Cả vườn hoa đào như phẫn nộ, sắc hồng vừa lạnh nhạt vừa ngượng ngùng lại kiêu ngạo, cành nhánh lần lượt rung động, đóa hoa tranh nhau rơi, từng mảnh sắc hồng như mỹ nhân kiều diễm, nhẹ nhàng nhảy múa, uyển chuyển mềm nhẹ, gió thổi vào cành đào tạo thanh âm sàn sàn, như nhu tình mật ngữ nhẹ nhàng truyền đến, giống như ngay tại bên tai, lại như xa cuối chân trời. Khi Phong Ly đi vào hoa viên này, tâm hắn luôn luôn bình tĩnh cơ hồ cũng bị cảnh đẹp này đảo loạn, hắn hơi hơi nheo ánh mắt lại, trong lòng hiện lên một tia không hài lòng, có một loại dục vọng phá hủy cảnh đẹp xúc động này, hoa đào kia rất làm càm, quá lớn gan, cũng không coi ai ra gì. Xuyên qua đường mòn trong rừng, cung điện quen thuộc thấp thoáng giữa rừng hoa đào, ngói đen ánh vàng vừa khí phách mà bừa bãi, giữa rừng hoa đào ửng đỏ có vẻ càng thêm nguy nga to lớn, giống như một người khổng lồ ngạo nghễ đứng thẳng, đào lâm thấp bé vây quanh bốn phía cung điện, chặt chẽ quấn quanh, không buông tha một khe hở, tựa như một nữ nhân mềm mại đáng yêu đang dùng cánh tay nhu tình ôm chặt lấy người khổng lồ, không cho rời đi, đôi tay kia là dùng sức, quấn quýt sai mê như vậy, mà anh hùng kia nên lựa chọn như thế nào? Phong Ly có chút chần chờ, không thể phủ nhận, Thiên Hoa Đào có ảnh hưởng với hắn, hắn tự nhận không có bị sắc đẹp hấp dẫn, nhưng là hắn chờ mong cùng một người tiếng tăm quyết đấu. Hắn có dự cảm, Thiên Hoa Đào so với thượng đế càng có lực khiêu chiến, đó cũng là nguyên nhân hắn đáp ứng yêu cầu của Thiên Hoa Đào, Thiên Hoa Đào trong truyền thuyết khiến cho máu trong thân thể hắn sôi trào, hắn muốn biết “Thiên Hoa Đào, kẻ gây họa nhân gian” trong truyền thuyết rốt cục sẽ làm như thế nào. Mà “dục say xuân phong, hoa đào tái hiện” của thiên giới rốt cuộc nguy hiểm tới trình độ nào? Cái loại chinh phục cùng bị chinh phục mãnh liệt này khiến cho linh hồn hắn cảm thấy nguy hiểm lại thấy vui sướng. Xa xa truyền đến một tiếng ca mềm nhẹ, phảng phất như tiếng ca của thiên nhiên, tiếng ca kia xuyên thấu mạnh mẽ, xuyên qua làn da, dung nhập cốt tủy, tiến vào từng mạch máu, rõ ràng chỉ là âm tiết đơn giản, chủ nhân của tiếng ca lại dùng tiếng nói hoàn mỹ thuyết minh tình cảm tối động lòng người trong thiên đại, kích động địa phương mềm mại trong lòng người. Phong Ly trong nháy mắt liền tức giận, một loại tức giận không thể khống chế dâng thẳng lên tới đại não làm vẻ mặt ôn nhu ngàn năm không thay đổi của hắn xuất hiện một tia rạn nứt, hắn thậm chí không biết mình cũng sẽ có thời điểm tức giận như vậy, tiếng ca này kích thích sự tàn bạo cùng nóng giận trong lòng hắn, hắn oán hận bản thân lại bị tiếng ca này đả động, hắn là quân chủ ma giới, tim của hắn phải là kiên cố, sao có thể bị đả động đơn giản như vậy? Chủ nhân tiếng ca này tội đáng chết vạn lần! Thiên Hoa Đào, ngươi chọc giận bổn vương… Động tác thô bạo đá văng đại môn tẩm cung, từ lâu đã quên bảo trì hình tượng hoàn mỹ của quân vương, Phong Ly giống như một sư tử cuồng bạo mà xông vào. Phong Ly xông vào dừng ở cửa, hoàn toàn ngốc sửng sốt. một khắc lúc hắn sinh ra đời, chưa từng nghĩ có một ngày gặp tình trạng như vậy. Tẩm cung sương mù mù mịt, sau bình phong trong suốt hồng sắc, bày ra một dục dũng thật lớn, một thân ảnh yểu điệu, dùng một cây ngọc trâm vấn mái tóc dài,Phong Ly không nói cũng không làm gì, đôi mắt dán lên đường cong hoàn mỹ, cánh