Thập phương vô địch
Chương 9 : tham quan
Thanh kiếm cùn của trầm vân sau khi phóng xuất ra đại chiêu, liền rung lên nhè nhẹ rồi vỡ vụn thành từng mảnh, như là không chịu được từng tầng đả kích,
Thở dài một hơi, trầm vân vứt kiếm đi
“hừm hừm, chỉ là mấy quyển võ học phổ thông, làm sao cản được con đường cường giả của tiểu gia ta.”
Nói xong hắn chắp tay sau lưng nhìn mặt trời khuất núi, bày ra bộ dáng của một ông cụ non.
“thập tứ, đi về ăn cơm”
Xa xa là tiếng gọi của thập tam, trên mặt còn không kiên nhẫn lắc đầu “thằng này càng ngày càng giống ông cụ non”
“ta tới” trầm vân nói
Và thế là cuộc sống yên ả cứ trôi qua. thoắt một cái đã là tám năm, thập tam nhờ được trầm vân “dạy dỗ” cẩn thận, đã thi đỗ tú tài, được trở về thay cha làm quan gia ở vân la trấn, còn bao bất đồng cũng đã già, về hưu, mua một căn nhà ở trong trấn, dưỡng già với di nương.
Còn trầm vân thì đi theo thập tam làm thư ký, con như là có tiền đồ. tên thập tam này sau khi làm quan, tuy rằng tâm địa không độc ác, nhưng mà hắn rất tham a, điển hình của một tham quan, cái gì cũng nhận, từ đó bao long tinh, bao đại nhân, được dân làng đồn xa trăm dặm là một tham quan, về điểm này tại sao anh của mình lại tham như vậy, trầm vân bèn lắc đầu ngao ngán, vì hắn cũng thích tiền a, thập tam kiếm được tiền, thỉnh thoảng cũng chia cho hắn một chút, gà quay, heo quay là không thiếu
Trầm vân sau tám năm khổ luyện võ nghệ, bây giờ đã mười tám tổi, đã luyện được một thân bản lĩnh, nhưng buồn cười là vân la trấn, nơi mà chim không thèm ị này cũng chẳng có võ giả nào đi ngang qua, hắn cũng chẳng có cơ hội tiếp xúc, cũng chẳng biết mình thuộc tầng thứ nào trong xã hội võ giả.
Vào một ngày đẹp trời, sáng sớm có tiếng chim hót lanh lảnh, ngay tại nha môn có tiếng trống báo án vang lên,
Tiếng trống dồn dập làm tro bụi trên công đường, bay tứ tán, cái biển hiệu công đường vân la trấn cũng rung lên bần bật như sắp đổ.
Từ trong quan binh vân la trấn cũng chạy ra như kiến mất tổ, trầm vân cũng ở trong đám người đó, đến được đại sảnh thì quát lớn
“kẻ nào đánh trống vậy?
Trước mặt trầm vân là một thanh niên, tướng mạo anh tuấn, ánh mắt sắc bén không kém phần tà dị, hắn mặc một chiếc áo bằng gấm vóc thượng hạng, tay cầm cây quạt, không ngừng phe phẩy, không muốn bụi từ nha môn bám vào thân,
Khi nhìn đám quan binh và một tên thư ký chạy hắn mới ngừng đánh trống, cất lên giọng mỉa mai
“trống thì cũ, bảng hiệu mục nát, nha môn toàn tro bụi”
“kêu quan gia của các người ra đây”
“dám lớn lối như vậy?, dám ô nhục quan gia chúng ta?” trầm vân quát lên, hắn tức đến nổ phổi, đang nằm đánh một giấc ngon lành thì bị thằng này đánh thức, hắn vén tay áo lên định cho tên tiểu tử không biết trời cao đất dày kia một trận thì thấy một đám người tiến vào công đường, còn trói một người đàn ông và một người đàn bà tiến vào trong, dẫn đầu là một tên mật ăn mặc sạch đệp quần áo tươm tất, nhìn đích thị là nhà giàu, gương mặt song song với trần nhà, đi vào nha môn
Người thanh niên thì đắc ý cười cười nói, tay không ngừng phe phẩy cánh quạt
“hừm, chỉ là một chức quan cửu phẩm, đảng để cho phương đường kính ta ô nhục hay sao hả?”
“hả, phương đường kính?, đệ nhất trạng sư phương đường kính, tên này đi đến vân la trấn, nơi chim không thèm ị để làm gì” trầm vân và đám quan binh không ngừng rì rào bàn tán.
Nhìn thấy biểu cảm kinh ngạc của đám quan binh, phương đường kính cười cười, móc từ trong ống tay áo ra một tờ giấy trắng, mở ra đọc to
“đây là cáo trạng của ta, ta đại biểu lâm viên ngoại tố cáo vợ của hoàng lão thu, trong lúc lâm viên ngoại đến nhà thu tiền mướn ruộng, vì mê thích mĩ sắc của lâm viên ngoại cho nên đã có ý đồ dưỡng dâm”
Tên mật gọi là lâm viên ngoại nghe như vậy thì đắc ý cười cười, từng thớ thịt mỡ rung lên bần bật.
“oan quá quan gia ơi, lâm viên ngoại mượn cớ thu tiền mướn đất để đến nhà hiếp dâm vợ tôi mới là sự thật mà, chúng tôi thật oan quá đi”
Khi nghe xong trầm vân giật cả mình, không biết phải làm thế nào quay sang một người quan binh hỏi. “đại nhân đi đâu rồi?”
“đại nhân đi đến nhà bao lão gia rồi” vi kia quan binh sốt sắng nói
“các người bảo bọn hắn đợi ở đây, ta đi tìm bao đại nhân”
Trầm vân thi chiên du ngư bộ 2.0 chạy như bay đi tìm thập tam, đến một góc phố trong vân la trấn thì hắn chuẩn bị đẩy cửa bước vào thì nghe thấy hai người nói chuyện
“mày có còn nhớ tao từng nói qua với mày không? làm quan thì phải trong nước sáng như gương” nghe giọng là một ông lão nhắc nhở, là giọng của cha nuôi trầm vân, bao bất đồng
“cha, con nghe nói hồi trước cha cũng là….” sau đó vọng lại một tiếng của thập tam.
Bao bất đồng vỗ một phát vào đầu thập tam tức giận nói “ hồi trước là hồi trước, bây giờ là bây giờ, bởi vậy cho nên mười hai thằng anh của mày tao không nuôi sống được thằng nào, từ khi về đây, cải tà quy chính làm một vị quan thanh liêm ta mới nuôi sống được mày, có biết không”
“dạ biết” thập tam ôm đầu u oán nói
“vậy nên ta mới viết được một chữ để treo lên tường nhà của mày đó, đó là chữ liêm trong liêm khiết” bao bất đồng nói, tiện tay móc trong tủ ra một tấm giấy có chữ liêm to đùng đưa cho thập tam
Thập tam cầm chữ lên, lất qua lật lại, lắc đầu nói, “ nhưng mà nhìn qua nhìn lại cũng chỉ thấy chữ nghèo thôi à.”
Đúng lúc này trầm vân đẩy cửa phòng đi vào “ thập tam ca, thập tam ca nguy to rồi”
“chuyện gì?” thập tam nghe vậy, bèn cúi đầu về phím trầm vân nghe hắn nói thầm
Đúng lúc này di nương từ trong phòng bước ra, cầm 2 cây củ cải hướng thập tam và trầm vân nói “ lại lại ăn chè nè các con,”
Rồi đưa cây củ cải cho thập tam rồi nói “ ăn trè đi tiểu cửu”
Thập tam cầm cây củ cải, lắc đầu nói “ con là thập tam đây mẹ”
“hả, ta lại để thêm mấy đứa nữa à?,” rồi quay qua bao bất đồng nói “ầy , tiểu tử à, mày là ai”
Thập tam “….”
Trầm vân “…..”
“tôi là chồng của bà đây” bao bất đồng buồn chán nói
“ờ, ờ, vậy còn mày” di nương quay về phía trầm vân
“con là thập tứ đây mẹ” trầm vân nói
Di nương nghe đến vậy cười ha hả “ không ngờ con gái ta lớn như vậy rồi”
Bà quay qua thập tam nói “ tướng công à, mau ăn chè đi coi chừng nguội”
Thập tam “….”
Thấy vậy trầm vân kéo thập tam về một góc nói “ hề hề, đại ca à, lần này anh em mình phát tài rồi, cứ để phương đường kính nói sao thì nói, mình cứ nồi ung dúng kiếm tiền đi,”
Thập tam cười cười gật đầu “ kế này hay đó, không uổng công ta học hành chăm chỉ lấy được chức quan cửu phẩm này”
Bốp
Một tiếng đập vang nên, thập tam cái đầu đau đớn quay ra nhìn cái mặt tức giận của bao bất đồng
“cái thằng con khốn nạn này, tao đã dạy mày đừng có làm tham quan mà, sao mày không nghe lời tao chứ, phương đường kính là đệ nhất trạng sư, mày còn dám đấu với nó, tao khuyên mày đừng có nghĩ đến truyện này nữa.”
“có gì đó sai sai” thập tam lắc lắc đầu nói xong rồi chào cha đên lên công đường, trầm vân cũng chào tạm biệt
Đang đi thì có tiếng của bao bất đồng gọi lại,
“thập tam à, mày để quên chữ rồi”
“chữ nghèo đó để lại cho cha đi” xong rồi thập tam và trầm vân xoa xoa bàn tay cười hèn mọn đi về công đường
Main bá; hậu cung hữu dụng; nvp có não; tình tiết không máu chó; không buff quá đà; cốt truyện đặc sắc tại #tới dị giới làm tiểu bạch kiểm. tới dị giới làm tiểu bạch kiểm
Truyện khác cùng thể loại
170 chương
86 chương
92 chương
39 chương
15 chương