Edit: Hong Van Beta: Sakura Sáng sớm mùng ba, Lâm Lam đã dậy sớm thu thập. Các con lớn thì không cần quan tâm, nhưng quần áo của Tam Vượng đã mặc vào mùng một mùng hai rồi nên không mặc lại được nữa, tối hôm qua đã đem đi giặt rồi nổi lửa hong khô để bây giờ có quần áo mặc. Còn có lễ vật cần phải mang theo, đều như nhau cả, từng nhà đều phải chuẩn bị. Lâm Lam chuẩn bị ở nhà mẹ đẻ hai ngày, không thể nào để cho tất cả các con ở lại được, Hàn Thanh Tùng và Đại Vượng Nhị Vượng có thể trở về nhà, cô mang theo Mạch Tuệ và hai đứa nhỏ ở lại. Có Nhị Vượng ở nhà, cô cũng không cần lo lắng Hàn Thanh Tùng và Đại Vượng đói bụng hoặc mùa đông phải ăn thức ăn lạnh. Lúc ra cửa, Lâm Lam chính mình đội mũ vải bông, lấy khăn quàng cổ màu hồng nhạt và đỏ thẫm ra cho Tam Vượng và Tiểu Vượng cùng đeo. Tóc của hai anh em đã dài ra một ít nên không đội mũ được, bởi vì quá ngứa, trẻ con không nhịn được, nên dứt khoát không đội. Vừa bắt đầu Tam Vượng còn quàng khăn màu hồng, kết quả nhìn quá cay mắt, Lâm Lam đã đổi lại. Tiểu Vượng béo mập quàng khăn quàng cổ màu hồng trông rất đáng yêu, đặc biệt đẹp mắt, Tam Vượng quàng khăn màu đỏ thẫm cũng không cay mắt. Mạch Tuệ cười nói, “Chê cười chị là gà mái bà bà, em là gà mái bà bà Tam Vượng, xin chào.” Tam Vượng giơ tay lên, “A di đà Phật, nữ thí chủ chê cười người, cho lão nạp hai xu đi.” Chẳng ra cái gì cả, chọc cho Lâm Lam đánh thằng bé một cái, “Con đàng hoàng một chút cho mẹ, đến nhà bà ngoại không được nghịch ngợm như vậy!” Tam Vượng cười hắc hắc, “Mẹ, mẹ yên tâm đi, con bảo đảm sẽ đàng hoàng.” Sau đó trộm nói với Tiểu Vượng: “Hắc hắc, chỉ có nghịch hơn thôi! Nếu Tiểu Tân dám bắt nạt em, cứ xem anh đánh nó! Anh đã học được đấu vật rồi.” Cậu bé thừa dịp Lâm Lam không chú ý, ôm cổ Tiểu Vượng, đùi phải dùng sức một chút đẩy ngã Tiểu Vượng ra sau, cậu bé dùng ít sức, sẽ không làm em trai ngã. Tiểu Vượng nằm trên mặt đất không sợ hãi, “Anh ba nhỏ, anh làm dơ quần áo của em rồi.” Lâm Lam đang chỉ huy các con cầm đồ nghe thấy, lập tức hô: “Bóng đèn lớn, con làm dơ quần áo của em trai rồi, con đi giặt đó!” Tam Vượng tê dại kéo em trai lên, vỗ vỗ, “Không bẩn chút nào, không cần giặt.” Mạch Tuệ dùng túi xách mới của mình thu dọn mấy quyển sách và khăn tay của mình, cho thêm nội y và vớ cần thay, còn cầm đô ăn vặt đi để chia sẻ với chị em. Nhị Vượng giúp đỡ thu dọn đồ của Tam Vượng và Tiểu Vượng, cũng dùng cặp sách cho vào rồi đeo trên lưng. Trong nhà chỉ có một cái xe đạp, Hàn Thanh Tùng để cho Lâm Lam đạp xe mang theo hai con trai nhỏ, những người khác đi cùng anh. Lâm Lam lập tức để cho Mạch Tuệ mang theo Tiểu Vượng, cô và Tam Vượng xuống xe đi bộ. Tam Vượng lại thi chạy với Nhị Vượng, đuổi theo xe đạp của chị xem ai nhanh hơn. Đại Vượng không nhanh không chậm theo sát bọn họ, rất tự nhiên, Hàn Thanh Tùng và Lâm Lam rơi lại cuối cùng. Bước chân của Lâm Lam nhỏ, chạy chầm chậm cũng không nhanh như anh, cho nên thả chậm bước chân để đi cùng cô. Anh nắm tay cô, một lát sau Lâm Lam