tay mảnh khảnh múc nước trong dục dũng, thong thả hấp dẫn giơ lên cổ rồi hạ xuống, bình phong trong suốt cơ hồ cái gì cũng không che được, hắn tựa như có thể nhìn thấy từng giọt từng giọt nước ngã vào da thịt mềm nhẵn kia, đẹp đến làm người ta hít thở không thông. Tiếng ca ngưng hẳn, chủ nhân mềm mại đáng yêu xoay đầu lại, xuyên qua bình phong nhìn về phía Phong Ly đang sửng sốt tựa vào cửa, trong ánh mắt chậm rãi mang theo ý cười khiến người không thể xem nhẹ. “Ngươi…” không chịu thừa nhận vừa trong trong nháy mắt đó trong lòng cư nhiên chính là hoảng hốt, Phong Ly lập tức trấn định: “Ngươi làm cái gì vậy?” “Ly, ngươi nói thử xem?” Càn Khôn dứt khoát xoay người, ghé vào trên dục dũng, cùng Phong Ly cách bình phong nhìn nhau. Hơi nước lượn lờ trôi qua hai má sau bình phong hồng sắc lại thêm một tầng hồng nhuận kiều diễm, da thịt che dấu dưới dục dũng mông mông lung lung  lộ ra xuân tình mà dụ dỗ, làm người ta hoài niệm. “Dụ dỗ ta?” Phong Ly chọn chọn mi, ngược lại tỉnh táo lại, nhẹ nhàng cười “Ly, ngươi dám nói ngươi một chút cũng không có động tâm sao?” Càn Khôn cười đến càng thêm kiều mỵ. “Ngươi nói tới cái gì? Là ngươi hay là sắc đẹp của ngươi?” Phong Ly dứt khoát kéo qua một cái ghế, ngồi xuống: “Bị sắc đẹp mê hoặc là bệnh chung của nam nhân, ta há nào có thể ngoại lệ? Chính là, dù tuyệt sắc như thế cũng là nam nhân không hơn không kém, không thể không làm người cảm thấy tiếc nuối.” “Ly, ngươi đang tìm lý do, ma giới chưa từng để ý luân lý, ngươi cường điệu chuyện ta là nam nhân như vậy, chẳng qua bởi vì ngươi sợ hãi, ngươi kháng cự, người sợ hãi bản thân thật sự sẽ bị ta dụ dỗ” Càn Khôn dùng một loại ngữ khí mềm nhẹ tràn ngập khiêu khích nói: “ít ra, ngươi đã bắt đầu đối ta cảm thấy hứng thú, đừng phủ nhận, nếu không sẽ làm ta xem thường ngươi.” Nghe thế, trong ánh mắt Phong Ly nháy mắt hiện lên một tia âm lãnh, nhưng rất nhanh lại khôi phục bình tĩnh, chính là ôn nhu tươi cười: “Tùy ý ngươi nói như thế nào, nếu như vậy có thể tăng thêm tự tin trong lời nói của ngươi.” “Ly, ngươi thật sự là một chút cũng không thành thực” Càn Khôn giận liếc Phong Ly một cái, sau đó đột nhiên từ dục dũng đứng lên, lấy tay ôm lấy quần áo ở một bên, mặc vào người: “Bất quá, không sao cả, ta sẽ không bức ngươi thừa nhận, miễn cho ngươi thẹn quá thành giận.” Bình phong hiện ra đường cong mảnh khảnh của hắn, hắn không giống nam nhân bình thường có bả vai rộng lớn, bảy trăm năm tu luyện đối với một yêu tộc mà nói là ngắn ngủi, khiến thân thể hắn yếu ớt mà đơn bạc, khung xương nhỏ bé yếu ớt, làm cho người ta có một loại cảm giác mềm mại không xương, nếu như mập mạp, thịt béo toàn thân không có điểm tựa, liền giống như một khối thịt ở trên đấy lăn lộn, cũng khó trách hình tượng trước kia của hắn khiến người chán ghét. “Ngươi có phần đánh giá cao chính mình” Phong Ly lạnh nhạt nói, không chút nào để ý đứng lên, vòng qua bình phong. Càn Khôn sau khi tắm rửa sắc mặt hồng nhuận, da thịt ướt át, y sam mỏng manh rộng rãi mặc ở trên người, thân thể chưa lau làm y sam bị thấm ướt đến trong suốt, hai mắt bị hơi nước rửa qua vừa ướt át mà trong suốt trong sáng, trong lúc sóng mắt lưu chuyển, càng lộ vẻ quyến rũ động lòng người. hắn tùy ý ngã vào tháp thượng, mặc cho mái tóc dài ướt ác, cũng không chà lau, đường cong thon dài hoàn mỹ mà nữ nhân có thể so sánh được, hắn lui người lại, bàn chân