Thập Niên 70 – Người Đàn Bà Đanh Đá

Chương 165 : Khách Đến Từ Hải Ngoại

Edit: Hong Van Beta: Sakura Đại Vượng trực tiếp cầm lấy cái rương, nhấc lên muốn ném ra ngoài. "Anh cả! Tha mạng a!" Tam Vượng ở trong rương la. Ở gian phòng phía đông, Lâm Lam nghi ngờ hỏi: "Anh Ba, anh có nghe thấy giọng nói của con thứ ba không? Có phải do em quá nhớ con, nên nghe nhầm hay không?" Hàn Thanh Tùng ôm cô, "Không có chuyện gì đâu, ngủ đi." Lâm Lam nghe phía ngoài truyền đến tiếng gào khóc của Tam Vượng, đây là con trai sống sờ sờ đó, không phải là nằm mơ đâu, rốt cuộc là có chuyện gì chứ? "Con cả à, xảy ra chuyện gì vậy?" Giọng nói lãnh đạm của Đại Vượng từ bên ngoài truyền vào, "Mẹ cứ ngủ đi, không có chuyện gì đâu." Lâm Lam muốn ngồi dậy, lại bị Hàn Thanh Tùng ôm vào lòng, "Anh Ba, thật sự là Tam Vượng đó, đứa nhỏ này, sao lại ở đây. . . . . . A, em biết rồi, nó nấp ở trong rương? Đứa nhỏ gấu này, người lớn như thế mà lại nấp ở trong rương cả một đêm sao? Như vậy rất mệt mỏi đó!" Cô biết Tam Vượng nhất định đã có kế hoạch cả, không đến nổi nghẹn, nhưng là cái rương kia cũng không lớn mà, cuộn ở bên trong cũng rất khó chịu đó. Thằng nhóc nghịch ngợm này! Hàn Thanh Tùng: "Mặc kệ nó!" Anh khóa cô vào trong ngực, không để cho cô đi ra ngoài, tất nhiên cũng sẽ không nói cho cô biết mình đã sớm phát hiện nhưng lại không quan tâm, tránh để cô kinh ngạc. Lâm Lam đã suy đoán anh đây là muốn để con cả dạy dỗ em trai một chút, khiến cho thằng nhóc đó sau này chú ý một chút, đừng quá giới hạn? Nếu đã vậy thì thôi, cô vẫn nên đi ngủ. "Con cả à, con kiềm chế chút, đó là em ruột đó." Cô hô một tiếng. Năm đó phải nhắc nhở Hàn Thanh Tùng nhớ đến con ruột, lúc này lại nhắc nhở con cả đó là em ruột, ai, tấm lòng mẹ già, thật khó làm. Đại Vượng cầm rương da đi ra ngoài sân, tiện tay vứt trên mặt đất. Tam Vượng nhanh như chớp lăn ra, "Ha ha, anh cả, mọi người đều không đoán được!" Đại Vượng: ". . . . ." Thật muốn một cước đạp bay nó. Cậu xoay người trở về phòng, thuận tay muốn đóng cửa. Tam Vượng nhảy dựng lên, "Anh cả, anh cả, anh cả thân yêu!" Cậu bé nhảy qua một cái, chính xác bổ nhào lên lưng Đại Vượng. Đây cũng là thành quả mà năm ngoái Hàn Thanh Tùng để cho bọn họ huấn luyện nghiêm khắc, nếu không lấy thân thủ của nó làm sao có thể bổ nhào vào Đại Vượng được. Dĩ nhiên, cũng là do Đại Vượng mặc dù muốn đạp bay nó nhưng lại cũng không nỡ để em trai ngã nhào trên mặt đất dập đầu rụng răng, cho nên dừng bước không đi tiếp. Tam Vượng dùng cả tay cả chân ôm chặt lấy Đại Vượng như một con gấu Koala, mặc dù cậu bé đã cao lên rất nhiều, nhưng anh cả lớn lên nhanh hơn, vẫn cao hơn nó nhiều. "Anh cả, em rèn luyện tính cảnh giác cho cả nhà, vạn nhất có người xấu gửi hàng hóa nguy hiểm gì cho nhà chúng ta thì sao chứ? Đây là đang nhắc nhở mọi người, sau này nhận hàng thì phải kiểm tra!" Tam Vượng nói đến lý lẽ hùng hồn. Đại Vượng hừ lạnh một tiếng, nhưng cũng không kéo em trai ném xuống đất, "Đi rửa mặt rồi ngủ đi." Tam Vượng nhảy xuống nhanh chóng đi rửa mặt đánh răng rửa chân, còn gióng tai nghe xem gian phòng phía đông có động tĩnh hay không? Sao