lại rút ra, trên đường quá nhiều người rồi! Trên đường lui tới cũng là người về nhà mẹ đẻ, có rất ít người đạp xe đạp, căn bản đều là đi bộ, thỉnh thoảng thấy dùng xe cút kít đẩy mấy bà lão chân bó, còn có mượn xe lừa của đại đội kéo một xe phụ nữ trẻ em. Bọn họ thấy nhà Lâm Lam có một chuỗi hài tử, mọi người đều xinh xắn, không thể thiếu phải khen hai câu. Lâm Lam đi đến nóng người, nên cởi ao khoác bông bên ngoài ra. Hàn Thanh Tùng giúp cô cầm lấy, có áo khoác ngoài che đậy, anh rất tự nhiên nắm tay cô. Bọn nhỏ đi ở phía trước anh đuổi theo tôi đuổi, tiếng cười nói vui vẻ xông thẳng lên trời, hai vợ chồng ở phía sau dắt tay sóng vai, một người sắc mặt lạnh lùng nhưng ánh mắt ôn nhu, một người nói chuyện chậm rãi tươi cười ôn hòa. Thời điểm Lâm Lam và Hàn Thanh Tùng sóng vai đi vào Lâm gia, chị cả Lâm và chị hai Lâm đã ở đó, Lâm Mai còn chưa đến, chẳng qua là không nghĩ đến chẳng những chị dâu Lâm ở nhà, Đường Hà Hoa thế nhưng cũng ở. Mọi người nhìn thấy nhau, hàn huyên vấn an lẫn nhau, nói một chút quang cảnh đón năm mới. Thời điểm Lâm Lam chuyển hướng muốn hỏi thăm Đường Hà Hoa, cô ta lại làm bộ như không nhìn thấy, quay đầu tránh đi, nói chuyện với mấy đứa nhỏ, Lâm Lam cũng không để ý đến cô ta, mà là nói chuyện với chị cả và chị hai. Sau khi hàn huyên hỏi thăm lẫn nhau xong, mấy người đàn ông đi theo ông Lâm đến gian nhà phái đông, phụ nữ thì đi theo bà Lâm và chị dâu Lâm đến gian nhà phía tây. Chị dâu Lâm hỏi: “Sao em ba còn chưa đến nhỉ?” Cô để cho Lai Hỉ đi nghênh đón, trước đây thì vào thời điểm này Lâm Mai đã sớm đến. Lâm Lam xem đồng hồ một chút, “Sẽ không phải là không đến chứ?” Đường Hà Hoa bĩu môi, liếc mắt, tự mình trở về gian phòng phía tây của mình. Vừa vặn chị hai Lâm nhìn thấy, chị buồn bực nói: “Ai nha, vợ em hai đây là bị sao vậy? Thế nào lại trợn trắng mắt với chúng ta chứ? Năm trước không thấy, năm nay khó khăn lắm mới gặp nhau, là ngại chúng ta phiền sao?” Chị dâu Lâm không tiếp lời, “Mọi người cứ ngồi nói chuyện, chị đi xem thức ăn một chút. Em tư mang đến mấy thứ hiếm lạ, chị đi xem phải làm sao để không hỏng mất.” Bà Lâm vội vàng nói: “Không đâu, ánh mắt của nó là như vậy, ánh mắt không được tốt, bệnh cũ thôi.” Chị cả Lâm cười nói: “Con đây còn không biết đâu, có cần đi bệnh viện xem bệnh một chút hay không a?” Bà Lâm: “Được rồi, đừng có chấp nhặt với nó, nó nhỏ hơn các con bao nhiêu tuổi chứ, các con đã sắp làm bà nội rồi?” Chị dâu Lâm đi ra ngoài, trong nhà chỉ còn lại mình mẹ và các chị, Lâm Lam hỏi bà Lâm, “Mẹ, chuyện nhà mẹ vợ của em trai có người tố giác chị ba là thế nào vậy?” Bà Lâm lập tức bị làm khó, ý bảo Lâm Lam nhỏ giọng, “Đừng nói nữa, lại để cho nó nghe thấy.” Lâm Lam kinh ngạc: “Mẹ, mẹ đây là làm sao vậy? Tại sao làm chuyện xấu  lại còn sợ chúng con biết cô ta làm chuyện xấu?” Chị cả Lâm và chị hai Lâm còn không biết chuyện, cho nên mới hỏi là tố giác cái gì. Bà Lâm bày ra vẻ mặt đau khổ, để cho các con đừng hỏi đừng nói, “Chuyện đã qua thì cứ cho qua