mượt mà như trân châu gắt gao tựa vào một chỗ, hiện ra một cỗ xấu hổ mê người, mang theo phong tình vạn chủng, mị hoặc thiên thành. “Còn chưa từ bỏ ý định?” Phong Ly thế nhưng bất vi sở động, bước lên, vươn tay ôm lấy hắn, làm cho hắn ngồi trên người mình, lấy qua một cái khăn mềm, chậm rãi chà lau mái tóc dài, “Đối với sắc đẹp của Thiên Hoa Đào, nếu trong lòng ta không có một điểm chống cự nhất định, chẳng phải khiến cho người ta nhìn vào cười sao, Càn Khôn, ta là vương của ma giới, không phải người khác” Càn Khôn mềm mại tựa vào trên người hắn: “Ta chưa bao giờ quên thân phận của ngươi, giống như…ta cũng vô pháp quên thân phận của mình.” “Ta vẫn cho rằng, Thiên Hoa Đào sở dĩ có thể điên đảo chúng sinh, tuyệt không chỉ vì mỹ mạo, ta càng tin tưởng, Thiên Hoa Đào sở dĩ làm cho nhân gian loạn thế phân phân hợp hợp là vì trí tuệ sánh ngang dung mạo của hắn càng làm cho người khuynh đảo” Phong Ly nhấc tay, nâng cằm Thiên Càn Khôn, dùng ánh mắt nhu tình chăn chú nhìn hắn, con ngươi màu tro ánh vàng tỏa ra ấm áp làm cho không người nào có thể chống cự, ánh sáng như vậy từ trong mắt đế vương khiến người khiếp đảm tâm trí. Trong nháy mắt nước mắt liền dâng lên, Càn Khôn nhìn Phong Ly, hắn thừa nhận, hắn lại bị mê hoặc, ôn nhu trí mạng kia lại một lần nữa dẫn dắt nội tâm yếu ớt của hắn, thiên nhân ma tam giới, hiểu rõ hắn nhất cư nhiên lại là địch nhân lớn nhất của hắn, hắn hiện tại đột nhiên có chút hiểu được, vì cái gì bảy trăm năm trước, khi hắn hạ quyết định muốn rơi vào luân hồi, vứt bỏ sinh mệnh vĩnh cửu, chính là vì ánh mắt ôn nhu của Phong Ly,bị tươi cười nhợt nhạt làm rung động, nghĩa vô phản cố ( đạo nghĩa không cho phép chùn bước) mà bước vào đoạn tình cảm chắc chắn sẽ làm hắn tan nát cõi lòng này, có lẽ khi đó hắn chỉ biết, đế vào này đã xâm nhập vào linh hồn của hắn, nhìn thấy vô tận bi thương trong lòng hắn… “Làm sao vậy?” Phong Ly đem đầu Càn Khôn đặt vào trong lòng ngực của mình, khẽ vuốt bả vai đơn bạc của hắn, lúc Càn Khôn nhìn không thấy khuôn mặt hắn, liền hiện lên một tia cười lạnh không thay đổi, trên đời này không ai có thể mê hoặc hắn. “Ly, ngươi yêu ta được không? Vì ngươi, ta nguyên ý trả giá toàn bộ” Càn Khôn mạnh mẽ ôm chặt cổ Phong Ly, cả người đều đang run rẩy, “Ta rốt cuộc phải làm như thế nào, ngươi mới có thể yêu ta? Trừ bỏ việc ta là một nam nhân, không thể cho ngươi con nối dòng, nhưng thứ khác cái gì ta cũng có thể cho người, vì cái gì ngươi lại không chịu yêu ta?” Phong Ly không trả lời, chính là tăng thêm ôn nhu, tăng thêm thương tiếc khẽ vuốt ve Càn Khôn tâm bi thương đang cần an ủi. Càn Khôn lộ vẻ sầu thảm cười, sắc mặt bỗng nhiên tái nhợt, nâng khuôn mặt Phong Ly, tỉ mỉ nhìn một lúc lâu, say đắm mịt mù trong ánh mắt dần dần dân một loại mê mang cùng mất mát, khóe miệng lại lộ ra một nụ cười sáng lóa: “Ly, không sao cả, ta biết cưỡng cầu không được, để cho ta làm nam phi của ngươi đi,  ngươi không cần yêu ta, thậm chí không cần thương tiếc ta, ta…có lẽ…càng thích hợp thân phận như vậy, dù sao…ta dơ bẩn như vậy, thậm chí không xứng có được tình yêu của ngươi…ta liền cả đời làm phi tử của ngươi đi…” Tâm giống như bị vật gì đâm một chút, Phong Ly không tự chủ được hơi hơi ôm sát Càn Khôn. Lại là cái loại tươi cười sán lạn, ánh mắt tuyệt vọng, trách mình càng ngày càng không tốt với Thiên Hoa Đào, ánh mắt của hắn thật sự là không