Tiêu Thương Hải khẽ kêu một tiếng, gục xuống bên tháp, nắm chặt lấy chiếc đệm bông thêu tơ vàng tinh mỹ ở dưới nhuyễn tháp, bụng trĩu xuống đau nhức, giữa hai chân hình như có thứ gì đó chảy ra.
Y hư nhuyễn nói:
“Nhanh, nhanh…”
Tạ Như Thương thấy mu bàn tay y nắm lấy tấm đệm nổi cả gân xanh, là người đầu tiên phản ứng lại, vội vàng quỳ xuống đất, tách hai chân y ra, chỉ thấy màu đỏ hồng dọc theo cẳng chân chảy xuống.
Hắn sợ đến mức mặt mũi trắng bệch:
“Đầu hài tử ra rồi!”
Hoàng Tử Quy vội vàng đi qua kiểm tra, quả đúng như vậy. Hắn xoa xoa bụng của Hoàng hậu, thấp giọng nói:
“Điện hạ, ngài dùng sức thêm một chút, hài tử sắp đi ra rồi.”
Lúc này đã không kịp thay đổi vị trí cho Hoàng hậu.
Sản đạo vừa rồi còn chưa mở, dưới sự hoạt động của Hoàng hậu lại mở ra. Có lẽ là vì vị trí của hài tử đã xuống gần sát, Tiêu Thương Hải một lòng hướng về Dương Tĩnh, nhất thời không tự chủ lại đẩy được hài tử ra.
“Ách —“
Tiêu Thương Hải đau đến mức người căng cứng lại, mò mẫm nắm lấy tay Dương Tĩnh buông xuống bên người, dựa vào chân tháp bằng gỗ tử mộc.
Tư thế này với y mà nói là cực kỳ mất sức. chân tháp rất lùn, chân của y vốn thon dài, độ cao này rất khó nhấc người lên, huống chi cái bụng nặng nề buông xuống cản trở, hai chân gập lại hoàn toàn không thể đứng dậy được.
Máu đỏ tươi chảy xuống. Sắc mặt Hoàng Tử Quy thay đổi.
Hoàng hậu bị rong huyết.
Tạ Như Thương cũng biết sự tình nghiêm trọng, cuống quít lấy ngân châm ra, chỉ cần thấy tình hình không tốt là sẽ thi châm cho Hoàng hậu. Nhưng lúc này Thịnh Huy đế vẫn đang hôn mê bất tỉnh trên tháp, cho dù là Tạ Như Thương vẫn luôn bình tĩnh trầm ổn, nhất thời cũng rơi vào tình trạng rối loạn không biết nên cứu chữa cho vị nào trước.
Nhưng rõ ràng là chỗ Hoàng hậu nguy cấp hơn.
Tiêu Thương Hải đổ mồ hôi lạnh ướt đẫm toàn thân, tiếng rên rỉ trầm thấp suy yếu. Y cũng không ngờ mình sẽ gặp phải tình huống này, chỉ cảm thấy thắt lưng giống như sắp bị chém thành hai đoạn, bụng đau đến mức còn khó chịu hơn so với chết.
Y nắm chặt tay Dương Tĩnh, giống như làm thế sẽ có thể mang đến sức mạnh và dũng khí cho y.
Trong lúc hoảng hốt, lòng bàn tay trong tay hình như giật giật.
Bên tai Tiêu Thương Hải như có tiếng nổ vang, xung quanh đều là những tiếng kêu hỗn loạn. Hoàng Tử Quy vẫn kêu y cố gắng, thế nhưng y không có sức lực.
Có lẽ mình sẽ đi trước Ký Nô…
Tiêu Thương Hải không hiểu sao lại sinh ra ý niệm này trong đầu.
Như vậy cũng tốt… Y không muốn nhìn thấy ái nhân rời khỏi mình, phần bi thương và tịch mịch này, y chịu không nổi. Y quả nhiên là một người ích kỷ.