đi, về sau không phạm lại là được, đừng để năm mới mà lại gây chuyện để mọi người mất hứng.” Lâm Lam nhìn bộ dáng khó khăn kia của bà Lâm, biết đây là do Đường Hà Hoa tạo áp lực cho chồng cô ta rồi, em trai đã bàn xong điều kiện với cha mẹ, sau này đừng nhắc lại nữa. Cô cười lạnh nói: “Lâm Nhạc Thủy cũng thật có thể nhịn.” Không còn là thằng nhóc hít nước mũi nước mắt đuổi theo sau lưng các chị nữa. Thời điểm chưa kết hôn, đều là người một nhà thì nói thế nào cũng được, một khi kết hôn thì đã có vợ chồng có con cái, vậy thì chính là cách sơn cách thủy rồi. Lâm Lam cũng không muốn thân cận nhiều, nhưng lễ tiết thì vẫn nên có chứ? Nếu như Hàn Kim Ngọc Hàn Kim Bảo và anh cả Hàn anh hai Hàn đứng đắn một chút, cô không để ý việc Hàn Thanh Tùng chân tay tình thâm cùng bọn họ một chút nào, giống như vậy, cô bởi vì anh trai thân cận với chị dâu, mà chị dâu Lâm cũng nguyện ý tiếp nhận sự thân cận của cô, vậy thì quan hệ càng ngày càng thân. Vốn là nguyên chủ đối xử với em trai tốt nhất, đối với con cái của em trai còn thân hơn cả con của mình, thích Tiểu Tân nhất mà lại chán ghét con ruột, coi Tiểu Vượng là gánh nặng, bởi vì vậy mới dẫn đến việc Đại Vượng có ý kiến với nguyên chủ, thật lâu cũng không thể quên được. Lâm Lam đã cảm thấy không đáng giá, chẳng những nguyên chủ không đáng giá, mấy đứa nhỏ cũng không đáng giá, bị quên nhiều năm như vậy kết quả lại đổi lấy chính là sự lạnh nhạt ngày hôm nay sao? Này nếu như không phải là ở nhà mẹ đẻ, có các chị và chị dâu đối xử với cô không tệ, Lâm Lam thấy Đường Hà Hoa như vậy đã quay đầu đi. Người lớn ở trong phòng nói chuyện, mấy đứa nhỏ thì không sợ lạnh nên đều ở trong viện nói chuyện phiếm nhiệt nhiệt nháo nháo, trao đổi pháo đốt và kẹo, thuận tiện khoe khoang một chút của riêng của mình, đã được bao nhiêu tiền mừng tuổi. Năm nay Đường Hà Hoa không về nhà mẹ đẻ, nhưng là nhà mẹ của cô ta có đưa mấy đứa cháu đến chơi với cô ta. Đám nhỏ nhanh chóng phân chia thành hai nhóm rồi chơi đùa, bé trai đánh con quay, bé gái đá cầu, bởi vì mấy đứa Đại Vượng trông rất xinh xắn, còn hấp dẫn không ít trẻ con ở gần đó đến chơi. Một đám nhóc chơi đùa ầm ĩ, tất nhiên là sẽ bắt đầu ganh đua so sánh lẫn nhau. Vừa bắt đầu chẳng qua chỉ là thuận miệng một câu, kết quả là càng ngày càng kịch liệt, cuối cùng bắt đầu ganh đua so sánh tiền mừng tuổi. Con trai của Đường Hà Hoa là Tiểu Tân tức giận hỏi Tiểu Vượng, “Mẹ của mày cho mày bao nhiêu tiền?” Tiểu Vượng vẫn không bao giờ nói dối, thuận miệng nói: “Một đồng a. Bằng với số tiền mà anh ba của em nhận được đó.” Tiểu Tân lập tức không vui. Trước kia cô tư vốn nói Tiểu Tân là con trai của cô thì tốt rồi, cô tư hiểu rõ con nhất. Mẹ của thằng bé và bà ngoại cũng nói cô tư của con thương con như vậy, đồ đạc của cô ấy sẽ là của con thôi. Trước kia cô tư vào cửa thì sẽ ôm mình trước, cho mình ăn kẹo, cho mình tiền mừng tuổi, từ năm trước bắt đầu đã không còn nữa! Hai năm qua cô tư đối với mình càng lúc càng lãnh đạm, trước kia thằng