vui vẻ. “Ngươi làm sao dơ bẩn, ngươi từng là thần, hẳn là hiểu được thân thể bất quá chỉ là một cái thân xác thối tha, thân là thiên giới hoặc thần, ngươi hoàn mỹ mà hoàn thành nhiệm vụ của mình, ngươi chính là thực hiện chức trách thôi, cũng giống như ta thực hiện chức trách của Ma quân, đúng hơn là, chúng ta đều rất tẫn trách” Phong Ly sủng nịch mà cười, “hơn nữa, ngươi đã quên, ta hướng phụ thân của ngươi trình thư cầu hôn, ngươi không phải là nam phi của ta, mà là ma hậu của ta, nếu ngươi đồng ý, ta đem hôn sự chúng ta nhanh chóng an bài.” “Ly, ngươi là nghiêm túc?” Càn Khôn sửng sốt một chút, biểu tình tỉnh táo lại “Ngươi thật muốn cưới ta làm ma hậu của ngươi?” “Đây là đại sự chiếu cáo với tam giới, ngươi cảm thấy ta sẽ mang chuyện này ra đùa giỡn sao?” Phong Ly cười cười, vân đạm phong thanh. “Ta là một nam nhân” “Ta đây biết” “Ngươi không phải đối nam nhân không có hứng thú?” “Ngươi cũng là nam nhân, nên biết cái kia không quan hệ tới hứng thú, lại nói…” Phong Ly chuyển mắt, cười thực bình tĩnh: “…ngươi hẳn sẽ không nghĩ đến, ta sẽ có tần phi khác? Ta nói rồi, không cần quên thân phận của ta” Càn Khôn mãnh mẽ xoay mặt, hai tay nắm lấy vạt áo, túm thật mạnh, ngón tay đều trắng bệch, sau một lúc lâu mới nói: “Ta đây hiểu được, Ly, so với mong muốn của ta… tốt hơn nhiều, thật sự, ta đã rất thỏa mãn” trên mặt thoáng qua một tia tàn nhẫn, trong ánh mắt bắn ra quang mang lạnh lẽo vô cùng, kết cục cuối cùng của ta và người đều đã nhìn thấy, ai thua ai thắng rất nhanh sẽ biết được, cho dù ta yêu ngươi, nhưng mà tuyệt đối không cho phép ngươi khinh mạn cảm tình của ta, ta trả giá liền phải nhận được hồi báo, Ly, ngươi hẳn là đã quên thân phận của ta, ta chính là Thiên Hoa Đào a… Nhìn cái ót Càn Khôn, ánh mắt Phong Ly vẫn ôn nhu như nước, chính là ôn nhu đến cái gì cũng nhìn không thấy, con ngươi màu tro ánh vàng khôi phục lạnh lẽo, hắn theo thói quen nhếch môi, ôm lấy thắt lưng Càn Khôn, dùng một giọng nói sủng nịch hoàng toàn không tương xứng với ánh mắt lạnh lẽo nói: “Sinh khí?” “Không có” Càn Khôn cúi đầu, rầu rĩ nói. “Đừng nóng giận” Phong Ly cúi đầu, dùng miệng nhẹ nhàng cẩn thận chạm vào cổ Càn Khôn, giống như ứng phó một hài tử cố tình gây sự, làm ra vẻ vừa bất đắc dĩ vừa dung túng: “Tối đa ta có thể đáp ứng ngươi, nếu một ngày ta muốn có người yêu, nhất định người đầu tiên ta yêu là ngươi có được không?” “Đây chính là ngươi nói” Càn Khôn nhảy dựng lên, dùng sóng mắt mang theo xuân ý dào dạt liếc Phong Ly một cái, làm bộ như lơ đãng cọ cọ bộ vị mẫn cảm nhất của hắn: “ta chờ mong ngày đó đến.” Phong Ly ánh mắt thâm trầm một ít, đem Càn Khôn ly khai, đặt trên chân mình, cúi mặt xuống, nặng nề mà hôn lên trên môi của hắn. Càn Khôn ngọ giãy dụa một cái, liền xụi lơ trên người Phong Ly, thuận theo mà thừa nhận nụ hôn của hắn, cổ họng phát ra một cười trầm thấp. “Ngươi lại hấp dẫn ta” Phong Ly tại môi càn khôn nói nhỏ: “thật đúng là chưa từ bỏ ý định a.” Càn Khôn vươn tay, chậm rãi đẩy mặt Phong Ly ra, trên mặt lộ ra tươi cười giảo hoạt: “Ma quân ngươi không phải tâm như núi sao? Càn Khôn đành phải cam bái hạ phong.” “Đừng, ta hiện tại quyết định nhận hấp dẫn của ngươi” trên mặt Phong Ly cũng lộ ra một tia nghiền ngẫm. “Ha hả, bất qua hiện tại ta đã muốn buông tha” Càn Khôn đẩy tay Phong Ly ra ngồi dậy: “Ta mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi.” Chọn