Buổi tối dùng bữa xong, Dương Tĩnh ban hết trái cây tươi của nước La Hiến xuống, người một nhà lại nói cười một hồi, lúc sau mới đều cáo từ. Dương Kiện xuất cung, cũng không gấp gáp về phủ, mà ngồi trên lưng ngựa chậm rãi đi về. Lúc này đã vào đông, sắc trời tối lạnh, nhưng hắn mặc nhiều đồ, thể lực lại khỏe, tuyệt không cảm thấy lạnh. Hắn vừa mới rẽ qua góc đường, đột nhiên có một bóng người chạy đến, đụng vào đầu ngựa của hắn. Dương Kiện hoảng sợ, vội vàng ghìm ngựa lại, thị vệ đằng sau đã xông tới. Dương Kiện nhìn người đang cuộn mình nằm trên mặt đất, nói: “Mau đi xem một chút xảy ra chuyện gì?” Một thị vệ nhảy xuống đi đến bên cạnh người nọ, cúi người thăm dò, nói: “Điện hạ, người này hôn mê rồi.” Dương Kiện cảm thấy có chút kỳ lạ. Ngựa của hắn đi cũng không nhanh, hẳn là sẽ không đụng vào người. Hơn nữa hiện tại sắc trời đã tối, trên đường cũng không có mấy người, tình hình vừa rồi, không bằng là nói người này tự đụng vào. Nhưng tính tình hắn lương thiện, không muốn nhìn thấy người té xỉu giữa ban đêm lạnh lẽo này, tùy tiện nói: “Hai ba người các ngươi khiến hắn vào phủ, tìm một đại phu đến khám đi.” Trong đó có một thiếp thân thị vệ thấp giọng nói: “Điện hạ, người này nói không chừng là một kẻ giả vờ bị đụng.” Kẻ giả vờ bị đụng, chính là cố ý đụng vào xe ngựa củ người khác, sau đó vu hãm chủ xe đả thương người, từ đó lừa bịp tống tiền kiếm lợi. Dương Kiện trước đây cũng từng nghe Dương Minh và Dương Cẩn nói qua, nghe vậy chần chừ một chút, nói: “Quên đi. Mặc kệ thế nào, người này té xỉu ở đây cũng không thích hợp. Trước mang về phủ tìm đại phu xem qua một chút đi.” Thị vệ nghe lệnh, liền cùng một thị vệ khác khênh người hôn mê đặt lên lưng ngựa, mang về trong phủ. Nhưng hắn biết chủ tử của hắn tính cách hàm hậu, sợ ngài bị kẻ khác lừa, liền đi nói mọi chuyện cho Đại tổng quản Khúc Minh. Khúc Minh cũng hiểu được việc này có chút kỳ lạ, tìm đại phu đến xem qua cho người kia, không ngờ người kia thực sự là bị gãy một chân, hơn nữa là chịu đói quá mức, thể lực không chống đỡ nổi, cho nên mới ngất xỉu. Ngày hôm sau Dương Kiện đã quên luôn chuyện này. Sáng sớm thức dậy liền đến chỗ lão sư Tạ Như Thương thỉnh giáo võ công, sau đó thì đi đến Hình Bộ dạo một vòng. Bởi vì hắn đã thành niên, lúc xuất cung cũng không thể không có việc gì làm. Dương Tĩnh nghĩ tính cách của hắn vô cùng thành thật, ngốc ngốc dễ bị người ta lừa gạt, để hắn đến Hình Hộ học tập với Hình Bộ Thị langSử Văn một khoảng thời gian, mặc dù không trông cậy hắn có thể xử án giải oan gì đó, nhưng thấu hiểu thêm một chút sự đáng sợ của nhân gian hiểm ác cũng tốt. Vào Hình Bộ không được một tháng, Dương Kiện đã bị Sử Văn dằn vặt đến khó chịu nổi. Sử Văn kêu hắn làm chuyện đầu tiên không phải việc gì khác, chính là xem thi thể. Dương Kiện lớn như vậy, vẫn luôn sống trong phú quý, tuy rằng trong lòng cũng có mộng anh hùng, nhưng còn chưa từng ra chiến trường, lần đầu tiên nhìn thấy lại là loại tử thi này, đối với một thiếu niên mười lăm tuổi mà nói thì kích thích không khỏi có chút quá lớn. Nhịn như vậy hơn một tháng, Sử Văn cuối cùng bắt đầu kêu hắn đọc hồ sợ, những ngày này của Dương Kiện mới khá hơn một chút. Ngày hôm đó hắn quay lại phủ, Khúc Minh nói với hắn: “Điện hạ, vết thương của người tên Tề Nhị được ngài cứu về buổi tối hôm đó đã khá hơn rồi, nói muốn dập đầu tạ ơn ngài.” “Tề Nhị cái gì?” Dương Kiện ngây ngẩn cả người, suy nghĩ một hồi mới nhớ lại: “Là kẻ giả bộ bị đâm ấy á?” “Điện hạ, ngày đó đại phu xem qua, hắn quả thực là bị gãy một chân. Nhưng ngày hôm sau hắn tỉnh lại liền thừa nhận, chân hắn bị gãy không liên quan đến ngài, là bị người khác đánh gãy. Ngày đó cũng là bởi vì bị gãy chân, mới không cẩn thận xông đến chỗ ngựa của ngài. Ngài mang hắn về phủ, còn tìm đại phu đến chữa thương cho hắn, hắn rất cảm kích.” “A, nói như vậy thì không phải kẻ cố tình va vào rồi. Mà