bé còn không hiểu chuyện, nhiều lắm là cảm thấy cô tư không cho mình kẹo thôi, nhưng năm nay thằng bé đã tám tuổi, nghe bà ngoại và mẹ nói nhiều thì thằng bé cũng hiểu được, cô tư đây là thật là không đối xử tốt với nó nữa, còn đối xử với con mình thì tốt lên. Hiện tại cô ấy có cái gì thì đều cho con của mình, cho Tiểu Vượng, không bao giờ … cho mình nữa! Nhìn xem bây giờ cô ấy lại cho thằng ngốc Tiểu Vượng kia đến một đồng! Tại sao nó lại được một đồng chứ? Trước kia cô tư ghét nó nhất, nói nó là đứa ngu, là gánh nặng muốn vứt bỏ nó! Tiền kia hẳn là của mình! Tiểu Tân lại càng cảm thấy không công bằng, vô cùng tức giận, ánh mắt nhìn Tiểu Vượng đều trở nên hung ác, muốn thừa dịp người khác không chú ý đánh Tiểu Vượng một trận. Tiểu Vượng cũng cảm thấy không thoải mái, nên đã né tránh thằng bé rồi đi nói chuyện cùng những đứa trẻ khác. Mạch Tuệ và Nhị Vượng cùng mấy cô bé đang đá cầu, nhảy dây, Đại Vượng cùng Lai Hỉ và các anh em khác đánh ná cao su, rút con quay, Tam Vượng gần đây thích đấu vật với người khác, đang lấy sức muốn thắng, Tiểu Vượng thì đứng ở một bên cổ vũ anh ba cố lên. Nhị Vượng vẫy vẫy tay với Tiểu Vượng, “Đến nhảy dây nào.” Tiểu Vượng bỏ chạy qua, “Anh hai, em cũng không biết.” Mạch Tuệ cười nói: “Đến, chị nắm tay em.” Nhị Vượng và một người anh của nhà dì cả cùng nhau vung dây để cho các cô bé và mấy bé trai cùng nhau nhảy. Mạch Tuệ nắm tay Tiểu Vượng chạy vào, Tiểu Vượng không hiểu được, bị vấp, sợi dây bị chặn lại. Tiểu Vượng có chút ngượng ngùng, “Chị...... em không biết nhảy.” Mạch Tuệ cười nói: “Không cần gấp gáp, cứ nhảy như vậy!” Nhị Vượng và anh họ cũng nói không có chuyện gì, tiếp tục nhảy, bọn họ vẫn có thể quay dây. Sau đó bọn họ tiếp tục nhảy, Tiểu Vượng còn nhỏ, không học được nhanh, một lát lại ngăn dây. Bên kia Tiểu Tân mắng: “Ngu ngốc.” Thằng bé muốn đánh Tiểu Vượng rồi đoạt tiền mừng tuổi, nhưng nhìn thấy Tiểu Vượng có các anh chị che chở, thằng bé chạy qua tố khổ với các anh chị nhà bà ngoại. Một chị gái dẫn nó đi, “Đi nào, đi nói với cô nhỏ.” Bọn họ tìm được Đường Hà Hoa, đem chuyện Lâm Lam cho con của mình nhiều tiền mừng tuổi như vậy, nhưng một xu cũng không cho Tiểu Tân kể ra hết. Đường Hà Hoa vừa nghe Lâm Lam lại cho Tiểu Vượng một đồng tiền tiền mừng tuổi, quả thực giống như bản thân mình bị khoét thịt. Nói thật hai năm qua cô ta rất mất hứng! Bởi vì trước kia Lâm Lam ở nhà chồng hoàn cảnh không tốt, quanh năm suốt tháng tổng cộng không có được bảy tám đồng tiền, nhưng Lâm Lam lấy về đều cho đứa cháu cô ta thích nhất. Nói gần nói xa, cũng nói là thích Tiểu Tân chán ghét Tiểu Vượng. Kết quả bắt đầu từ hai năm trước, Lâm Lam đột nhiên đổi cách nghĩ, lãnh đạm với cháu trai, ngược lại đối xử với Tiểu Vượng vô cùng tốt. Mang nó đi xem bệnh, mua mắt kiếng, chừng đó không phải là tiêu tiền sao? Khi đó Đường Hà Hoa đã giận đến không nhịn được, muốn đi tìm Lâm Lam lý luận một phen, đừng đem tiền của con mình đi chữa bệnh cho Tiểu Vượng, thật lãng phí. Nhưng cuối