chọn mi, Phong Ly cũng không kiên trì, rất đơn giản liền buông hắn ra, nhìn quần áo trong suốt trên người, cùng Phong Ly lộ ra một nụ cười thật tươi, sau đó không để ý tới hắn, thi thi nhiên nhiên mà đi vào nội thất. Nhưng mà trong nháy mắt sau khi hắn xoay người, nụ cười trên mặt hắn liền suy sụp, biểu tình lạnh như băng mang theo buồn rầu, cho dù mình có thể dụ dỗ nam nhân khắp thiên hạ, nhưng cũng không cách nào dụ dỗ Phong Ly, dưới mặt nạ ôn nhu kia, là một mảnh bình tĩnh vô ba, không có nửa điểm xúc động vì tình dục, chính mình quả thật không làm dậy nổi hứng thú của Phong Ly sao? Phong Ly vẫn luôn nhìn bóng dáng Càn Khôn, ôn nhu trong ánh mắt cũng chậm rãi rút lui, đổi lại bên môi chính là một mạt cười lạnh. Hắn đứng lên, phủi quần áo không nhiễm tro bụi, xoay người đi ra ngoài. Hai người đều không quay đầu lại, lại tinh tường biết được trong trận chiến sau này, chính mình đã nắm lợi thế. “Hôn nhẹ tiểu Ly nhi của ta, cha nhớ ngươi muốn chết.” Sau một tiếng gọi mê đắm, một bóng người đột nhiên xuất hiện trong tẩm cung Phong Ly, nhìn đến bóng người đang ngủ say trên giường, không chút nghĩ ngợi, mạnh mẽ bổ nhào lên, ôm chặt lấy người trong chăn. Càn Khôn đang ngủ say, đột nhiên bị người ôm lấy, còn tưởng rằng bị đánh lén, sau khi bình tĩnh liền theo bản năng đưa chân dùng lực đạp người đánh lén “Ôi” một tiếng, ngã lên giường, đầu đụng vào trụ giường, phát ra tiếng phanh, ngẫm lại cũng đau. Bất quá, Càn Khôn cũng không có nửa điểm thương hương tiếc ngọc, nhấc chăn, cuốn lấy người đánh lén, nhanh chóng bắt lấy đối phương, giơ tay chế trụ cổ của đối phương, trên mặt lộ ra hung ác: “Người nào?” Người bị bắt lấy “oa oa” la lên: “Đau chết mất, tiểu Ly nhi, cha không bao giờ…thích ngươi nữa, ngươi cư nhiên đối ta ra tay, rất bất hiếu…” Người đánh lén liều mạng quay đầu, liếc mắt một cái nhìn thấy Càn Khôn, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, ngây ngẩn cả người. Càn Khôn cũng ngây ngẩn cả người, khuôn mặt này hắn đã từng thấy qua, khuôn mặt diêm dúa yêu mị đó chỉ cần nhìn qua một lần liền vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên, cặp mắt hạnh đang trừng trừng kia trừ bỏ kinh ngạc còn mang theo đau đớn mà cơ hồ như đang cố liều mạng nhịn xuống lệ quang. “Thu Nhan Thứ?” Càn Khôn hú lên quái dị, sau đó mạnh mẽ lấy tay che miệng, trên mặt một mảnh mất tự nhiên. hắn chưa bao giờ nghĩ tới chính mình có một ngày sẽ phát ra âm thanh khó nghe như vậy. “Ngươi là ai? Làm sao ngươi biết tên của ta” Thu Nhan Thứ cũng kì quái, một bộ dáng trời sắp sập,”Trời ạ, trời ạ, trên giường tiểu Ly nhi cư nhiên có người khác ngủ?” Hắn nghĩ muốn giơ tay dụi mắt, xem là không phải mình nhìn lầm rồi, nhưng hai tay không thể động đậy, này mới phát hiện cánh tay mình còn bị người nắm lấy, trên lưng còn bị một chân đè, lập tức phát ra tiếng kêu thảm thiết: “cánh tay của ta…” Càn Khôn lập tức phát hiện khung cảnh xấu hổ, “a” một tiếng, nhảy ra, nói như thế nào Thu Nhan Thứ này cũng là mẫu thân của  Phong Ly. Nhan Thứ lầm bầm lầm bầm mà ngồi dậy, một bên xoa cánh tay, một bên liếc về phía Càn Khôn, “ngươi rốt cuộc là ai? Như thế nào…như thế nào ở trên giường tiểu Ly nhi? chẳng lẽ…” hắn nghĩ nghĩ một chút về Phong Ly, trên mặt xuất hiện một tia cảm động: “chẳng lẽ tiểu Ly nhi nhà ta rốt cuộc cũng thông suốt, thật tốt quá, ta không bao giờ…lo lắng hắn