Năm đó y dùng thuốc lâu như vậy, điều dưỡng nhiều năm như thế, thật vất vả mới mang thai Vinh nhi. Ai ngờ hiện tại bị bắt đến thảo nguyên, chỉ trong hai tháng ngắn ngủi, y đã lại có mang. Mà lúc này, Dương Quang Vinh thậm chí được sinh ra còn chưa đầy một trăm ngày. Sau khi Nô Mã Vương biết tin y mang thai, liền không hề đến trướng bồng của y nữa, càng tăng thêm nhiều người đến ‘chăm sóc’ y. Tiêu Thương Hải tuyệt không muốn sinh hạ hài tử này, nhưng xung quanh bị trông chừng chặt chẽ, không hề có cơ hội làm gì. Hơn nữa hài tử này không hề giống với Vinh nhi. Khi mang thai Vinh nhi thì, Tiêu Thương Hải mỗi ngày đều nôn nghén, nôn cho đến khi qua tháng thứ bốn mới chuyển biến tốt đẹp. Nhưng hài tử này rất ngoan ngoãn, hoàn toàn không có chút phản ứng, cũng không mang đến nhiều gánh nặng lắm cho thân thể suy yếu của y. Nhưng Tiêu Thương Hải vẫn nôn nghén, mỗi khi Nô Mã Vương cho người mang thuốc bổ đến y đều nôn ra sạch sẽ. Y không muốn hài tử này được nuôi dưỡng khỏe mạnh, cũng không muốn nó được bình an sinh ra. Y nôn kịch liệt, trời đất quay cuồng, quả thực là ăn cái gì liền nôn cái đó. Mấy thái y sầu mi khổ kiểm, đi hồi báo cho Nô Mã Vương, Nô Mã Vương giận dữ: “Các ngươi sao không kê cho y chút thuốc, không để y nôn nữa không được à!” Hồ thái yđứng đầu nói: “Đại Vương, đây là phản ứng bình thường khi có thai, không có phương thuốc đặc biệt nào chữa trị được. Hơn nữa chúng thần đã thử hết tất cả các phương pháp, đều không dùng được.” Hậu cung của Nô Mã Vương đã có vài nhi nữ (con trai, con gái), ít nhiều cũng hiểu được chuyện lúc mang thai, nghe vậy cả giận nói: “Ta mặc kệ nhiều như vậy. Các ngươi nhất định phải giữ được thai nhi trong bụng y! Nếu như đại nhân và hài tử xảy ra sơ xuất gì, sẽ đến hỏi tội các ngươi!” Mấy thái y bất đắc dĩ lui ra. Trong đó một người nói với Hồ thái y đứng đầu: “Hồ đại nhân, mạch tượng của Tiêu thị tuy rằng suy yếu, nhưng hiện tại đã mang thai ba tháng, lẽ ra không còn nôn nhiều như thế nữa. Ngài xem rốt cuộc là vì sao?” Hồ thái y vuốt vuốt ria mép, nhìn gã một cái, nói: “Mặc kệ là nguyên nhân gì, phải để y khỏe mạnh sinh hạ hài tử. Tiêu thị hiện tại thân thể suy yếu, thương thế chưa lành, lại có mang, cần cẩn thận điều dưỡng. Nếu Đại Vương đã lên tiếng, liền dùng dược liệu tốt nhất bồi bổ cho y đi.” Tiêu Thương Hải muốn dùng việc nôn nghén để làm hư hại thân mình, muốn đánh mất hài tử này. Ai ngờ dưới tình huống bất lợi như thế, thai nhi vẫn tiếp tục sống. Tới tháng thứ tứ, y cũng không tiếp tục dùng biện pháp này, hơn nữa thai nhi đã lớn, chỉ dựa vào việc dinh dưỡng không đủ, cũng không thể bỏ được. Tiêu Thưởng Hải bắt đầu trở nên vô cùng ngoan ngoãn, không chỉ phối hợp với việc trị liệu cùng thuốc bổ của các thái y, hơn nữa đối với người bên cạnh cũng không còn quá lạnh nhạt nữa, thậm chí không có việc gì còn