mẹ không để ý đến mình vậy. Đại Vượng xách rương da vào trong nhà lại, Nhị Vượng đã mở đèn điện lên, Mạch Tuệ và Tiểu Vượng đều tỉnh. "Ha ha, anh Ba nhỏ, em giỏi thật đó!" Bọn họ cười cười, rồi chạy đến ôm Tam Vượng. Tam Vượng ôm bọn họ xong thì muốn chạy sang gian phòng phía đông, nhưng lại bị Đại Vượng kéo cổ áo lại. Tay chân Tam Vượng cứ hướng về trước, "Anh cả, anh buông ra, em muốn chào mẹ!" Đại Vượng: "Không muốn bị ném ra ngoài thì em thử xem." Tam Vượng do dự một chút, nghĩ đến ánh mắt lạnh như băng của cha, cảm thấy anh cả chính là anh ruột, muốn tốt cho mình, còn cha thì vẫn luôn là hắc cha. Cậu bé kịp thời thắng xe. Cậu bé cũng không phải vẫn luôn ở trong rương, mà là đến Cách Ủy Hội mới nhờ nhân viên truyền tin đưa mình về nhà. Bên trên rương có lỗ, có thể thông khí, cũng không đến mức nghẹn. Duy nhất không thoải mái chính là không gian không đủ lớn, nhưng lúc ấy cậu bé đã lăn lộn một ngày trên tàu hỏa nên rất mệt mỏi, co rúc ở trong rương ngủ rất ngon. Mệt cho cậu nghĩ rằng bản thân sẽ khiến cả nhà kinh hãi, kết quả bị Đại Vượng phát hiện. Tiểu Vượng cười nói: "Anh Ba nhỏ, may là anh không ra ngoài làm sợ mọi người, nếu không anh cả đã đạp anh một cái bay ra ngoài cửa sổ rồi." Mạch Tuệ: "Sau này em vẫn nên đàng hoàng chút đi, đừng như vậy nữa." Nhị Vượng ngáp, mặc dù hiện tại cường độ huấn luyện của cậu bé không lớn như của Đại Vượng, nhưng cũng có chút chịu không nổi, "Em ba, em ngủ ở đâu." Tam Vượng bổ nhào đến bên cạnh Đại Vượng, "Đương nhiên ngủ chung chăn với anh cả rồi." Đại Vượng một cước đá văng cậu bé: "Đi ra." Tam Vượng: "Anh cả, anh thật lãnh khốc, thật vô tình." Cậu bé quay đầu nói với Tiểu Vượng: "Anh Tiểu Vượng, em nói xem có đúng không?" Tiểu Vượng lại cười ha ha, "Đến đây, anh Ba nhỏ, thầy Tiểu Vượng thương anh, phân một nửa chăn cho anh." Sau đó quá nửa đêm, Nhị Vượng và Tiểu Vượng đã bị Tam Vượng đạp tỉnh! ! ! Giường ở nhà này không giống với ở thôn Sơn Nhai, thôn Sơn Nhai là cửa sổ ở phía nam, tường hướng đông tây, ba mặt đều là tường, tất cả mọi người đều ngủ theo hướng nam bắc. Còn giường ở đây là hai mặt Đông Bắc dựa vào tường, hai mặt Tây Nam mở, ngủ theo hướng đông tây, Nhị Vượng ngủ dựa vào tường trong, Đại Vượng ngủ ở phía nam chắn lại, ở giữa là Tiểu Vượng. Nhị Vượng và Tiểu Vượng bị đạp đến có chút mộng, đứng lên cầu xin Đại Vượng: "Anh cả, vẫn là anh đến trấn giường." Nhị Vượng chủ động ra ngủ phía ngoài cùng, Tiểu Vượng nằm bên trong cậu, Tam Vượng dựa sát vào tường, Đại Vượng nằm bên cạnh cậu bé. Chỉ có Đại Vượng đối phó được tư thế ngủ của Tam Vượng. Sáng sớm hôm sau, Hàn Thanh Tùng và Đại Vượng thức dậy sớm như cũ, hai cha con huấn luyện chiến đấu kiên trì một thời gian ngắn, dưới sự không lưu tình của Hàn Thanh Tùng là sự tiến bộ thần tốc Đại Vượng. Hai người bọn họ huấn luyện xong thì Đại Vượng dẫn các em đi luyện công buổi sáng, bọn nhỏ trong đại viện muốn thì cũng sẽ đi theo. Hiện tại hai anh em Cao Lăng Cao Vũ cũng chạy theo, chẳng qua là thể lực kia thoạt nhìn không hơn Tiểu Vượng và Mạch Tuệ bao nhiêu, cũng không so sánh được với Nhị Vượng, càng đừng nói đến