Thập Tam Vĩ Hồ: Tiếu
Chương 43
Đường cao tốc vắng lặng dưới ánh đèn cao áp, lác đác vài bóng xe xuyên màn mưa mà đi, ánh đèn pha lúc vàng lúc đỏ, tiếng động cơ đều chìm vào trong tiếng mưa rào rào. Một chiếc BMW đều đều chạy dưới mưa, đi về hướng vùng quê hẻo lánh. Cái lạnh lẽo bị ngăn lại bên ngoài cửa kính, cần gạt nước liên tục làm công việc của mình, mà bên trong chiếc xe là cảnh gia đình đầm ấm, một nhà ba người cười nói không thôi.
“Diệp gọi ba đi, gọi ba đi.”
Người phụ nữ ngoài hai mươi bế một bé gái xinh xắn hai tuổi ngồi ở ghế phụ lái, bên cạnh cô là người đàn ông không ngừng cười cười, đứa bé gái bập bẹ “ba, ba”, hai tay nhỏ giơ ra hướng về hướng ba đòi bế.
“Diệp ngoan, ngồi yên để ba lái đi con.”
“Kì này vợ chồng mình về chắc ông bà vui phải biết.”
“Ừ, cũng lâu lắm rồi em chưa về thăm ba mẹ, không biết hai người có quên luôn em không.”
“Bậy, vợ anh là ai nào? Lỡ hai cụ quên em thật em lại chẳng lộn tam bành lên.”
“Anh này!”
“Ba ba…”
Trong tiếng cười nói hân hoan, bọn họ phấn khỏi rời khỏi đô thị phồn hoa để trở về nơi tuổi thơ yêu dấu. Mưa ngày càng nặng như trút nước, cho dù cần gạt nước đã làm việc hết công suất, cửa kính hết sạch lại nhòe, không thể nhìn rõ đường phía trước, chỉ có thể phân biệt được những ánh đèn pha ô tô lúc xa lúc gần.
“Đi chậm thôi anh.”
Người phụ nữ đưa cho bé gái trong lòng túm bông màu hồng, không quên nhắc nhở chồng mình bên cạnh.
“Ừ”
Đang lúc người đàn ông giảm số, cục bông trong tay con gái rơi xuống, lăn một vòng tròn đến bên cạnh chân anh. Anh cười khì, nhăn răng dọa yêu con gái, liền cúi xuống muốn nhặt cục bông lên cho con.
“CẨN THẬN!!!”
Đó là tiếng nói cuối cùng của vợ mà anh có thể nghe thấy, sau đó là một tràng âm thanh hỗn độn của thắng xe, tiếng lốp xe mài trên mặt đường, và tiếng va chạm định tai nhức óc.
Xe tải trước mặt không bật đèn pha đang phóng như điên về phía họ, chiếc xe màu trắng phanh gấp nhưng không kịp, bánh xe trượt trên đường thành một vòng cung, đuôi xe bị xe tải cán vào, sau đó đâm vào rào chắn ven đường, lao thẳng xuống con sông bên cạnh.
“Ba… ba…”
Lưu Diệp chới với trong lòng mẹ, cả người dính đầy chất lỏng tanh đặc, con bé đưa bàn tay đỏ lòm hướng đến bóng lưng của ba, nước từ vết nứt cửa kính bắn thành từng tia lạnh lẽo vào trong xe, xối ướt hết áo sơ mi của ba nó, mẹ không động đậy nữa, còn ba nó đang điên cuồng phá cửa kính muốn thoát ra.
“Ba.. ba….”
“Diệp…” Chốt cửa không mở ra được, người đàn ông cuối cùng cũng bỏ cuộc, tuyệt vọng nhìn chiếc xe dần chìm sâu xuống nước, run rẩy ôm lấy vợ con bên cạnh, để mặc nước sông lạnh buốt dần ngập đến ngang người.
“Ba… mẹ…” Lưu Diệp được ba ôm, lại quay sang mẹ, đầu của mẹ dính đầy màu đỏ, mẹ cứ ngủ mãi không dậy ôm nó nữa… “Mẹ…”
Nước dần dâng cao đến ngực rồi đến cổ, cho đến khi cả người chìm trong nước, nó khó khăn quẫy đạp, nước tràn vào khoang miệng khiến nó không thở được, cái lạnh như băng cắn nuốt mọi giác quan, cơ thể ấm áp của ba dần mất đi độ ấm, ý thức của nó theo đó cũng mờ nhạt dần, muốn rời đi…
Tờ báo mới nhất ngày hôm sau đề cập đến một sự việc kì lạ, một tai nạn hi hữu xảy ra trên đường quốc lộ:
“Trong đêm mưa tưởng chừng như dài vô tận đó, người ta tìm thấy một chiếc xe BMW trắng bị tai nạn giao thông trên đường cao tốc, sau khi văng ra khỏi rào chắn rơi xuống, chiếc xe may mắn dừng lại ngay tại mép bờ sông, bên trong xe có ba người, người phụ nữ do mất máu quá nhiều đã tử vong, còn lại người đàn ông và đứa trẻ đều được cứu.