bắt chuyện với bọn họ. Nô Mã Vương giao mọi chuyện liên quan đến Tiêu Thương Hải cho tâm phúc Tô Hợi xử lý. Tô Hợi sắp xếp hai nha hoàn, sáu thái giám cường tráng, còn có hai mươi tên thị vệ, canh phòng trường bồng của Tiêu Thương Hải vô cùng nghiêm ngặt. Tiêu Thương Hải tuy rằng bị coi như nữ quyến giam giữ trong hậu cung của Nô Mã Vương, nhưng dù sao y cũng không phải là nữ tử, không quá để ý đến hai nha hoàn kia. Còn sáu thái giám cường tráng, là do Nô Mã Vương mang theo về từ Trường Kinh. Năm đó người Hồ chiếm lĩnh Trường Kinh, liền phỏng theo chế độ quan lại của Đại Thịnh, thành lập chế độ triều đình cùng chế độ ở hậu cung. Bởi vì nữ quyến của Hồ Vương tiền nhiệm phong phú, lại vơ vét rất nhiều mỹ nữ của Thịnh nhân, thái giám trong hậu cung thiếu nhiều, liền sai binh sĩ đi bắt rất nhiều hài đồng thiếu niên về, mở rộng đội ngũ thái giám. Năm năm trước Thịnh Huy Đế Dương Tĩnh chỉ huy quân đội tiến lên phía Bắc, đánh bại người Hồ, một lần nữa đoạt lại cố đô Trường Kinh. Nô Mã Vương hoảng sợ lui về phía sau, những thái giám này đều ở trong cung chăm sóc nữ quyến, cũng mang hết về thảo nguyên. Tiêu Thương Hải không có việc gì sẽ bắt chuyện với mấy tên thái giám vài câu, phát hiện bọn chúng đều là Thịnh nhân, nói tiếng Trường Kinh tiêu chuẩn, giống như có hứng thú, bình thường sẽ nói với bọn chúng về phong cảnh Đại Thịnh. Đại khí trầm ổn của cố đô Trường Kinh, sự phồn hoa vững chắc của tân đô Lạc Kinh. Còn có cảnh đẹp Giang Nam, sự giàu có của Thịnh nhân. Mấy tên thái giám này dần dần bị câu chuyện của y cuốn hút, nhớ tới quê nhà, có lúc cũng đáp lại vài câu. Khi Tiêu Thương Hải mang thai đến tháng thứ năm, có một ngày nói chuyện phiếm với mấy tên thái giám, nói về món ngon của Trường Kinh, đột nhiên nói: “Ta lại nhớ đến một món ăn, chỉ sợ các ngươi không biết.” Thái giám Trương Xuân có ham mê với món ngon nhất, thế nhưng sau khi đi tới thảo nguyên, thực vật có hạn, ngược lại chỉ lặp đi lặp lại mấy món thịt dê, thịt bò, sữa ngựa, cũng không còn món ăn tinh tế phong phú như khi ở Trường Kinh. Hắn nghe vậy lập tức nói: “Là món ăn gì? Phu nhân chỉ cần nói, không có món ta không nhớ rõ.” Tiêu Thương Hải sau khi bị bắt, Nô Mã Vương cũng không cho người gọi y là ‘Hoàng hậu’, chỉ gọi là ‘Tiêu thị’. Sau đó y lại mang thai, Nô Mã Vương liền phong y làm ‘Phu nhân’ trong hậu cung người Hồ, bảo kẻ khác gọi như vậy, cũng có ý làm nhục. Tiêu Thương Hải mỉm cười nói: “Món ăn này gọi là Trứng gà xào rau thơm, ở một cửa hàng trên đường Linh Tước phía nam phường Đầu Hổ, cũng là đệ nhất gia. Ta nhớ kỹ hàng đó tên là Trương Ký Xuân Bính, nói đến thật ra rất giống tên của Trương Xuân ngươi a.” Thái giám Tiểu Triệu Tử ở bên cạnh nghe xong, liền cười nói: “Trương ca, cửa hàng đó không phải là do ngươi lén mở ở ngoài cung chứ?” Gương mặt Trương Xuân lộ vẻ hoài niệm, nói: “Ta còn nhớ rất kỹ cửa hàng này. Rất giống với tên của ta, lúc đó có người ở trong cung trêu chọc ta. Sau đó khi ra ngoài cung mua sắm thì, ta cố ý đến nhà đó ăn một lần. Hình như có một món ăn tên là Trứng gà xào.” Tiêu Thương Hải nói: “Ngươi đã từng nếm món ăn kia chưa?” Trương Xuân lắc đầu nói: “Không có.” Lúc này cách làm của mọi người thường làm đối với trứng gà, đại khái chỉ có vài loại là chưng, hấp, luộc. Bởi vì dầu rất quý giá, rất ít người dùng dầu để xào nấu, càng không cần nói đến loại món ăn cần dùng nhiều dầu nấu nướng giống như Trứng gà xào. Tiêu Thương Hải lộ vẻ tiếc nuối, nói: “Thật là đáng tiếc. Món ăn này cực kỳ nổi tiếng, màu sắc hương vị đều rất hấp dẫn, cũng không phải là có cách làm giống nhau là được. Ta mới chỉ ăn một lần, nhưng đến bây giờ vẫn còn nhớ mãi không quên.” Nói xong liền thở dài yếu ớt, nói: “Đáng tiếc hiện tại chúng ta đang ở trên thảo nguyên, không thể đi nếm thử được. Cho dù tự làm, e rằng cũng không làm ra được mùi vị như thế.” Tiểu Triệu Tử nghe xong, tiến lên nói: “Phu nhân, cũng chưa chắc đã không được. Người khác ta không biết, nhưng tay nghề của Trương ca chúng ta vô cùng tốt đó. Chỉ cần có nguyên liệu, có cách làm, hắn đều có thể làm được.” Trương Xuân cũng bị gợi ra ham mê ăn uống. Hắn nghĩ thầm Tiêu thị là xuất thân từ đệ nhất gia tộc ở Giang Nam, từ nhỏ đã là quý công tử, có thứ tốt nào chưa từng nếm qua? Sau đó lại lên làm Hoàng hậu Đại Thịnh, cẩm y ngọc thực, càng không cần phải nói. Có thể khiến y nhớ mãi không quên, vậy món ăn này phải có hương vị như thế nào chứ? Nhất định là cực kỳ ngon miệng đi? Vừa nghĩ như thế, hắn liền động tâm, nói: “Món ăn này thực sự ăn ngon như vậy? Nếu phu nhân biết nguyên liệu cùng cách làm, không ngại nói cho ta biết đi. Ta sẽ nghĩ cách, xem có thể làm được cho phu nhân không.” Từ sau khi Tiêu Thương Hải mang thai, Nô Mã Vương đã nâng cao đãi ngộ với y rất nhiều. Muốn ăn muốn uống gì, đều tận hết khả năng thỏa mãn y. Thậm chí còn cho phép y mỗi ngày cùng thị vệ và thái giám ra ngoài tản bộ một lát, phơi nắng phơi nắng. Tiêu Thương Hải nghe vậy, không khỏi mỉm cười, đôi mắt đen láy sáng rực lên như sao trong đêm tối, mang theo chút tia sáng rực rỡ. “Món này cũng không quá khó làm, ta cũng biết phương pháp. Chỉ là then chốt của nó cũng không phải cách làm, mà là nguyên liệu.” Tiểu Triệu Tử nói: “Trứng gà xào thôi mà, còn muốn nguyên liệu đặc biệt gì nữa chứ? Trứng gà đi đến trù phòng kiếm là được, mỡ dê cừu rán cũng nhiều, còn muốn rau thơm thì có chút phiền phức.” Tiêu Thương Hải cười lắc đầu, nói: “Tiểu Triệu Tử, ngươi nói sai rồi. Chỗ phiền phức của món ăn này không phải ở rau thơm, là ở dầu. Mỡ thịt không được.” Trương Xuân ngạc nhiên nói: “Vậy cần loại dầu nào? Chẳng lẽ là dầu nành sao?” Tiêu Thương Hải nhẹ giọng nói: “Phải là dầu của cây thầu dầu mới được.”