“Điện hạ chịu đựng! Chịu đựng!”
Tiêu Thương Hải chỉ cảm thấy bụng mình đau đớn như muốn nổ tung, đau đến mức y không nhịn được mà cong người lên.
“A —“
“Đi ra rồi! Điện hạ… Là một Hoàng tử! Là một tiểu Hoàng tử!”
Tiêu Thương Hải nghe được tiếng khóc mơ hồ của hài nhi, nhưng đầu óc choáng váng, ý thức không rõ ràng, ngay cả sức lực để mở mắt ra cũng không có.
Tạ Như Thương ở bên cạnh thấy tình hình không ổn, nói:
“Như vậy không được, trong bụng Hoàng hậu còn có một thai nhi, như vậy sẽ không chống đỡ được.”
Hoàng Tử Quy nói:
“Vậy phải làm như thế nào mới được? Tạ đại nhân có cách gì không?”
Tạ Như Thương không chút do dự nói:
“Trước tiên khênh Hoàng hậu lên tháp, nằm bên cạnh Hoàng thượng. Ta đến thi châm.”
Tháp rộng đặt ở ngoại điện vốn để bình thường vừa ngồi vừa nằm, làm chỗ nghỉ ngơi, so với long sàng trong tẩm điện còn rộng hơn vài phần. Mọi người thật cẩn thận chuyển Hoàng hậu lên, nằm song song với Hoàng thượng, cũng không thấy chật chội.
Tiêu Thương Hải cúi đầu rên rỉ hai tiếng, cố sức nghiêng đầu nhìn về phía người bên cạnh.
Dương Tĩnh trong lúc hôn mê trán vẫn nhăn lại, sắc mặt tái nhợt, đôi môi không còn chút màu máu. Nhưng điều này không hề tổn hại đến vẻ anh tuấn và uy nghi của hắn.”
Dương Tĩnh đăng cơ đã gần bốn mươi năm, thân ở địa vị cao mang đến cho hắn khí thế vương giả của người ở ngôi cửu ngũ, phần khí thế này đã hòa vào trong con người hắn. Hơn nữa hắn vốn chính là một nam nhân anh tuấn, góc cạnh rõ ràng, khóe mắt đuôi lông mày đều mang vẻ kiên nghị. Nhưng phần kiên nghị này ở trước mặt Tiêu Thương Hải, lại chỉ còn vẻ dịu dàng mềm mại như nước.
Mắt Tiêu Thương Hải khô khốc, nước mắt không chảy ra nổi.
Ái nhân như vậy, sao lại bỏ hắn để đi trước được chứ?
Y biết, Dương Tĩnh là một người so với y còn không thể chịu được nỗi tịch mịch hơn. Hắn hùng tâm tráng trí như vậy, lạc quan tích cực như vậy, trong lòng hắn có y, có Đại Thịnh, có thiên hạ, nhưng trong lòng y lại chỉ có hắn.
Tiêu Thương Hải nghĩ bản thân mình thương hắn như vậy, yêu đến mức không muốn khiến hắn phải chịu nỗi thống khổ mất đi ái nhân nếu mình đi trước, yêu đến mức ngay cả suy nghĩ ích kỷ trước đó đều biến mất.
Nhớ tới Dương Tĩnh vô số lần bắt y hứa hẹn, nếu như hắn mất, mình nhất định phải kiên cường sống tiếp. Hắn có phải là đã sớm đoán được sẽ có một ngày như vậy hay không?
“Điện hạ, xin hãy uống dược.”
Thần trí Tiêu Thương Hải không rõ, được người nâng lên, bón cho một chén thuốc.
Vị thuốc đông y đắng chát nổ tung trong lưỡi. Y có chút tỉnh táo lại.
“Điện hạ, vẫn còn một hài tử nữa, xin người tỉnh táo lại, cố gắng thêm một hồi.”
