Sau năm mới, Tiêu Thương Hải để Hoàng đế bắt đầu chuẩn bị cho lễ vạn thọ của Thượng Hoàng.
Dương Tĩnh vốn không thích rầm rộ náo nhiệt quá mức, Tiêu Thương Hải lại nói:
“Đây là lễ vạn thọ đầu tiên sau khi ngươi thoái vị, nếu không long trọng, người bên ngoài sợ rằng sẽ cho là Hoàng đế bất hiếu.”
Hoàng đế nói:
“Đúng vậy. Đây là một mảnh hiếu tâm của nhi tử, phụ hoàng xin đừng từ chối.”
Dương Tĩnh lúc này mới không nói gì nữa.
Dương Kiện vốn còn muốn quay về biên quan, nhưng Hoàng đế lén gọi Dương Kiện đến, lặng yên một lát, nói:
“Tạ sư thúc nói phụ hoàng chỉ sợ không còn nhiều thời gian, hiện tại chiến sự ở biên quan tạm thời dừng lại một khoảng thời gian, đệ cũng đừng quay lại nữa, ở lại kinh hảo hảo bồi phụ hoàng đi.”
Dương Kiện giống như bị sét đánh. Mặc dù từ lâu hắn đã mơ hồ đoán được thân thể phụ hoàng có bệnh nặng, nhưng việc này Tiêu Thương Hải và Dương Quang Vinh đều giấu rất kín kẽ, ngoại trừ mấy ngự y, Dương Kiện và Công chúa Trường Bình đều không hề biết đến.
Hai năm này hắn ở biên quan một lòng dốc sức, chỉ là mong muốn phụ hoàng có thể kiêu ngạo vì hắn, tự hào vì hắn. Chỉ là hắn không ngờ rằng, thời gian với hắn mà nói lại gấp rút như vậy.
Hắn mờ mịt một chút, giọng khàn khàn nói:
“Phụ hoàng rốt cuộc là bị bện gì? Còn bao nhiêu thời gian?”
Dương Quang Vinh đem bệnh tình và tình hình trị liệu của Dương Tĩnh mấy năm qua nói ra hết, nói:
“Sư thúc nói, phương pháp châm cứu nội khí của người chỉ tối đa giúp phụ hoàng thọ thêm được ba năm, hôm nay kỳ hạn đã sắp hết…”
Dương Quang Vinh cúi đầu lau đi lệ vương nơi khóe mắt, nói:
“Đệ đã trở về, thì đừng đi nữa, mẫu hậu cũng là có ý này.”
Dương Kiện kinh ngạc ngây ngốc ngồi xuống, chỉ cảm thấy không thể tin tưởng.
Dương Quang Vinh vỗ vỗ vai hắn, nói:
“Đệ đã mười chín rồi, cũng là một đại nhân. Những lời này nói cho đệ, ở trước mặt phụ hoàng đừng lộ ra dấu vết gì. Trẫm cũng không nói nhiều nữa, tự đệ bình tĩnh lại một chút, sau khi chỉnh lại sắc mặt rồi thì từ chỗ này của trẫm đi ra ngoài.”
Dương Quang Vinh rời đi, Dương Kiện một mình ngồi ở thiên điện đến chiều tối, mới chậm rãi đi ra.
Buổi tối hắn đến thỉnh an, Dương Tĩnh lấy làm lạ liếc hắn một cái, nói:
“Sao canh giờ này còn đến đây?”
Dương Kiện cười ngây ngô một tiếng:
“Nhi tử đã lâu không dùng bữa tối với phụ hoàng, nhớ tới món bồ câu non hầm cách thủy trong cung là ngon nhất, liền đến chỗ người ăn ké.”
Dương Tĩnh cười ha ha nói:
“Khó có được con có lòng hiếu. Hạ Khởi, dặn Ngự thiện phòng làm thêm vài món ăn mà Bình Vương thích ăn, đừng quên hầm một bát bồ câu non nấm hương.”
Dương Tranh ngồi ở bên cạnh, gương mặt xinh đẹp tinh xảo như búp bê. Bé nghiêng đầu có chút tò mò quan sát nhị ca không quen thuộc lắm này.
