Ngày thứ hai sau lễ thánh Thọ, Thịnh Huy đế đột nhiên băng hà, Thái hậu đau buồn khó nén, ôm thi thể ba ngày ba đêm, không cho đám người Hoàng đế đến gần. Cho đến cuối cùng ngất đi, đám người Hoàng đế mới ‘cướp’ được di thể của Thịnh Huy đế ra từ trong tay Thái hậu.
Hoàng lăng của Thịnh Huy đế bắt đầu xây dựng từ hai mươi năm trước, đã hoàn thành từ lâu. Lăng tẩm của Tiêu Thương Hải cũng ở trong đó.
Tiêu Thương Hải hôn mê tỉnh lại, Thịnh Huy đế đã hạ táng. Y bệnh nặng một hồi, cũng không từ chối thuốc thang chữa trị của các ngự y, chỉ là người vẫn rất suy yếu, sắc mặt thay đổi khó lường, dường như đã mất đi vui giận.
Cho đến tháng tám, Công chúa Trường Khang bệnh nặng, suýt nữa chết non, Tiêu Thương Hải cuối cùng mới tỉnh táo lại, đón Công chúa Trường Khang từ chỗ Hoàng hậu về bên cạnh mình chăm sóc. Dương Tranh lại vẫn gửi nuôi ở chỗ Hoàng hậu, cùng làm bạn với Hoàng tôn Dương Cố.
Thời gian dần dần trôi qua, đảo mắt hai hài nhi cũng đã trưởng thành.
Tiêu Thương Hải vô cùng thương yêu ấu nữ, nhưng không thể nói rõ là gần gũi nhiều. Mỗi ngày y phần lớn thời gian là ở trong Phật đường đằng sau Hi Ninh cung. Nơi đó vốn là Dương Tĩnh xây cho Trương Thái hậu, hiện tại biến thành chỗ Tiêu Thương Hải niệm kinh Phật.
Dương Tĩnh nhìn thấy qua thần kính thông thế, giống như đang xem một bộ phim truyền hình rất cổ xưa.
Hắn nhìn Dương Quang Vinh dần dần trưởng thành, trở thành một đế vương ôn hòa. Nhưng nhìn thân thể hắn từ từ suy yếu, ba mươi tuổi thì tráng niên mất sớm, Tiêu Thương Hải thật đúng là người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
Dương Quang Vinh kiếp trước thì thọ mệnh chỉ có mười sáu tuổi, hôm nay thêm được mười mấy năm, cũng là có nhân quả ở trong đó.
Dương Tĩnh đã rời thế, chỉ còn duy nhất hồn phách đang canh giữ bên thần kính thông thế, nhìn nhi tử qua đời, tuy rằng khổ sở, nhưng cũng không cảm thấy quá bi thương.
Sinh lão bệnh tử, đây là quy tắc của thế gian, không ai có thể thay đổi.
Dương Cố mười hai tuổi đăng cơ, Tiêu Thương Hải trở thành Thái Hoàng Thái hậu, Phong Thanh Tuệ cũng thành Thái hậu.
Hoàng đế tuổi nhỏ, lại không hề có chủ kiến gì, Phong Thái hậu nắm giữ quyền ngôn luận, Phong gia một bước trở thành quyền quý nhất trong triều đình, một vài chuyện trong triều biến thành lộn xộn. Tiêu Thương Hải vốn tránh ở Phật đường, cuối cùng không nhịn được ra tay, giam lỏng Phong Thái hậu, kiềm chế Phong gia xuống dưới.
Hoàng đế giống như bị chịu đả kích rất lớn, trong một khoảng thời gian rất dài đều không có tâm tình làm gì cả.
Tiêu Thương Hải không thể làm gì khác hơn là đưa tôn nhi đến bên mình, dốc lòng dạy dỗ một hồi. Nhưng Dương Cố bản tính nhẹ dạ thiện lương, không quả quyết, cũng không thể thay đổi được tính cách.
Tiêu Thương Hải một lần nữa giao lại chuyện triều chính cho Hoàng đế, để hắn tự mình chấp cính, sau đó sắp xếp cho Thành Vương lập phi, Công chúa Trường Khang xuất giá. Sau đó giống như đã không còn chuyện gì cần quan tâm nữa, liền quay lại Phật đường ẩn cư. Lại không ngờ, triều đình Đại Thịnh vẫn sóng cuộn mây đảo, gợn sóng dâng trà.
Thành Vương Dương Tranh và Hoàng đế trên danh nghĩa là thúc chất, thực chất là tuổi xấp xỉ nhau, lớn lên bên nhau từ nhỏ, tình cảm sâu đậm. Hắn tính cách kiên nghị, rất có tâm cơ, cũng rất có chủ kiến với chuyện triều chính.
Dương Cố đăng cơ khi còn nhỏ, sau đó là Thái hậu Phong thị buông rèm nhiếp chính, tuy rằng Tiêu Thương Hải sau khi đoạt quyền triều chính rồi giao lại cho hắn, nhưng hắn cũng rất khó nắm giữ được chuyện triều chính ngay. Thế là có rất nhiều chuyện đều đem đến hỏi Dương Tranh, dần dần nể trọng hắn.
Dương Tĩnh qua thần kính thông thế nhìn thấy Dương Tranh từng bước từng bước gây ảnh hưởng với Hoàng đế, âm thầm đoạt quyền, bày bố thế cục, dã tâm rõ ràng nhưng không hề lộ ra, không khỏi run sợ trong lòng. Thế nhưng lúc này Tiêu Thương Hải tuổi tác đã cao, lánh ở Phật đường, tinh lực có hạn, càng trở nên mơ hồ, không hay biết gì.
Triều chính dần dần bị Dương Tranh chiếm lấy quyền lực, việc này bị Dương Kiện khải hoàn quay về triều phát hiện ra.
Dương Kiện vẫn chưa thú phi, cũng nạp mấy nam thiếp, nhưng chưa từng để bọn họ uống dược sinh con.
Có lẽ đã biết được thân thế của mình, hoặc là xuất phát từ cảm kích, có lẽ xuất phát từ cẩn thận, cũng có thể là xuất phát từ những nguyên nhân không rõ khác, hắn không muốn để lại con nối dõi.
Dương Kiện phát hiện không thích hợp, thầm nhắc nhở Hoàng đế cẩn thận với Thành Vương, nhưng Hoàng đế quá mức tin tưởng Thành Vương, thậm chí có một lần trong tiểu yến lỡ miệng nói ra với Thành Vương. Thế là ngày hôm sau, Dương Kiện liền bị điều đến biên cảnh phương Bắc Đại Thịnh, đối mặt với hai mươi vạn đại quân của địch Nhung.
(người Nhung: Trung Quốc thời xưa gọi là người Phương Tây)
Hắn được khâm điểm thành Chinh Bắc Đại Tướng quân, nhưng ở biên cảnh, lại chỉ có năm ngàn thân binh mặc hắn sai khiến, những tướng kĩnh khác, đều là thân tín của Thành Vương.
Dương Tranh đây là đưa ca ca ruột của mình vào chỗ chết!”
Dương Tĩnh trừng to mắt đến mức muốn nứt ra, mắt mở trừng trừng nhìn Dương Kiên binh bại bị bao vây, lực kiệt chết trận.
“Không ——“
Nước mắt lã chã tuôn rơi.
Lúc này đây tuy rằng thân là vong hồn, nhưng hắn vẫn cảm nhận được nỗi đau mất con. Cho dù là khi nhi tử thân sinh Dương Quang Vinh tuổi trẻ mất sớm thì, hắn cũng không đau lòng như thế.
“Kiện nhi…”
Đây là hài tử mà hắn tận tay nuôi dưỡng. Là hài tử kiếp trước hắn thua thiệt, kiếp này thương yêu. Thế nhưng, hài tử hài lại bị chính cốt nhục thân sinh của mình hại chết.