thôi, cũng là một người thành thực. Cho hắn vào đi.” Tề Nhị này nhìn qua khoảng ba mươi tuổi, thân hình cao lớn, trên mặt có một chòm râu quai nón, dáng vẻ rất oai hùng. Nhưng bước đi có chút tập tễnh, đi lại còn chưa được ổn lắm. “Tiểu nhân Tề Nhị, kiến quá Bình Vương gia.” Dương Kiện ôn hòa nói: “Đứng lên đi. Vết thương của ngươi đã ổn rồi chứ?” “Vâng. Ơn cứu mạng của Vương gia ngày đó, tiểu nhân vô cùng cảm kích, đặc biệt muốn dập đầu tạ ơn Vương gia.” “Tiện tay giúp đỡ thôi. Ngươi đã không sao rồi, sau này có dự định gì không?” Dương Kiện lần đầu ra tay cứu người, cảm giác rất là mới mẻ, lại thấy người này có chút cường tráng, trong lòng cũng có vài phần thích, nghĩ nếu hắn muốn ra khỏi phủ, sẽ cho hắn mấy lượng bạc. Tề Nhị quỳ trên mặt đất dập đầu nói: “Tiện mệnh này của tiểu nhân là được điện hạ cứu về, không thể không báo đáp, xin điện hạ thu tiểu nhân làm nô tài đi.” Dương Kiện hơi hơi sửng sốt, nhưng cũng không cảm thấy quá ngoài ý muốn, nói: “Ngươi còn người nhà không?” “Tiểu nhân cô độc, không vợ không con, không còn chỗ về.” Dương Kiện tuy rằng chưa có kinh nghiệm trải đời nhiều lắm, nhưng xuất thân từ Hoàng cung, triều đình khôn khéo, vẫn có chút mắt nhìn. Hắn thấy Tề Nhị này tuy rằng nghèo túng, nhưng trước sau không hề kiêu ngạo siểm nịnh, hơn nữa mặc dù cực lực thu liễm, nhưng toàn thân vẫn tản ra một cỗ dã tính. Đó là loại khí chất đã trải qua huyết vũ tinh phong mới có được. Dương Kiện suy nghĩ một chút nói: “Như vậy, ngươi liền ở lại, đến chuồng ngựa làm việc trước đi.” “Vâng.” Tề Nhị này rất yên lặng ít nói, nặng nề dập đầu lạy ba lạy với Dương Kiện, khom người lui xuống. Đến cuối năm, sau sinh nhật Thái tử trong cung bắt đầu chuẩn bị lễ mừng năm mới. Tiêu Thương Hải đã qua ba tháng đầu mang thai, nhưng vẫn nôn mửa không ngừng. Dương Tĩnh không đành lòng nhiễu đến sự thanh tĩnh của y, tự động tự giác chuyển đến thiên điện. Một mình nằm ngủ trên giường, liền cảm thấy lạnh lẽo không ít. Không có người kia làm bạn bên cạnh, Dương Tĩnh liền có chút mất ngủ. Buổi tối hôm nay đứng lên, bảo cung nữ và thái giám trực đêm đừng có lên tiếng, len lén đi vào tẩm điện của Tiêu Thương Hải, đã thấy y ngủ vù vù cực kỳ ngon lành, dường như không hề vì mình không ở bên cạnh mà cảm thấy không khỏe. Dương Tĩnh mỉm cười, ngồi xuống bên giường, cẩn thận nhìn gương mặt của Tiêu Thương Hải. Hắn vừa ngồi xuống, liền ngồi đến nửa đêm. Cung nữ bên ngoài cũng không dám gọi, ai biết Hoàng đế đây là làm sao chứ? Tiêu Thương Hải nửa đêm xoay người, đôi mắt vì buồn ngủ mà mơ màng nhìn thấy một bóng người ngồi ở bên cạnh, không khỏi giật mình, tỉnh giấc, khi đang muốn hô lên thích khách, lại bất chợt nghe được tiếng ngáy nhẹ nhàng. Tiêu Thương Hải ngây ngẩn cả người, đứng dậy nhìn xem, thấy Dương Tĩnh nghiêng người tựa bên trụ màn của long sàng ngủ say. Đây là sao chứ? Mộng du à? Tiêu Thương Hải vừa buồn cười vừa đau lòng, đẩy đẩy hắn. “Ký Nô, dậy, dậy, sao lại ngồi ngủ ở chỗ này?” Dương Tĩnh day day mắt còn buồn ngủ, mơ mơ màng màng nói: “Sao ta lại đang ngủ?” Tiêu Thương Hải nhanh chóng xốc chăn lên: “Mau vào đây. Cẩn thận đừng để bị lạnh.” Dương Tĩnh lảo đảo tiến vào ổ chăn. Tiêu Thương Hải ấp lấy tay hắn, cảm thấy có chút lạnh lẽo. Trong cung tuy rằng đốt địa long, bốn vách tường cũng có chôn ống đồng, bên trong rót đầy nước nóng, nhưng lúc này đang là trời đông giá rét, buổi tối vẫn có chút lạnh. Y đau lòng ôm hai tay Dương Tĩnh đặt vào trong ngực, trách cứ: “Người đã bao nhiêu tuổi rồi, sao nửa đêm còn chạy đến đây? Cũng không chịu mặc thêm chút y phục nữa.” Dương Tĩnh từ từ nhắm hai mắt lại ậm ừ nói: “Không có ngươi ở bên cạnh, không ngủ được.” Nói xong hai tay chụp tới, ôm người vào trong lòng, mặt dán lên cọ cọ, ngửi được khí tức quen thuộc, lúc này mới an ổn. Tiêu Thương Hải bất đắc dĩ cười cười, tìm một tư thế thoải mái trong lòng hắn, cũng ngủ.