Dương Kiện thấy bé nhìn mình, không khỏi mỉm cười hiền lành nói:
“Tranh nhi đang nhìn gì vậy? Mấy ngày hôm trước mới chào hỏi nhị ca trên bữa tiệc, sẽ không nhanh quên nhị ca như thế chứ?”
Dương Tranh nhảy xuống khỏi noãn tháp, thân thể ba khúc giống như búp bê, nhưng lại làm bộ làm dáng, cẩn thận khéo léo hành lễ với Dương Kiện:
“Kiến quá nhị Hoàng huynh.”
Dương Kiện nghe giọng nói non nớt còn hơi sữa của bé, nhìn dáng vẻ xinh đẹp đáng yêu, không khỏi yêu thương tận tim, ôm bé vào trong lòng, cười cười nói:
“Tranh nhi lớn hơn rồi, càng ngày càng xinh đẹp hiểu chuyện.”
Dương Tranh cũng không nói gì thêm, ngoan ngoãn ngồi ở trong lòng hắn. Dương Kiện lấy mấy thứ mang theo người ra trêu đùa bé, lúc này mới cảm thấy có chút hứng thú, cầm lấy một thanh loan đao nhỏ bằng bạc chơi đùa.
Dương Tĩnh nhíu mày nói:
“Đừng cho đệ đệ chơi thứ nguy hiểm như thế. Nó còn nhỏ, cẩn thận cắt vào mình.”
Dương Kiện nói:
“Phụ hoàng yên tâm. Thanh tiểu đao này chỉ là đồ trang sức, vẫn chưa mài sắc, hài nhi cố ý mang đến cho đệ đệ chơi.”
Dương Tĩnh cười nói:
“Trẫm thấy con thích hài tử như vậy, sau không nhanh chóng thành thân, tự sinh một đứa đi?”
Dương Kiện lập tức xấu hổ:
“Phụ hoàng, người chê cười con.”
Dương Tĩnh cười than:
“Thật không biết là con nghĩ như thế nào nữa, cho con thành thân lại là chê cười hay sao?”
Dương Kiện đang lúng túng, Tiêu Thương Hải vừa lúc đi vào, nói:
“Sắp đến bữa tối rồi, bày ở chỗ này hay là ra chính điện?”
Dương Tĩnh nói:
“Ở ngay trong phòng sưởi này đi. Cũng ôm Vĩnh Yên đến luôn.”
Tiêu Thương Hải cởi giày lên tháp, tùy ý nói:
“Vĩnh Yên để cho mấy dưỡng nương hầu hạ đi. Trời còn chút lạnh, ôm đến ôm đi dễ bị nhiễm lạnh.”
“Ừm, thân thể Vĩnh Yên quả thực là yếu đuối, không giống Nguyên An lúc còn bé.”
Dương Tĩnh vô cùng thương yêu tiểu nữ nhi.
Bởi vì khi Dương Nguyên An sinh ra thì rất to béo, sau này lớn lên cũng khỏe mạnh, tính tình cũng có chút giống nam hài, vì vậy Dương Tĩnh và Tiêu Thương Hải cũng không có áp lực quá lớn, nghĩ nữ nhi nuôi được như vậy cũng không khó. Thế nhưng khi Dương Vĩnh Yên sinh ra thì hoàn toàn phá vỡ quan niệm trước đây của hai phu phu.
Nữ hài mảnh mai, không chịu nổi ủy khuất, thích khóc, thân thể yếu đuối… Đủ loại khiến người khác thương tiếc. Hai phu phu phải tiêu hao nhiều tinh lực hơn cho bé.
Trái ngược với muội muội sinh đôi, Dương Tranh lại rất dễ nuôi, thành thật nghe lời, tính cách kiên nghị, từ trước đến nay đều được nuôi ở chỗ Thái tử phi cùng hoàng tôn Dương Cố, gần đây mới ôm về ở cùng với hai vị phụ thân, bớt lo hơn rất nhiều.