cùng lại bị chồng và mẹ chồng ngăn lại, bảo cô ta đừng cố tình gây sự, bác thương yêu cháu, chủ động cho cháu, không ai phản đối, nếu là bác người ta không cho, cô lại náo loạn muốn đòi, đây không phải là để cho người ta đâm cột sống của Đường gia hay sao, nói con gái không có gia giáo? Lúc này Đường Hà Hoa mới nhịn xuống. Nhưng nhịn hai năm, cô ta thật sự là nhịn đủ rồi! Nhà Lâm Lam trôi qua càng ngày càng tốt, đồ càng ngày càng nhiều, tiền cũng càng ngày càng nhiều, nhưng lại cho con trai của mình càng ngày càng ít. Hơn nữa mẹ của cô ta cả ngày nói với cô ta, cô ta cũng càng cảm thấy là Lâm Lam có lỗi với mình và Tiểu Tân. Cô ta còn tìm đề tài thử thăng dò xem thường Lâm Lam, nhắc nhở Lâm Lam là Tiểu Tân đã lâu không có quần áo mới để mặc, Tiểu Tân như thế nào như thế nào, nhưng Lâm Lam căn bản không tỏ vẻ gì. Cô ta còn thử vay tiền Lâm Lam, nói Tiểu Tân muốn ăn điểm tâm, như thế nào như thế nào, Lâm Lam cũng giả câm vờ điếc không có phản ứng lại. Đường Hà Hoa lại càng cảm thấy không công bằng, hơn nữa nhìn Tiểu Vượng ăn mặc càng ngày càng tốt, lớn lên càng ngày càng trắng trẻo xinh đẹp, cảm thấy, cảm thấy là đoạt của con mình. Cho nên cô ta một lần lại một lần tức giận lãnh đạm với Lâm Lam, mặt cũng không gặp, tỏ vẻ mình bất mãn. Cô ta vốn nghĩ Lâm Lam sẽ trở lại, sau đó sẽ xin lỗi mình, một lần nữa đối xử tốt với Tiểu Tân. Ai biết Lâm Lam được voi đòi tiên! Chẳng những không tỏ vẻ gì, ngược lại còn cố ý cho chị dâu lễ vật mừng năm mới mang về nhà mẹ đẻ, không cho mình!! Đây quả thực là quá không biết xấu hổ! Tại sao trước kia đều cho, hiện tại lại không cho chứ? Đường Hà Hoa liền vọt vào trong nhà muốn đi tìm Lâm Lam tính sổ. Lúc này Lâm Lam bởi vì bà Lâm bao che cho Đường Hà Hao không truy cứu chuyện tố giác, lại nghĩ đến chuyện năm đó nguyên chủ đối xử tốt với cháu trai mà quên đi con của mình nên có chút buồn bã, vừa vặn ngẩng đầu lên thì thấy Đường Hà Hoa đứng ở cửa hung ác nhìn mình chằm chằm. Lâm Lam lạnh lùng nói: “Thế nào, cô đây là muốn ăn tôi sao?” Đường Hà Hoa bĩu môi, “Tiểu Tân thật là nhớ cô của nó vô ích rồi!” Tiền mừng tuổi cũng không cho! Lâm Lam: “Đứa bé đó nhớ tôi chỗ nào? Tôi đi vào mà nó cũng không chào cô, dượng một tiếng, nhớ trong mơ sao?” Đường Hà Hoa hừ lạnh một tiếng, xoay người đi. Bà Lâm gấp đến độ giật nhẹ Lâm Lam: “Con gây với nó làm gì?” Lâm Lam nói: “Đều là do mẹ chiều cô ta đó.” Chị cả Lâm và chị hai Lâm cũng bất mãn, “Em dâu này cũng thật là càng ngày càng lợi hại.” Hai chị chính là người sáng suốt thấy rõ ràng sự thật cả, hai chị em cô cùng độ tuổi nên quan hệ cũng tốt, nhà chồng ở gần nhau nên đi lại cũng thường xuyên, cũng hay nói chuyện với nhau. Trước kia em tư có bộ dạng gì, hiện tại là bộ dạng gì? Đó là thay đổi lớn, không nói đến làm sao mà thành vậy, dù sao cũng là không còn đối xử đặc thù với Tiểu Tân, ngược lại thương yêu con của mình từ tận đáy lòng. Các chị cảm thấy lúc này mới là đúng, đối xử với con của mình tốt mới là đúng đắn, chỉ có dựa vào