Chỉ có một điều kì lạ họ không thể lý giải được: Rõ ràng chiếc xe bị lật bên cạnh bờ sông, nhưng bên trong xe lại chứa đầy bùn cùng phù sa dưới lòng sông, hai người được cứu trong tình trạng bị sặc nước, người đàn ông chắc chắn rằng họ đã bị chìm xuống sông nhưng lại hoàn toàn không hề nhớ chuyện gì xảy ra sau đó.
Dường như có một sức mạnh vô hình đã đưa chiếc xe lên khỏi lòng sông chảy xiết, nhưng đó là gì?”
***
Lớp băng dày cuối cùng cũng không chịu nổi công kích cường đại của Thần Long nữa, từng khối băng đá tựa như những hòn núi nhỏ vỡ vụn, mảnh băng phóng xuống đáy hồ, đâm thẳng vào bóng dáng màu tím vẫn còn đang trôi nổi trong nước…
Cát bụi cùng bùn đất nơi đáy hồ bị xới tung lên mù mịt làm đục ngầu cả lòng hồ trong xanh, nhiệt độ bỗng chốc tăng cao, băng cùng lửa tranh đấu, nước hồ sôi trào còn nóng hơn cả dung nham, khói trắng do hơi nước bốc lên phun trào bao phủ cả một diện tích lớn, tựa như mây khói bồng bềnh, che khuất toàn bộ cảnh vật bên dưới.
Thần Long nhấp nhô trong biển mây hồi lâu, không thể tìm được con mồi, lập tức gầm lên một tiếng. Hơi nước bị đánh tan, một mảnh áo tím dần dần hiện rõ, cả người chật vật không chịu nổi, tà áo rách bươm chỗ đỏ chỗ tím thấy mà ghê người. Tóc dài sớm đã rối tung, vài sợi lòa xòa phủ xuống che đi nửa khuôn mặt, tựa như một xác chết lơ lửng trên mặt hồ.
Tiên hạ thủ vi cường, Thần Long ngâm lên một tiếng, cả thân mình đồ sộ nhanh như chớp đánh về phía này, mòng vuốt sắc nhọn hướng tới bóng dáng màu tím, ý đồ muốn xé xác thành trăm mảnh…
Người kia từ đầu đến cuối đều cúi đầu im lặng, mặc cho cuồng phong đánh tới thổi tà áo bay phần phần thân mình cũng không suy suyển lấy một ly, cho đến khi vuốt sắc sắp chạm đến người mới chậm chạp ngẩng đầu, tinh quang trong mắt lóe lên sắc lạnh…
Không hề tránh né hay chống trả, cánh tay đưa ra nắm lấy đầu vuốt rồng chỉ còn cách mình trong gang tấc, cước bộ vừa chuyển, liền hất tung Thần Long ra sau đầu, cả một ngọn núi cứ như vậy sụp đổ dưới sức va chạm kinh hoàng.
“Chết mày chưa con, cái này gọi là Judo đó con!”
Tóc dài lòa xòa bị qua loa tóm gọn lên, búi thành một búi kì cục trên đầu, đôi đồng tử đen láy chớp chớp linh động, cùng một thân xác nhưng thần thái lại khác xa ban nãy đến trăm ngàn lần.
“….”
“Ngồi yên đó xem ta xử nó nè!”
***
Cả người loạng choạng giữ thăng bằng giữa không trung, tôi vẫn còn chưa quen lắm với thần lực tự dưng có được này…
Được rồi!
Nó vốn dĩ vẫn ở trong người tôi, chẳng qua trước giờ không biết mà dùng thôi.
Toàn thân thì đau nhức, mấy chỗ đang liền da ngứa ngáy không chịu nổi. Mặt nước dưới chân sôi lục bục tỏa hơi nóng cay xè mắt, tôi phải khó khăn lắm mới không bị rơi xuống, lỡ mà hụt chân một cái thì thành gà luộc luôn chứ đùa…
“Ngươi…” Thần Long sau cơn choáng váng đã tỉnh táo lại, nó gầm ghè nhìn về phía tôi, con mắt bốc lửa cảnh giác. Nếu so ra thì tôi còn chưa to bằng một cái lỗ mũi của nó ý chứ…
“Sao? Muốn đấu với chị nữa à?” Tôi xắn tay áo, cả người thủ thế sẵn sàng tiếp chiêu, đừng nói hồi xưa tôi có thể vật được thằng lưu manh cao gấp đôi mình, có thần lực rồi thì Thần Long chẳng khác nào giun đất!
Liên tiếp mấy tiếng rầm rầm kinh thiên động địa, cả người Thần Long lấm lem bầm dập, lúc bị đập xuống một quả núi nhỏ mắt nó đã bị thương, lại càng điên cuồng tấn công tôi hơn.
Judo lấy căn bản là “mượn lực đả lực”, kẻ thù tấn công càng mạnh khi bị quật ngã lại càng đau, nó càng hung hăng tấn công, lại bị tôi quật ngã càng mạnh.