Một nhà bốn người ở trong phòng sưởi dùng bữa tối. Dương Tranh giống như một tiểu đại nhân, cũng không cần quá để tâm đến bé, chỉ thỉnh thoảng bàn tay nhỏ bé cầm cái thìa không vững, dưỡng nương liền tiến lên nhẹ nhàng giúp bé lau nước bọt.
Sau bữa cơm thì nước canh thanh đạm được đưa lên, Dương Tĩnh uống hai ngụm, cười nhìn Dương Kiện:
“Lần này con trở về thực sự là khỏe mạnh hơn không ít, mùa hè đi săn bắn, trẫm cần phải cần thận xem bản lĩnh của con.”
Dương Kiện đã mười chín tuổi, ngây người ở chiến trường biên quan đã hơn một năm, dần dần vẻ ngây ngô của thiếu niên rút đi, ngưng tụ lại dáng vẻ thành thục ban đầu của một đấng nam tử. Chỉ là ở trước mặt phụ hoàng tôn kính, hắn dường như vĩnh viễn là hài đồng nho nhỏ gầy yếu kia, trong đôi mắt màu hổ phách tràn đầy kính yêu và tình cảm quấn quít.
Nhớ tới lời của Hoàng huynh nói với hắn, trong lòng Dương Kiện đau xót, nhưng mặt vẫn mỉm cười:
“Vâng. Hiện tại chiến sự ở biên quan đã tạm yên ổn, hai mươi vạn liên quân của Bắc Hồ và Hạ Kim đại bại, trong ba năm cũng không có sức phản công. Nhi thần ở biên quan cũng không có chuyện gì làm, đang muốn quay lại kinh thành ở một khoảng thời gian. Sách nhi tử còn chưa có đọc xong, muốn tìm sư phụ tiếp tục học bài.”
Trong lòng Dương Tĩnh hiểu rõ vì sao hắn ở lại. Hắn ở biên quan lập được công lớn, chính là thời gian rèn sắt khi còn nóng, ở lại biên quan hun đúc vài năm, địa vị trong quân sẽ càng ổn định. Thế nhưng Dương Kiện ngày sau quay về kinh, Thượng hoàng và Thái hậu vẫn còn, vị trí rất ổn, hơn nữa với tính tình hàm hậu thẳng thắn của hắn, cũng sẽ không chơi trò lấy lùi làm tiến, dùng thủ đoạn nhượng quyền để tránh hiềm nghi.
Dương Tĩnh biết Dương Kiện là thật lòng muốn quay về, học hành gì đó cũng chỉ là mượn cớ.
Như vậy cũng tốt, miễn cho đến lúc mình đột ngột qua đời, còn phải gọi Kiện nhi gấp gáp tám trăm dặm quay về kinh.
Dương Tĩnh tự biết thời gian không còn nhiều, cũng muốn tận hết khả năng ở cùng với người nhà. Bởi vậy cũng để mặc cho Dương Kiện mượn cớ, còn cười nói với Tiêu Thương Hải:
“Như Thương lại phải bận rội rồi. Võ công của Kiện nhi mặc dù đã đại thành, nhưng việc học vẫn còn miễn cưỡng. Hôm nay cũng không có khả năng để nó theo đám tôn tử đi học được, đến lúc ấy đành phải làm phiền Như Thương, dù thế nào cũng nên dạy dỗ đệ tử này cho tốt.”
Tiêu Thương Hải cười:
“Như Thương đã nhận Kiện nhi là đệ tử, không dạy nó thì dạy ai chứ.”
Dương Tĩnh nhìn lướt qua ấu tử đang chơi đùa tiểu đao trên tháp, trong lòng dâng lên thương tiếc sâu đậm, nhẹ giọng nói:
“Ngày sau để Tranh nhi cũng theo Như Thương học võ đi. Không vì cái gì khác, cũng để cường thân kiện thể, tương lai khỏe mạnh an khang, ta…. Chúng ta là phụ mẫu, cũng sẽ yên tâm.”
Tiêu Thương Hải xoa xoa cái đầu nhỏ của Dương Tranh, Dương Tranh bỏ loan đao xuống, nhào vào lòng Tiêu Thương Hải ngáp một cái.
Truyện khác cùng thể loại
571 chương
208 chương
77 chương
130 chương
7 chương
18 chương
24 chương