con trai dưỡng lão, chưa từng thấy cháu nuôi dì. Trước kia các chị cũng từng khuyên em tư, nhưng khi đó em tư như bị trúng tà nên không nhìn trúng mấy đứa nhỏ nhà mình, chỉ một lòng một dạ đối tốt với Tiểu Tân, nói gì mà con cái nuôi cha mẹ là chuyện phải làm, cô có không đúng thì chúng cũng phải nuôi cô, nên các chị cũng không khuyên nữa. Bên ngoài mấy đứa nhỏ đang nhảy dây, Tiểu Vượng lại nhảy hỏng hai lần, đã tìm ra chút bí quyết, cũng muốn tiếp tục chơi cùng các anh chị. Kết quả một cháu gái của Đường Hà Hoa chỉ trích nói: “Không biết nhảy thì đừng nhảy, tại sao lại làm trễ nãi người khác nhảy? Một lần lại một lần ảnh hưởng chúng ta, tại sao lại không có giáo dưỡng như vậy?” Vừa nói cô bé đó còn đẩy Mạch Tuệ và Tiểu Vượng qua một bên, chính mình xông vào nhảy. Mặt Nhị Vượng liền biến sắc, lập tức ngừng sợi dây lại không quay nữa, cô bé kia không kịp thu thế, thoáng cái bị trật chân té ngã trên mặt đất. “Ai nha, chúng mày làm cái gì vậy?” Cô bé tức giận chất vấn. Nhị Vượng lạnh lùng nói: “Sợi dây này là của nhà tôi, không cho cậu nhảy nữa!” “Mày!” Cô bé kia tức giận, khóc lóc đi tìm các anh chị em của mình. Mạch Tuệ vừa nhìn thấy lập tức nói với Nhị Vượng: “Hình như cô bé đó là thân thích nhà mợ hai đó.” Nhị Vượng cũng không quan tâm, “Bất kể nó là nhà ai, không lịch sự như vậy, sau này không bao giờ chơi cùng nó nữa!” Nó lại dám đẩy Mạch Tuệ và Tiểu Vượng, Nhị Vượng không thể nhẫn! Trong nhà có mấy đứa nhỏ, Nhị Vượng và Mạch Tuệ có quan hệ tốt nhất. Bình thường ở trong trường học, có mấy cô bé không ưa Mạch Tuệ học giỏi lại xinh đẹp, trong nhà lại có tiền bỏ cho cô bé mua quần áo, đều hẹn nhau cô lập cô bé. Nhưng là mấy cô bé đó lại thích Nhị Vượng, đều thích nói chuyện vói cậu. Nhị Vượng lập tức cũng cảm thấy mấy cô bé đó cô lập Mạch Tuệ, lúc ấy đã trở mặt, rất rõ ràng tỏ vẻ sau này không muốn chơi với bọn họ. Cho đến khi bọn họ ý thức được sai lầm, chủ động nói xin lỗi với Mạch Tuệ, sau này sẽ cùng chơi mới Mạch Tuệ thì cậu bé mới tha thứ. Thân thích này của nhà mẹ đẻ mợ hai coi là thứ gì chứ! Cô bé kia chạy đi tố khổ với các anh chị em của nó, nói Nhị Vượng và Mạch Tuệ bắt nạt mình. Bọn họ là do bà Đường sai đến, nói là cô nhỏ không về nhà, để cho chúng nó đến xem một chút, tổng cộng đến năm đứa. Bà nội nói các cháu ngoại của nhà bà Lâm đều đến ăn, lương thực trong nhà cũng có một phần của cô nhỏ, cho nên để cho chúng đến ăn cơm. Chúng phát hiện trong những thân thích này, có nhà của Lâm Lam là nhiều con nhất, nhà người ta nhiều lắm là mang theo một hai đứa nhỏ, nhà cô ấy lại dẫn năm đứa đến ăn uống, quả thực là thật ác tâm mà! Trước kia cô nhỏ nói cô ấy về nhà mẹ đẻ chưa bao giờ dẫn theo con, chỉ lấy đồ cho Tiểu Tân, lúc này thì hay rồi, không thấy cầm đồ cho Tiểu Tân, nhưng lại dẫn con cái và chồng đến ăn! Thật là không biết xấu hổ! Hằng ngày chúng đã bị bà nội tẩy não bằng những suy nghĩ thế này, lúc này khó tránh khỏi trong lòng tràn đầy căm phẫn, lại bắt đầu đi vây công Nhị Vượng và