Đại Vượng Tam Vượng. Chờ bọn họ huấn luyện xong, Lâm Lam và Hàn Thanh Tùng đã làm xong bữa sáng "Mẹ!" Tam Vượng khoa trương xông tới, "Con thật nhớ mẹ đó!" Lâm Lam đứng không nhúc nhích, yên lặng để cho cậu bé ôm rồi xoay xoay hai vòng, Tam Vượng lớn lên cũng mau, bởi vì bơi lội tập thể hình, dáng người có tỷ lệ vô cùng xinh đẹp. Cô ngắt bả vai và cánh tay của Tam Vượng, "Anh Ba nhỏ, con cũng thật nghịch ngợm. Lần trước leo tường, mẹ bảo là lần tới phải đi vào từ cửa, con lại nấp trong rương da. Đây là hiện tại tính tình cha con tốt, không thèm đánh con đó." Lâm Lam liếc Hàn Thanh Tùng một cái, em cũng chỉ nói như vậy, anh cũng đừng có ý nghĩ đánh con trai em a. Hàn Thanh Tùng đưa cho cô một ánh mắt mẹ sai con chịu phạt, con sai mẹ thay thế. Lâm Lam làm bộ không hiểu, anh đùa giỡn nhiều như thế làm gì. Tam Vượng: "Mẹ, con biết rồi." Cậu bé vẫy tay, "Một cái rương khác có quà đó, mọi người mau đến xem. Đều là chút ít đồ vật của giai cấp tư sản, chúng ta phải nghiên cứu bọn họ, tiêu diệt bọn họ!" Mạch Tuệ và Tiểu Vượng trước tiên chạy đến mở rương, soạn các loại quà tặng ra, thật là rực rỡ muôn màu, anh Ba nhỏ không hề lãng phí cơ hội được ra nước ngoài chút nào. Các loại quần, cái mũ, giày da đẹp mắt, thậm chí còn có áo lót, còn có kem dưỡng da loại tốt, mấy cuốn sách. Mạch Tuệ: "Anh Ba nhỏ, em mua nhiều như vậy, bao nhiêu tiền a!" Tam Vượng: "Không phải là mua đâu, đều là bọn họ tặng quà và quà lưu niệm, còn có em thắng được. Sách đều là cho chị và anh hai, em không xem." Bọn họ tặng quà cho cậu, cậu đã báo cáo với lãnh đạo cả rồi, cũng có thể nhận. Có người muốn tặng quà cho cậu, cậu đã nói là phải đưa mấy thứ thực dụng, giống như là quần áo. Mạch Tuệ lấy sách ra đưa cho Nhị Vượng, Nhị Vượng nhận lấy lật sách vùn vụt, tổng cộng có bốn quyển, trong đó một quyển là in màu, cậu bé tò mò mở ra xem một chút, vừa nhìn thì cả người cứng đờ -- "Má nó!" Đây là câu nói thô tục đầu tiên của cậu, khuôn mặt tuấn tú lập tức đỏ lên. Đại Vượng liếc cậu một cái, đưa tay sang lấy quyển sách kia, Nhị Vượng lập tức giấu sách ở sau lưng, "Đừng xem." Đại Vượng: "Đưa anh xem." Nhị Vượng: "Anh sẽ phải hối hận." Đại Vượng liếc cậu một cái, suy nghĩ một chút, liền không cưỡng cầu. Tam Vượng hiếu kỳ nói: "Có gì hay sao, để em xem nào." Mạch Tuệ và Tiểu Vượng cũng tò mò đưa đầu sang. Nhị Vượng lập tức kín đáo đưa cho anh cả, ánh mắt Đại Vượng tốt, thoáng cái đã nhìn thấy. Đại Vượng: "! ! !" Tiểu Vượng: "Wow, sao mimi của cô ấy lại lớn vậy!!!" Mặt của Đại Vượng cũng trướng đến đỏ bừng, chỉ cảm thấy thứ đang cầm ở trong tay nóng như là khối than củi, để ở đâu cũng không được. Phía ngoài Lâm Lam nghe thấy, vội vàng đi vào, bình tĩnh cầm lấy quyển tạp chí đặc sắc của Nhật Bản từ trong tay Đại Vượng, cười nói: "Các con còn nhỏ, không nên nhìn cái này a, không tốt cho sự phát triển khỏe mạnh." Cô cầm lấy quyển tạp chí kia, đi ra phía ngoài kín đáo đưa cho Hàn Thanh Tùng, "Anh Ba, anh có thể xem một chút, có lợi cho khỏe mạnh của thân thể anh." Hàn Thanh Tùng: ". . . . . . . . . . . ." Anh ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt thâm thúy đốt người mang theo uy hiếp nồng đậm. Lâm Lam vẻ mặt vô tội, "Anh Ba, anh phải thuần khiết chút, đừng có mà một đầu óc có tư tưởng sắc tình, biết pháp phạm pháp a." Cô rút lấy quyển tạp chí kia, "Tịch thu!" Cô lấy được rồi cất vào trong ngăn kéo ở gian phòng phía đông. Tam Vượng nhớ đến, đi đến lấy túi xách của mình, móc ra mấy thứ nhỏ nhỏ kín đáo đưa cho Lâm Lam, "Mẹ, đây là đồ chơi nhỏ con tìm được lúc đi dạo ở thủ đô đó, rất thú vị, cho mẹ." Lâm Lam nâng trên tay, phát hiện có kim khí, có ngọc, có thủy tinh, có đồ sứ, cái gì hồ lô nhỏ, đậu phộng, Tiểu Quan Âm, lọ thuốc hít vân vân, cũng không lớn. Cô loay hoay nhìn một chút, chấn kinh. Hàn Thanh Tùng nhìn vẻ mặt kinh ngạc của cô, nên cúi đầu nhìn xem đám đồ chơi nhỏ kia, phát hiện bên trong có vàng, bạc, còn có hai khối ngọc, nhìn không tệ. Lâm Lam:. . . . . . Con trai ba của tôi mẹ nó thật là một thần tài nhỏ. Nhìn xem lạc khoản (chữ ký) trên mấy thứ đồ chơi nhỏ này, chỉ sợ là đồ từ thời triều Thanh nhỉ? Cô cũng không rành về giám định đồ cổ, chẳng qua thứ tốt đẹp như vậy lại có thể là đồ cổ, cô phải cất cho kỹ. "Cảm ơn con trai, mẹ thích lắm, sau này có thì tiếp tuc đem về cho mẹ nha." Cô đưa cho bọn nhỏ nhìn xem lạc khoản, chỉ điểm các con, "Nếu là chữ rõ ràng đoan chính, có lẽ là đồ cổ, chén hay mâm, đều rất tốt." Cô cất mấy thứ này vào trong hộp nhỏ đặt ở trong tủ quần áo. Tam Vượng thấy mẹ quý trọng mấy thứ đồ mình mang về như vậy, càng dũng cảm hơn, "Được, sau này thấy con sẽ mua cho mẹ." Lúc ăn sáng, ánh mắt Nhị Vượng còn có chút phiêu, trên gương mặt trắng nõn tú nhã nhuộm một màu đỏ ửng. Đại Vượng cũng đã khôi phục bình tĩnh, thậm chí ánh mắt cũng lạnh lùng, chẳng qua là hai tai lại hồng hồng. Mạch Tuệ vẫn luôn loay hoay với mấy cái váy nên chẳng cảm thấy gì, còn hai anh em kia thì cho dù có thấy mimi thì cũng không cảm thấy gì. Tam Vượng còn hỏi Tiểu Vượng: "Anh không nhìn thấy, thật rất lớn sao?" Tiểu Vượng gật đầu: "Em cảm thấy rất lớn." Cậu bé quay đầu nhìn Lâm Lam một chút, suy nghĩ xem có lớn như mẹ hay không, sau đó đã thu được ánh mắt tử vong đến từ cha. Tiểu Vượng quyết đoán nói: "Giống như bánh bao lớn." Cậu bé cầm lấy một cái bánh bao lớn cắn một miếng. Mạch Tuệ: "Hai em a, đi ra ngoài không được nói lung tung, đừng để người ta bắt lại đánh!" Hai anh em cười hắc hắc, "Không nói không nói, có gì hay mà nói chứ, người nào mà không có. Lớn nhỏ, có quan hệ gì sao?" Cả nhà họ Hàn: ". . . . . ." Lâm Lam: "Anh Ba nhỏ, con được về mấy ngày?" Tam Vượng suy nghĩ một chút, "Me, ở mấy ngày đều phải đi học sao?" Lâm Lam gật đầu: "Đúng vậy." Tam Vượng: "Vậy thì ở nhiều mấy ngày." Đoán chừng ở hai ngày thì mẹ cũng bắt cậu đi học. Tiểu Vượng cười hắc hắc không ngừng, "Anh ba nhỏ, vừa lúc chúng em có một hội diễn, muốn đến địa khu, anh cũng đi đi." Tam Vượng: "Tất nhiên tất nhiên, so với đi học. . . . . . cũng không kém, đều rất tốt. Ha ha." Cơm nước xong, Tam Vượng đi chọn lấy một cái áo gió màu xanh nhạt đưa cho Lâm Lam, "Mẹ, mẹ mặc chiếc áo này đi làm đi, rất đẹp đó." Lần này nó cố ý không lấy màu quá chói mắt, tránh khiến mẹ không dám mặc. