Dương Tĩnh dường như lại về đến không gian thần bí kia. Bốn phía đều là khoảng không sương trắng mịt mờ, nhìn không rõ là quá khứ hay tương lai. Những hình ảnh trước kia, giống như một bộ phim quay ngược hiện lên trước mắt. Thậm chí một vài ký ức mờ nhạt gần như đã quên mất trong mười thế luân hồi, cũng lần lượt hiện lên xẹt qua trước mắt. Dương Tĩnh có chút buồn bực. Hắn không muốn ngây người ở chỗ này, cảm giác thật không tốt. Thế nhưng hắn không động đậy được, giống như bị bóng đè, dù rằng lý trí biết rõ là đang ở trong mơ nhưng vẫn không thể thoát ra được. Không biết qua bao lâu, cuối cùng hắn mở hai mắt ra, đầu đau như muốn nứt. “Hừ…” Hắn hừ một tiếng, đưa tay ấn huyệt thái dương. “Ký Nô, ngươi tỉnh rồi.” Dương Tĩnh rất ít khi nghe thấy Tiêu Thương Hải nói nhẹ nhàng như thế, đưa mắt nhìn lại, thấy Tiêu Thương Hải đang mang thai ngồi ở bên giường, mắt không hề chớp nhìn hắn chằm chằm. Dương Tĩnh suy nghĩ một hồi mới nhớ lại: “Sao trẫm lại ở chỗ này? Không phải là đang thượng triều sao?” Tiêu Thương Hải dịu dàng giúp hắn day huyệt thái dương, không trả lời hắn, nhẹ giọng nói: “Đầu còn đau không? Ta ấn cho ngươi.” Dương Tĩnh mỉm cười kéo tay y lại, ngồi dậy: “Không đau. Chỉ là vừa mới tỉnh dậy, vẫn chưa lấy lại tinh thần.” Hắn nhìn lướt qua đỉnh tủ bằng gỗ tử mộc quý giá ở đối diện, ở giữa đặt một chiếc đồng hồ cát, canh giờ biểu thị hiện tại đã là khoảng giờ Thân buổi chiều. Dương Tĩnh có hơi giận mình, nói: “Sao đã đến giờ này? Ta nhớ rõ đang thượng triều, sao lại quay về Phượng Nghi cung nghỉ ngơi rồi?” Tiêu Thương Hải nói: “Ngươi ở trên triều nghe được tin chiến thắng từ Nam Cương, vui mừng đến ngất đi thôi. Gọi ngự y đến xem qua, hoàn hảo không có việc gì, chỉ là tâm tình quá mức kích động, gần đây lại có chút mệt nhọc, cẩn thận nghỉ ngơi một hồi sẽ không sao nữa.” Nói xong nhịn không được tự trách nói: “Đều là ta gần đây ít quan tâm đến ngươi, không phát hiện ra ngươi mệt mỏi. Ký Nô, ngươi thân là người đứng đầu Đại Thịnh, nhật lý vạn ky, lao lực vì chuyện quốc gia đại sự, ta không những không giúp được ngươi bớt bận rộn, ngược lại còn khiến ngươi ngày ngày lo lắng, thực sự là rất không nên.” Tiêu Thương Hải nắm chặt lấy tay hắn, cúi đầu. Dương Tĩnh không nhìn thấy vẻ mặt của y, chỉ có thể nhìn đến khóe miệng y hơi nhếch lên, chiếc cằm kiên nghị hơi run rẩy, vội nói: “Điều này sao có thể trách ngươi. Có thể là tối qua ta ngủ không ngon, sáng sớm lại quá kích động. Nếu ngự y đã nói là không sao, ngươi cũng đừng lo lắng quá. Cùng lắm thì ngày mai ta bãi triều một ngày, cẩn thận nghỉ ngơi.” Tiêu Thương Hải vẫn là cúi thấp đầu, nhẹ nhàng tựa vào vai hắn. Dương Tĩnh ôm y nói: “Đều là ta không tốt, khiến ngươi phải lo lắng. Ngươi còn đang hoài thai đấy, phải cẩn thận bảo trọng chính mình. Chỉ cần ngươi khỏe, ta cũng sẽ khỏe.” Nói rồi còn vuốt ve bụng y, dịu dàng nói: “Hôm nay hài tử có quấy rối ngươi không đấy?” Một giọt lệ trong suốt lướt qua gương mặt của Tiêu Thương Hải. Y sợ Dương Tĩnh nhìn thấy, cọ cọ mặt vào nội y của hắn, mắt không chút thay đổi lau lệ đi, giọng nói khàn khàn: “Không có. Hài tử rất ngoan.” “Vậy là tốt rồi. Vậy là tốt rồi.” Dương Tĩnh một tay ôm y, một tay vuốt tới vuốt lui trên bụng y, nhẹ giọng cười nói: “Hài tử này thật là khỏe mạnh. Lúc này mới có mấy tháng, đã lớn như vậy rồi.” Tiêu Thương Hải hít sâu hai hơi, chậm rãi ngẩng đầu, cố bày ra một nụ cười, nói: “Ngươi có đói bụng không? Ban ngày ngủ nhiều, ăn một chút gì đi.” Dương Tĩnh ai nha một tiếng, nói: “Ngươi không nói ta còn không cảm thấy, đúng là đã đói bụng rồi.” Tiêu Thương Hải mím môi cười, cao giọng gọi: “Người đâu.” Mặc Hương nhanh chóng bước từ bên ngoài vào. Tiêu Thương Hải dặn dò: “Bưng cháo tổ yến vừa bớt nóng đến đây. Sau đó dặn dò ngự thiện phòng hôm nay bày bữa sớm một chút.” Mặc Hương nhận lệnh rời đi. Dương Tĩnh gọi Hạ Khởi giúp hắn mặc quần áo, Tiêu Thương Hải ngồi im một chỗ lẳng lặng nhìn hắn. Dương Tĩnh quay đầu lại mỉm cười với y. Tiêu Thương Hải cũng đáp trả lại bằng một nụ cười ôn nhu. Ngày hôm sau mấy hài tử cùng đến thỉnh an. Dương Tĩnh bảo bọn họ cùng ở lại dùng bữa sáng. Công chúa Trường Bình hờn dỗi: “Ngày hôm qua phụ hoàng thực sự là khiến chúng con hoảng sợ một hồi. Con mặc kệ, từ hôm nay trở đi không cho phép phụ hoàng xem tấu chương vào buổi tối nữa.” Dương Kiện cũng lo lắng nói: “Phụ hoàng, đều là hài nhi vô năng, không thể phân ưu giúp người. Ngài nhật lý vạn ky, nhất định phải bảo trọng thân thể mới đúng. Nếu không mẫu hậu và chúng con đều lo lắng.” Thái tử lại khác thường không nói gì cả, chỉ cúi đầu ăn. Thái tử phi thấy vậy, có chút bất an, nhẹ nhàng đẩy hắn một cái dưới bàn, mình thì ngẩng mặt lên quan tâm nói: “Phụ hoàng phải bảo trọng long thể mới đúng. Đông cung hôm kia có được một gốc sâm trắng ngàn năm của đông bắc, biết phụ hoàng sẽ không để ý đến những vật ngoài thân thế này, nhưng dù sao cũng là một mảnh tâm ý của Thái tử và con dâu, lát nữa sẽ kêu người mang đến dâng người.” Dương Tĩnh cười nói: “Được được. Tâm ý của các con, trẫm sẽ nhận.” Khóe miệng Thái tử nhếch lên cười nói: “Trong bảo khố của phụ hoàng thứ tốt nào cũng có, dược liệu quý giá trong Thái y viện lại càng sung túc hơn không biết bao nhiêu. Nhưng gốc sâm trắng này quả thực là thứ trăm năm khó gặp, nghe nói trong một trăm gốc mới có một gốc trắng, có khi còn đến cả ngàn năm tuổi. Nhất định là phụ hoàng hồng phúc tề thiên, mới khiến nhi thần vô tình hai ngày trước có được, hôm nay vừa lúc dâng lên. Trong lòng Dương Kiện cảm thấy có chút kỳ quái. Hắn lớn lên bên cạnh Thái tử từ nhỏ, cực kỳ quen thuộc với từng hành động cử chỉ của Thái tử, hắn nghĩ dáng tươi cười của Thái tử lúc này không giống bình thường, còn khó coi hơn cả khóc, hơn nữa mắt cũng có chút hồng, trong lòng không khỏi khẽ động, bỗng nhiên lờ mờ cảm thấy bất an, khẩn trương nhìn về phía phụ hoàng. Dương Tĩnh lại giống như không hề nhận ra, vuốt vuốt chòm râu bên khóe miệng mỉm cười gật đầu: “Thái tử có lòng.” Tiêu Thương Hải đưa một chén canh vịt qua, nhẹ giọng nói: “Bệ hạ, nếm thử canh này đi, vị cũng không tệ.” Dương Tĩnh nhận lấy. Cung nữ bưng mỗi chén cho mấy vị chí tôn cùng ngồi xung quanh. Thái tử phi ngửi một chút, đột nhiên biến sắc, ôm ngực cau mày. Tất cả mọi người đều không để ý, chỉ có Dương Nguyên An đang ngồi ở bên người nàng chú ý đến, hỏi: “Chị dâu xảy ra chuyện gì?” Thái tử phu vội vàng cười nói: “Không có gì. Chỉ là ngửi mùi liền cảm thấy có hơi buồn nôn.” Nói rồi vẻ mặt liền khó chịu, cố gắng ấn ngực xuống. Tiêu Thương Hải không để ý lắm, ngược lại Dương Tĩnh nhìn nàng, nói: “Xảy ra chuyện gì? Chắc không phải là bị bệnh gì chứ? Vừa lúc ở chỗ trẫm có ngự y. Hạ Khởi, đi gọi Hoàng Tử Quy đến bắt mạch cho Thái tử phi xem.” Nói rồi liền trách cứ Thái tử nói: “Thê tử của con khó chịu, con cũng không để ý đến. Mau đỡ nó vào bên trong, để ngự y bắt mạch xem thế nào.” Lăn qua lăn lại một hồi như thế, Thái tử phi liền chẩn ra hỉ mạch. Dương Tĩnh cực kỳ vui mừng: “Tin tức tốt rồi. Không ngờ trẫm sắp được làm gia gia.” Thái tử có chút choáng váng, dường như vẫn chưa phản ứng kịp. Ngày hôm qua mấy ngự y liên thủ chẩn đoán phụ thân bị bệnh không sống được bao lâu nữa, ngày hôm nay lại chẩn ra thê tử của mình có hài tử, kích thích thật sự là quá lớn. Sống hay chết, thì ra chỉ là khoảng cách gần như thế. Điều này khiến Thái tử tuổi còn trẻ cảm thấy mờ mịt một hồi, đối với sự thay đổi không ngừng của vận mệnh, cũng là lần đầu tiên cảm thấy kính nể và kinh sợ.