Mạch Tuệ. Vừa bắt đầu cũng chỉ là dùng lời nói công kích, nhưng công kích bằng lời của chúng sao mà bằng Nhị Vượng và Mạch Tuệ được! Cuối cùng là hai đứa Nhị Vượng và Mạch Tuệ cùng đánh, công thủ nhiều mặt, chưa được một lát đã đánh tơi bời mấy đứa nhỏ không được đi học nhiều kia, một đám xám xịt đều là bị người lớn bảo đến nhà cô nhỏ ăn nhờ ở đậu, mưu toan kiếm chác một chút gì đó rồi so bì mạt mũi với cháu ngoại nhà người ta. Bé trai cãi nhau không thể tránh khỏi mắng chửi, nói lời thô tục. Cái này Mạch Tuệ không am hiểu, cô bé còn chưa bao giờ mắng người. Nhị Vượng cũng là nhã nhặn thanh tú, luô khinh thường việc mắng chửi thô tục. Nhưng xét về phương diện mắng chửi người thì chúng có đối thủ sao? Tam Vượng ở bên kia đang bận rộn đấu vật vốn cũng không quan tâm lắm, dù sao cãi nhau là chuyện thường, bọn họ rất ít khi đồng thời xuất động thì các anh em chị khác. Lúc này nghe thấy mấy đứa nhỏ kia mắng chử thô tục, chị Mạch và anh hai không thể cãi lại, cậu bé nóng nảy. Tam Vượng nghe thấy thì dùng sức quật ngã đối thủ, vừa xông qua đã mở ra hình thức súng máy đột đột, mắng mấy đứa nhỏ của Đường gia đến kinh ngạc sửng sốt. Chúng nó mắng thô tục, tới tới lui lui cũng chỉ có mấy từ như vậy, cái gì cứt chó, cứt trâu, khốn kiếp, v.v …. Nhưng Tam Vượng lại không giống vậy, cậu bé đi theo Lưu Xuân Tài học được, hơn nữa hằng ngày ở trong thôn mưa dầm thấm đất, nên cũng tích góp được từng chút từng chút lời mắng chửi ngay cả cậu cũng không thể hiểu được, tất cả đều không ngoại lệ là có lực công kích mười phần! “Mày nhìn xem ba cái gân đính trước bình nước tiểu của chúng mày, bên trong trừ cứt chó cứt trâu thì cũng chả có chút nhân khí trang trí nào mà còn đòi mắng chửi người hả? Tao mắng chúng mày ba ngày ba đêm mà không trùng câu nào chúng mày có tin không? Chúng mày dám mắng anh chị tao là khốn kiếp, đây không phải là mắng tao hả? Tao chính là con rùa già ngàn năm, tao làm sao không nhớ rõ lúc nào thì tao đã sinh ra mấy cái trứng ngốc nhưu tụi mày chứ? Nga, tao biết rồi, có phải tổ tông chúng mày là mấy cái trứng ngốc năm đó tao đã ném đi không hả? Ha ha…” Cậu bé mắng đến nỗi mấy đối thủ đều nói không ra lờim đỏ mặt tía tai trừng nó, đám nhỏ vây xem đều nghe đến u mê, nhìn cái miệng nhỏ nhắn của Tam Vượng vung ra mỗi một câu đều có lực công kích mười phần, rối rít nghĩ đến đời này không được tìm tiểu tử thúi này chửi nhau, hoặc là trực tiếp đánh nhau, hoặc là câm miệng rời đi. Toàn bộ qua trình Đại Vượng đều lạnh mặt, giống như đã đóng tai lại không nghe được. Dù sao không đánh nhau thì cũng không cần cậu bé ra tay, nga, chỉ có mấy đứa nhỏ này đánh nhau thì cũng không cần cậu ra tay, thắng cũng không hay. Cậu bé sẽ không nói cho người khác biết, Tam Vượng có lúc nói nói mớ không muốn ăn bữa tiệc lớn, mỗi ngày đều luyện tập mắng chửi người ở trong mộng!!! Tỉnh lại vừa hỏi, nghe nói là trong mộng có một tên còn đen hơn cả em trai tranh giành đồ ăn với nó, nó đánh không lại liền mắng! Mấy đứa nhỏ bị Tam