cả đời đều là xử nam nữa…” “Hắn…xử nam?” Càn Khôn khóe miệng co rúm, hắn hiện tại bắt đầu đồng tình với Tu Trạch, bất quá, càng đồng cảm với Phong Ly có một mẫu thân như vậy. “Ai, tiểu Ly nhi nhà của ta bảy trăm năm trước liền cử hành qua lễ trưởng thành, nhưng bảy trăm năm qua, hắn liền giống như hòa thượng thanh tâm quả dục –  ngăn ham muốn, tâm trong sáng, nửa phi tần cũng không có, dáng vẻ không giống như Tu Trạch,còn chưa trưởng thành đã có một đống phi tần” Nói tới đây, tựa hồ có chút tức giận nghiến răng, bất quá rất nhanh liền nắm chặt tay của Càn Khôn, dùng một loại biểu tình nhạc mẫu nhìn con dâu, cố gắn biểu hiện ra thân thiết, “uhm…ta nói…a, còn không biết tên của ngươi?” “Càn Khôn, Thiên Càn Khôn” Càn Khôn vội vàng nói, cảm thấy toàn thân đều nổi da gà, liều mạng muốn lấy lại cánh tay đang bị Thu Nhan Thứ nắm lấy, bất quá Nhan Thứ nắm thật chặt, hắn lại không dám dùng sức, căn bản kéo không ra. “Càn Khôn?” Nhan Thứ nghĩ nghĩ, ánh mắt trừng trừng, kêu lên: “A, ngươi chính là Thiên Hoa Đào, chính là cái người làm cho tiểu Ly nhi nhà ta vừa gặp đã thương, ngay cả công chúa thiên giới cũng không muốn chỉ muốn ngươi. Người bên ngoài đang truyền những thứ gì a. “Khó trách a, khó trách a…” Nhan Thứ đem tay Càn Khôn cầm thật chặt, lại nhìn nhìn khuôn mặt Càn Khôn, vẻ mặt cảm động, “quả nhiên là mỹ nhẫn, khó trách Ly nhi sẽ động tâm, nghe nói hắn đã muốn chuẩn bị đại hôn, xem ra là chờ không được muốn cưới ngươi vào cửa a.” Mặt Càn Khôn cũng bắt đầu co rúm: “Uhm, Thu…uhm, cái kia…vương phi…ta là một nam nhân a” Quả thực không biết xưng hô với Thu Nhan Thứ như thế nào, hơn nữa con của mình cưới một nam nhân, làm cha mẹ như thế nào một chút phản đối đều không có a, đây cũng thực không bình thường. “Vậy thì có cái gì? Ta cũng là nam nhân a, Tu Trạch không phải vẫn cưới ta?” Thu Nhan Thứ không thèm quan tâm nói, lại dùng biểu tình thân thiết của nhạc mẫu, hai con mắt cười đến vui vẻ: “Không bằng ngươi cũng giống tiểu Ly nhi gọi ta là cha đi, nói như thế nào ngươi cũng sẽ trở thành con dâu ta.” Hiện tại cả chân Càn Khôn cũng có biểu hiện co giật, hắn trừng mắt nhìn Thu Nhan Thứ, nghĩ thầm Chi thúc như thế nào lại thu một đồ đệ như vậy, còn nói gì là môn sinh đắc ý nhất? Hơn nữa loại lão bà này, tiền nhiệm Ma quân Tu Trạch như thế nào có thể nhẫn nại chịu đựng được, còn yêu sâu đậm như vậy, vì hắn ngay cả ý chí thống nhất thiên nhân ma tam giớ cũng vứt qua sau đầu? “Thế nào, tiểu Ly nhi nhà ta ở trên giường biểu hiện như thế nào?” Nhan Thứ lôi kéo cánh tay Càn Khôn nói, đột nhiên cảm thấy được lời này như thế nào lại nghe quen tai như vậy, bất quá, mặc kệ: “Ta nói Càn Khôn nha, ngươi nên thông cảm một chút nha, tiểu Ly nhi nhà ta ở phương diện này thực sự không có kinh nghiệm gì, hắn thế nhưng bảy trăm năm làm hòa thượng…” “Vương phi” Càn Khôn cao giọng đánh gảy lời của hắn, sợ sau khi hắn há mồm sẽ thảo luận ra chuyện đáng sợ, vội vội vàng vàng làm sáng tỏ,  “Ta cùng Ly, không phải như ngài nghĩ, chúng ta là thanh khiết trong sạch” lời nói ra, liền lập tức hối hận, chính mình như thế nào lại ngu ngốc như vậy, lại có thể nói ra lời nói xấu hổ như nữ tử nhân giới này? “Không phải chứ?” Nhan Thứ lắp bắp kinh hãi, nhìn về phía Càn Khôn: “tiểu Ly nhi nhà ta sẽ không trì độn như vậy đi?” “Vương phi, Ly hắn căn bản không thích ta, chúng ta…là quan hệ đối địch” Càn Khôn