc bén chăm chú trừng hắn, đề cao thanh âm quát: “Có đúng hay không?!” Toàn thân Hoàng Tử Quy run lên, vô thức đáp: “Vâng. Vâng.” Tiêu Thương Hải lúc này mới thỏa mãn ngã xuống tháp, lần thứ hai vì đau bụng sinh mà bắt đầu rên rỉ: “Ách…” Hoàng Tử Quy không dám nhìn mặt Hoàng hậu, chỉ nhìn chằm chằm thẳng tắp vào phần bụng hở ra của Hoàng hậu. Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Hắn nghe hiểu ý của Hoàng hậu, hài tử này, không thể giữ! Thế nhưng… Hoàng thượng dường y lại không có ý này. Hoàng Tử Quy nhớ tới khi Hoàng hậu sắp sinh thì, Hoàng thượng căn dặn hắn: “Cần phải giúp Hoàng hậu phụ tử bình anh! Nếu như Hoàng hậu cùng hài tử trong bụng y có sơ sẩy gì, trẫm sẽ hỏi ngươi!” Thần tình lo lắng mà nghiêm túc của Hoàng thượng lúc đó, cũng không phải chỉ là ứng phó mà nói như vậy. Hắn có thể cảm giác được Hoàng thượng là thật sự muốn hắn phải bảo vệ được Hoàng hậu cùng với… hài tử của Nô Mã Vương trong bụng Hoàng hậu. Thế nhưng hiện tại Hoàng hậu lại ám chỉ y không muốn hài tử này. “Ách…” Tiếng rên rỉ của Hoàng hậu vang lên, gọi về thần chí của Hoàng Tử Quy. Hắn trấn định trước tiên giúp Hoàng hậu xoa bóp bụng một chút, nghĩ thai nghi đã đi xuống dưới, nhưng Hoàng hậu vẫn không dùng sức phối hợp, khiến thai nhi không thể đi ra được. Hắn nhịn không được ngẩng đầu nhìn lướt qua Hoàng hậu, liền thấy Hoàng hậu tuy rằng đau đớn không chịu nổi, ngũ quan nhíu chặt, nhưng đôi mắt vẫn trong trẻo như trước, thần trí thanh tỉnh, thậm chí khi hắn nhìn lên còn có thể nhìn lại được. Hoàng Tử Quy ngược lại trở nên trấn định, thấp giọng nói: “Hoàng hậu nương nương, nếu ngài không dùng sức, không chỉ có thai khi có lẽ sẽ mất, sợ rằng chính ngài cũng sẽ bị liên lụy. Hiện tại nhanh chóng để thai nhi đi ra mới là quan trọng hơn.” Tiêu Thương Hải chăm chú nhìn hắn, dường như muốn xem hắn nói có thật hay không. Tiêu Thương Hải tuy rằng tinh thông y lý, nhưng chữa cho người khó chữa được cho mình, lúc này người sinh sản lại chính là y, thực sự không thể phán đoán tình trạng của bản thân. Không thể nghi ngờ, y không muốn sinh khối thịt trong bụng ra! Đây là tượng trưng cho sự sỉ nhục của y, là vết nhơ kiếp này y không thể xóa đi được! Cao ngạo như Tiêu Thương Hải, sao có thể chịu được vắt ngang giữa y và Dương Tĩnh, lúc nào cũng có hài tử này khắc khắc nhắc nhở Dương Tĩnh rằng mình đã từng bị Nô Mã Vương vũ nhục? Nhưng một đường này y vẫn không có cơ hội. Y vốn tưởng rằng Dương Tĩnh sẽ ra tay giúp y. Với những hiểu biết của y từ trước về Dương Tĩnh, sao có thể dung được hài tử này? Tất sẽ để ngự y thay y giải quyết nó. Cho dù lúc sảy thai chịu chút khổ cũng đáng. Nhưng ai ngờ, Dương Tĩnh không chỉ không chú ý đến hài tử này, thậm chí còn để Hoàng Tử Quy giúp y chuẩn bị rất nhiều thuốc an thai bổ thân, một đường bôn ba chăm sóc y vô cùng cẩn thận, dường như rất sợ y sẽ bị động thai khí. Quan tâm như vậy, khiến Tiêu Thương Hải cũng phải hoài nghi hài tử này không phải của Nô Mã Vương, mà là của y cùng với Dương Tĩnh. Mắt thấy sắp vượt qua Trường Giang, Tiêu Thương Hải bất kể thế nào cũng không muốn để hài tử này sinh ra trên vùng đất của Đại Tịnh. Y hạ quyết tâm tàn nhẫn, nhúng tay một chút vào đồ ăn. Dương Tĩnh không thông y lý, thấy y hiếm khi thèm ăn, muốn thứ gì, liền vô cùng kích động để người dưới đi làm thứ đó. Chỉ là Dương Tĩnh luôn luôn phái Hoàng Tử Quy đến bắt mạch cho y, y không dám làm quá rõ ràng, thứ làm sảy thai rõ ràng giống như trứng xào dầu thầu dầu là vô ích, liền kết hợp với những đồ ăn khác, từng chút một, chậm rãi thúc đẩy thai nhi sinh non. Cuối cùng, một khắc trước khi vượt Trường Giang, dự tính của y đã được thực hiện.