“Há há há! Muốn chơi với chị à? Sớm mười năm nữa nh…”
“Ngươi có quên gì không?” Giọng Tiếu ở trong đầu đột nhiên làm tôi hết hồn.
“Hở… quên gì?”
“Thần lực mấy vạn năm của Thiên hồ chỉ để ngươi dùng quật ngã người ta sao?”
“…Ợ…”
“Chưa kể cho dù ngươi có quật ngã Thần Long bao nhiêu lần, nó sẽ chết được sao?”
“…”
Em lạy chị… Em mới tiếp nhận sức mạnh chưa được mười phút thôi chị ơi!!!
Nhân lúc tôi bị phân tâm, một đòn của Thần long đánh tới khiến tôi trở tay không kịp, cánh tay bị cào tét cả máu ra.
Đau đau đau đau đau…!!!!
“Chết mày nè con!” Tôi điên tiết vận bừa một chưởng lực đánh về phía Thần long. Tất nhiên là không có đánh trúng, chỉ là cột băng to đùng phóng ra kia khiến tôi khiếp sợ…
Kh… không ngờ mình mạnh vãi!!!
Cơ thể dần nghe lời hơn một chút, tôi liền thỏa sức bay lượn lên cao, né trái né phải, Thần long đã biết cảnh giác với những đòn đánh của tôi, nó không thèm tấn công trực diện nữa mà chỉ từ xa phun chướng độc.
Mưa axit lại tiếp tục đổ xuống làm tóc tôi cháy khét lẹt, khó khăn lắm mới dựng lên được cái ô băng che chắn trên đầu, tôi chẳng còn cách nào khác là liên tục ném bừa những khối băng vừa thô vừa to chả có tý thẩm mĩ nào về phía nó.
“Ngu ngốc! Ngươi lãng phí thần lực nhiều như vậy làm gì!” Giọng Tiếu lại không kiên nhẫn vang lên bên tai, tôi dở khóc dở mếu đáp trả.
“Chứ phải làm gì? Ta chỉ biết làm như vậy thôi! Ta đâu phải cái đồ tu luyện từ nhỏ như mi mà đòi ra chiêu đẹp chứ!”
“Tĩnh tâm! Tập trung vào điều tiết thần lực, ngươi phải khống chế được bản thân muốn tạo ra cái gì! Phóng bừa như vậy là tự sát đó biết không!”
Rồi rồi…
Tĩnh tâm…
Tôi hít một hơi thật sâu, dòng ấm nóng kì lạ trong cơ thể chảy cuồn cuộn hỗn loạn từ từ ổn định lại, tựa như xa lạ mà cũng tựa như thân thuộc, bàn tay mở ra, một thanh kiếm băng kết sáng loáng liền rơi xuống, chạm vào da thịt lạnh buốt.
“N..như vậy phải không?” Tôi có chút không tin được nắm thanh kiếm trong tay, mất công như vậy mà chỉ tạo được một thanh, thế mà kẻ nào đó tùy tiện vung tay đã tạo ra được “vạn băng kiếm”…
Đương lúc tôi phấn khích với thành quả đạt được, bên kia Thần long rất không cam lòng bị “bơ” gầm lên một tiếng, sức ép kinh hoàng liền đánh đến chỗ tôi.
“Mé!!! Ít nhất cũng phải để cho người ta thở tí chứ!!!”
Tôi tập trung toàn lực tạo thêm mấy băng kiếm nữa phóng về phía Thần long, tất cả chỉ như muối bỏ bể, hoàn toàn không chạm được vào một mảnh giáp của nó... Lại nhớ tới Tiếu dùng bao nhiêu băng kiếm khổng lồ mới đủ xài, tôi cắn răng tập trung tập trung tập trung...
Nhưng khung kiếm mới chỉ kết được một nửa, đuôi rồng từ lúc nào đã đánh tới đây...
Tôi không kịp tránh bị nó đánh bay, lộn mèo mấy vòng trên không trung mới giữ lại được thăng bằng, chưa kịp định thần thì từ bả vai phải đã truyền đến cơn đau thấu xương…
Con mẹ nó… bị đánh lén!
Đầu tóc một lần nữa bị rối tung, vài sợi rủ xuống vết thương, cọ xát vào máu thịt lẫn lộn khiến chúng đau rát, xương cánh tay bị gãy lòi cả mảnh xương trắng ra ngoài, khiến cho cánh tay vô lực rũ xuống, tôi làm thế nào cũng không nhấc được tay phải lên… Không phải chứ?
Thế này cho dù Thần long đánh trực diện thì cũng không thể dùng Judo được nữa!
Nó hoàn toàn biết được điều đó, cho nên không hề e dè mà phóng đến chỗ tôi, miệng rồng đỏ lòm ngoác ra, toan muốn nuốt tôi vào bụng.
Thôi xong.
Quả này chết thật rồi…
Truyện khác cùng thể loại
244 chương
110 chương
20 chương
53 chương
133 chương
32 chương