xoay mặt, thanh âm có chút cô đơn: “Quan hệ của ta cùng Ly căn bản không giống như ngài nghĩ, ta là Thiên Càn Khôn, mà hắn là vương của ma giới, hắn chỉ xem ta như địch nhân thôi.” Nhan Thứ sửng sờ một chút, biểu tình khiếp sợ, nhìn về phía Càn Khôn đang gục đầu xuống, “Vậy còn ngươi, ngươi cũng xem hắn là địch nhân sao?” Càn Khôn lộ vẻ sầu thảm cười: “Có lẽ nói ra ngài cũng sẽ không tin, ta thích hắn bảy trăm năm” hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên định: “Vì hắn, ta cái gì cũng có thể bỏ qua, ta thương hắn, điểm này ta chưa bao giờ giấu diếm, cũng không sợ nói cho bất kỳ kẻ nào, cho dù là đối mặt Ly, ta cũng nói như vậy, ngài nói ta sẽ xem hắn là địch nhân sao?” Nhan Thứ nghe vậy, lập tức trưng ra một nụ cười xán lạn, “Vậy là được rồi, không có gì phải lo lắng, ta nhất định sẽ giúp cho ngươi, ngươi đẹp như vậy, cùng tiểu Ly nhi đứng chung một chỗ, tuyệt đối là cảnh đẹp ý vui” hắn vỗ vỗ bả vai Càn Khôn: “Ngươi yên tâm, ngươi nhất định sẽ làm con dâu của ta” Lại tới nữa. Càn Khôn mắt trợn trắng, đối mặt Thu Nhan Thứ này, hắn ngay cả một chút cơ hội cũng không có. Bất quá, có thể được Thu Nhan Thứ giúp đỡ, phần thắng của hắn sẽ càng lớn hơn một chút. Hắn lại cúi mặt, biểu hiện ra một bộ dạng lã chã chực khóc, “Thế nhưng, Ly hắn căn bản là đối ta không có hứng thú, có lẽ thủ đoạn này rất vô sỉ, nhưng thực tế mặc kệ ta như thế nào hấp dẫn hắn, hắn cũng là thờ ơ.” Bi thương che mặt: “Kỳ thật, có đôi khi ta có thể cảm giác rõ ràng Ly đối với ta có cảm giác, thế nhưng vì cái gì, hắn đều không có một điểm động tình?” “Không có động tình?” Nhan Thứ chớp chớp đôi mắt hạnh, những lời này gợi lên trí nhớ sâu xa của hắn, hắn trước kia cũng không hiểu cái gì gọi là tình dục, mỗi lần đều làm cho Tu Trạch có cảm giác thất bại, chẳng lẽ…ờ, trời ạ, hắn che miệng lại, không thể tin được phán đoán của chính mình… “Thu…uhm, vương phi, ngươi làm sao vậy?” Nhìn đến biểu tình khủng bố của Nhan Thứ, tâm Càn Khôn liền trở nên bất an. “Này…này…” nhan thứ phiền não gãi gãi đầu, cố gắng ngẫm lại quá trình lúc trước hắn cùng Tu Trạch ở chung, khuôn mặt không tránh khỏi hồng một mảnh. Càn Khôn nhìn Thu Nhan Thứ, không biết hắn vô duyên vô cớ đỏ mặt làm cái gì “Này…không cần lo lắng, không có động tình thôi, phải…phải…này là do di truyền” Nhan Thứ nói lắp ba lắp bắp, mặt đỏ ta hồng. Đúng vậy, có biện pháp giải quyết, tiểu Ly nhi chính là rất thẹn thùng, cho nên ngượng ngùng không nói cho ngươi biết thôi” Trời biết, tiểu Ly nhi của hắn thực sự không biết cái gì là thẹn thùng, cho dù nhìn thấy hắn cùng Tu Trạch ở trên giường lăn qua lăn lại, cũng có thể mặt không đổi sắc giúp bọn hắn đóng cửa lại, tùy tiện nhắc nhở bọn họ không cần kịch liệt, trách cho thắt lưng đau nhức. “Thẹn thùng?” Càn Khôn thực nghĩ không ra bộ dáng thẹn thùng của Phong Ly, bất quá việc này thực khiến cho hắn có hứng thú: “Như vậy, biện pháp giải quyết là cái gì?” “Uhm…chính là…chính là…” mặt Nhan Thứ càng thêm đỏ, “chính là làm nhiểu lần, tự nhiên sẽ có.” Càn Khôn vẻ mặt quái dị, này là cái biện pháp gì? Nhan Thứ nhìn vẻ mặt không rõ của Càn Khôn, cũng bất chấp thẹn thùng: “tiểu Ly nhi nếu thực sự xem ngươi là địch nhân, ta cũng không tin hắn sẽ tùy tùy tiện tiện cùng địch nhân kết hôn, hắn nhất định là thích ngươi, chính là hắn còn chưa có hiểu được lòng mình” Tựa như hắn lúc trước cũng không