Tiêu Thương Hải gật đầu, quay đầu nhìn về phía Tạ Như Thương.
Tạ Như Thương từ trong ánh mắt của y hiểu được ý tứ của y, thấp giọng nói:
“Sư huynh yên tâm, bệ hạ chỉ là do nóng lòng gấp gáp nên mới ngất đi, đợi sau khi thần thi châm xong sẽ tỉnh lại.”
Tiêu Thương Hải nhẹ thở ra một hơi, sờ soạng lại nắm lấy tay của người bên cạnh.
Bàn tay này lạnh lẽo hơn bình thường, nhưng so với mình lại ấm áp.
Trong lòng Tiêu Thương Hải an tâm hơn chút.
Bụng lại một lần nữa trở nên đau đớn, y biết là dược mình vừa uống bắt đầu có tác dụng. Y tích cóp từng chút sức lực một, cố gắng phối hợp với ngự y.
“Ách ——“
Môi dưới của Tiêu Thương Hải bị bản thân cắn đến mức máu tươi đầm đìa. Hai tay của Hoàng Tử Quy đặt lên phần bụng nhô ra của y ấn xuống, tuy rằng vô cùng cẩn thận, nhưng vẫn khiến y đau đến không thở nổi.
Hài tử thứ hai là do bị cưỡng ép xoa nắn mà sinh ra. Tiêu Thương Hải đã không còn chút sức lực nào.
Đó là một tiểu Công chúa, so với Hoàng tử trước đấy thì nhỏ gầy hơn rất nhiều, thân thể gầy yếu, tiếng khóc rất nhỏ.
Tiêu Thương Hải còn chưa kịp nhìn hai hài tử đã chìm vào hôn mê. Nhưng bàn tay nắm chặt tay Dương Tĩnh của y vẫn không buông ra.
Dương Tĩnh tỉnh lại trước Tiêu Thương Hải.
Hắn hơi động đậy một chút, chợt thấy tay phải bị nắm lấy, nghiêng đầu nhìn lại, chính là gương mặt đang say ngủ của Tiêu Thương Hải.
Chuyện xảy ra trước khi ngất xỉu hiện lên, Dương Tĩnh cả kinh, gấp gáp nhìn về phía bụng của Tiêu Thương Hải. Nơi đó vẫn chưa trở lại như cũ, nhưng đã mất hình dáng to tròn trước khi sinh sản.
Hài tử đã sinh ra rồi?
Dương Tĩnh vừa mừng vừa sợ, hơi cử động.
Mặc Hương vén rèm lên, kinh hỉ nhỏ giọng nói:
“Hoàng thượng tỉnh rồi. Ngài đừng nhúc nhích, cẩn thận kinh động đến Hoàng hậu.”
“Hoàng hậu làm sao?”
Mắt Mặc Hương có chút hồng, thấp giọng nói:
“Hoàng hậu vừa sinh xong, đã chìm vào hôn mê. Hoàng ngự y nói tốt nhất là để Hoàng hậu nghỉ ngơi một đêm. Bởi vì điện hạ vẫn nắm lấy tay ngài không buông, ngự y nói không thích hợp di chuyển, bởi vậy đành để Hoàng thượng khổ cực chịu một chút.”
Hoàng hậu sau khi sinh suýt chút nữa bị rong huyết, Hoàng ngự y và Tạ đại nhân liên thủ, thất vất vả mới cứu được người về. Mặc Hương nhớ lại cảnh đó vẫn còn hết hồn, sợ hãi không thôi.
Ai cũng không ngờ được Hoàng hậu sẽ sinh tiểu Hoàng tử tôn quý ra ở bên chân tháp. Khi sinh tiểu Công chúa thì càng hao hết sức lực của Tiêu Thương Hải. Ngoại điện tạm thời dùng bình phong ngăn ra, biến thành nội điện.
Truyện khác cùng thể loại
571 chương
208 chương
77 chương
130 chương
7 chương
18 chương
24 chương