Vượng mắng đến nỗi các cô bé thì gào khóc, bé trai thì trực tiếp tiếp xông lên động thủ. Đây chính là thủ đoạn của mấy đứa nhỏ, nói không được liền mắng, mắng không được thì đánh, đánh không lại thì đi mách người lớn! Chúng nó, đứa lớn thì lớn hơn cả Đại Vượng, đứa nhỏ thì lớn hơn Tam Vượng. Kết quả lúc xông lại đánh nhau, Nhị Vượng đạp một cái, Tam Vượng xông qua thi triển bí quyết vật lộn mới học, trực tiếp vật ngã cả đám. Mặc dù Nhị Vượng thoạt nhìn tuấn tú ôn hòa, nhưng cậu bé cũng là ngày ngày đi luyện công buổi sáng, hiện tại đi theo Hàn Thanh Tùng thực hiện huấn luyện sức lực, không đánh nhau không có nghĩa là cậu bé không đánh được. Hai anh em Lai Hỉ và Lai Phúc ở một bên đang muốn can ngăn trực tiếp choáng váng mất, mấy đứa nhỏ nhà chị cả và chị hai cũng choáng váng. Tam Vượng vỗ tay một cái, cười ha ha nói: “Sau này đừng có múa mép khua môi, có bản lãnh thì cứ lên!” Gần đây cậu bé bắt đầu có hứng thú nên đã đi học vật lôn, có khuynh hướng  dùng sức mạnh để giải quyết vấn đề. Đại Vượng vỗ cậu bé một cái, “Không được tùy tiện đánh nhau.” Tam Vượng cười hắc hắc nói: “Em nhường cho bọn họ động thủ trước.” Cậu bé chắp chắp tay với Nhị Vượng, “Vị đại hiệp này, thân thủ không tệ, xin hỏi sư thừa là người phương nào, môn phái nào......” Nhị Vượng: “............” Đám người:............ Thằng nhóc này. “Ô ô ô...... A a a......” Mấy đứa nhỏ xông về tìm Đường Hà Hoa tố cáo. Lúc này Đường Hà Hoa đang tức Lâm Lam, nghe nói các cháu của mình bị ức hiếp, cô ta lập tức xông ra. Đi ra ngoài vừa nhìn thấy Tam Vượng hai tay chống hông, đang chê cười các cháu của mình. Con tức Đường Hà Hoa bị tích tụ lại, lập tức chửi ầm lên, “Đám oắt con chết tiệt đến từ chỗ nào, đồ trứng thối có mẹ sinh mà không có mẹ dạy. Đều là mấy thứ cứt trâu cứt chó, cũng cứng đến tìm con nhà tao giương oai hả?” Trẻ con đánh nhau, người lớn mà can thiệp thì bản thân sẽ bị coi thường, vừa rồi cô ta oán giận với Lâm Lam, nhân cơ hội phát tiết nên cũng không lựa mà mắng. Mặc dù mấy đứa nhỏ nhà Lâm Lam tức giận, nhưng thân phận hai bên khác nhau…, chúng tự nhiên không thể mắng Đường Hà Hoa cũng không thể đánh cô ta, chỉ có thể trở về nói cho cha mẹ để cho người lớn giải quyết. Tam Vượng vừa muốn chạy về nhà, trong chớp mắt đã thấy được cả nhà Lâm Mai đang đi đến từ hướng bắc, cậu bé mừng rỡ, “Dì ba, dì đã nghe được đúng không?” Lâm Mai vốn là đã nghẹn đến sắp phát hỏa rồi, lúc này để cho cô bắt tại trận, lại càng là thêm dầu vào lửa, cô nhét hết đồ đạc vào trong tay Trịnh Diệu Tổ rồi đi qua. Trịnh Diệu Tổ biết cô muốn làm gì, vội vàng nhỏ giọng: “Vợ, em hãy kiềm chế......” Lời còn chưa dứt, chỉ nghe một tiếng “bốp” giòn vang. Lâm Mai xông qua hung hăng cho Đường Hà Hoa một bạt tai, thuận tiện trả lại câu nói kia cho cô ta, “Đồ có mẹ sinh không có mẹ dạy dỗ!” Trịnh Diệu Tổ:............ Anh đã nói là em kiềm chế chút, không phải là để đánh cho giòn thanh chút a. Lúc này đã là năm mới, không có hí kịch nhưng vẫn có diễn trò để xem đây nè.