Dương Tĩnh vươn hai tay ra, giống như muốn ôm nam tử ngã xuống sa trường. Máu tươi nhiễm đỏ chiến bào của hắn, cũng thấm ướt hai mắt Dương Tĩnh.
“Tranh nhi, ngươi đây là đang làm gì!”
Dương Tĩnh thống khổ.
Hai nhi tử mà hắn thương yêu nhất, lại sau khi hắn chết đi tự giết lẫn nhau.
Sau khi Dương Kiện chết, trong triều không còn sức mạnh để phản kháng.
Không lau sau, Hoàng đế bạo bệnh bỏ mình, bởi vì không để lại con nối dõi, vậy nên việc Dương Tranh đăng cơ nhìn qua vô cùng hợp lý. Cho dù Hoàng đế vẫn còn một đệ đệ ruột, nhưng Phong Thái hậu đối mặt với khí thế tàn nhẫn mạnh mẽ của Dương Tranh liền sợ đến kinh hồn táng đảm, tự động từ chối thay ấu tử.
“Nước cần vua giỏi. Thỉnh Thành Vương đăng cơ.”
Dương Tranh giống như rất thỏa mãn với sự thức thời của Phong Thái hậu. Vì thế phong ấu tử của nàng là An Vương, ban phủ trong kinh thành, cũng tự mình tuyển một Vương phi cho chất nhi này.
Tiêu Thương Hải là khi Dương Kiện bị điều ra tiền tuyến thì phát hiện không ổn. Nhưng y đã tuổi cao sức yếu, mọi người bên cạnh bị Dương Tranh âm thầm khống chế, lại không có sức lực để đấu lại với ấu tử tuổi trẻ mạnh mẽ.
Tiêu Thương Hải cũng giống như Dương Tĩnh, bị thủ đoạn và tâm cơ của Dương Tranh khiến cho sợ hãi. Y cố gắng hết sức, sau khi Hoàng đế qua đời bảo toàn huyết mạch cuối cùng của Dương Quang Vinh —— ấu tử của Phong Thái hậu, ấu đệ An Vương của Dương Cố.
Là hắn âm thầm khuyên bảo Phong Thái hậu vì An Vương mà từ bỏ ngôi vị Hoàng đế, sau đó tìm thời cơ, để Hoàng để thả An Vương quay về ở tại đất phong.
Dương Tĩnh nhìn một màn lại một màn năm tháng qua đi. Ái nhân từng tuấn mỹ vô song từ từ già nua, hài tử từng yêu thương tráo trở lật mặt, tử tự huyết mạch tương liên với hắn từng người một rời đi.
Có một số việc theo thời gian không thể dừng lại tạo ra, có một số việc cũng là do nhân tâm không đổi tạo thành.
Cuộc sống chính là như thế, tràn ngập chuyện xấu, khiến người ta trở tay không kịp.
Dương Tĩnh dần dần hiểu rõ mọi chuyện.
Hắn không hề qua tâm những người và việc khác của Đại Thịnh, chỉ chăm chú nhìn ái nhân của mình.
Mái tóc đen của Tiêu Thương Hải biến thành tóc bạc, sống lưng thẳng thắn dần dần cong xuống. Y sống rất lâu rất lâu, sau khi Dương Tĩnh rời thế, y sống thêm tròn ba mươi năm. Lúc lâm chung thì thọ bảy mươi tư tuổi.
Thịnh Doanh đế Dương Tranh hợp tác y với phụ hoàng. Cửa lớn của lăng mộ lần thứ hai mở ra, rồi lần thứ hai khép lại.
Cuộc sống của Tiêu Thương Hải trong mấy chục năm cuối đời, mất con, mất cháu, mắt mở trừng trừng nhìn nhi tử giết huynh, giết cháu, soán vị.
Y trải qua đau đớn, phẫn nộ, bất lực, cô độc, cuối cùng trong sự tưởng niệm vô hạn về ái nhân nhắm hai mắt lại.
Dương Tĩnh rơi lệ đầy mặt.
Hắn hối hận.
Truyện khác cùng thể loại
571 chương
208 chương
77 chương
130 chương
7 chương
18 chương
24 chương