rõ: “tiểu Ly nhi nhà ta ở phương diện tình cảm là chậm chạp một chút, bất quá đừng lo, chỉ cần kích thích mãnh liệt, hắn rất nhanh liền hiểu.” “Ngài nói kích thích là chỉ…” Càn Khôn vẫn là không hiểu được. Đôi mắt to tròn của Nhan Thứ chuyển chuyển vài vòng, kề sát Càn Khôn, ghé vào lỗ tai hắn nhẹ nhàng mà ám muội nói: “Nếu ngươi có biện pháp đem tiểu Ly nhi lên giường, mạnh mẽ…cái kia,sau đó, sau đó hắn sẽ rất tức giận, nhưng hắn cũng sẽ bất tri bất giác chú ý đến nhất cử nhất động của ngươi, đến…đến lúc đó…không phải…” Càn không trừng mắt nhìn Thu Nhan Thứ, người này là mẫu thân Phong Ly sao? Hay là do mình hoàn toàn hiểu sai ý hắn, Thu Nhan Thứ cư nhiên ám chỉ chính mình mạnh hơn Phong Ly? Tuy rằng, hắn thực sự có ý tốt, bất quá, vừa nghĩ tới chính mình đem Phong Ly đặt ở dưới thân, mà Phong Ly chính là vẻ mặt khủng bố ăn thịt người, cả người hắn liền phát run, hắn…hắn làm không được… “Các ngươi đang làm gì đó?” Tiếng rống giận khủng bố truyền đến, trước cửa phòng ngủ xuất hiện một nam nhân cao lớn uy mãnh vẻ mặt giận dữ trừng mắt hướng hai người đang cùng một chỗ trên giường, khuôn mặt nghìn năm như một mang theo câu gỏi, Càn Khôn quá khứ đã trải qua rất nhiều, cho nên cơ bản đã không có phản ứng gì đặc biệt. “Trạch?” Nhan Thứ vẫn là vui vẻ, cư nhiên có thể tự động xem nhẹ ánh mắt giết người của Tu Trạch, vẻ mặt vui vẻ vươn hai tay, hướng về phía ngực của hắn Tu Trạch vội vàng giơ tay đón lấy Thu Nhan Thứ, sợ hắn bị thương, hắn như thế nào có thể tiếp tục tức giận, cũng không có khả năng tức giận với Thu Nhan Thứ, chỉ có thể dùng ánh mắt hung tợn nhìn chằm chằm Càn Khôn, hỏi: “người nam nhân này là ai?” “Con dâu của chúng ta” Nhan Thứ cười tủm tỉm nói: “Cùng tiểu Ly nhi rất xứng đôi đi, là một đại mỹ nhân a.” Càn Khôn đã vô lực phản bác, bị Nhan Thứ tả một câu “con dâu”, hữu một câu “con dâu” hắn đã muốn chết lặng, hắn cảm thấy được cuộc sống tương lai của hắn rất bi thảm, còn chưa có gả cho Phong Ly, cũng đã rất sợ hãi “mẹ chồng”, hắn vì cái gì lại thích Phong Ly, hiện tại không biết còn có thể hối hận hay không a… “Thiên…Hoa Đào?” Tu Trạch nghe vậy, ánh mắt trở nên sắc bén, thật sâu nhìn Càn Khôn vài lần, mới nói: “Không phải con dâu chúng ta, còn chưa biết được, ta nghĩ Ly nhi cũng không biết rõ chính mình đang làm gì. Huống chi Thiên Hoa Đào cũng có suy nghĩ của mình đi.” “Cái gì a, Trạch, ngươi sao lại nói như thế?” Nhan Thứ mất hứng nói: “ta đã nhận định Càn Khôn là con dâu của ta.” “Hừ, người vẫn là hảo hảo xem lại mình đi” Tu Trạch không hờn giận nói, “nói với ngươi bao nhiêu lần, không được chạy tới quấy nhiễu Ly nhi, ngươi đem lời của ta xem như gió thổi bên tai có phải hay không?” Nhan Thứ co rúm lại một chút: “Người ta…người ta nghĩ muốn tiểu Ly nhi a.” “Ta đã nói rồi, người chỉ có thể muốn một mình ta! Dù sao, Ly nhi căn bản là không ở đây” Tu Trạch lại nói: “Theo ta trở về.” “Gặp con dâu cũng được” Nhan Thứ còn muốn nói, nhưng sau khi bị Tu Trạch hung hăng trừng mắt, cũng chỉ biết ngậm miệng, ngoan ngoãn ở trong lòng ngực tu trạch làm nũng. Tu Trạch cũng không thèm liếc mắt nhìn Càn Khôn một cái, ôm Nhan Thứ xoay người rời đi, qua nhiều năm như vậy, trong ánh mắt hắn cũng chỉ có Nhan Thứ. Nhìn Tu Trạch ôm Nhan Thứ rời đi, trong mắt Càn Khôn lại toát ra hâm mộ cùng bị thương, Ly, đến ngày nào, chúng ta mới có thể gắt gao ở cùng một chỗ như thế.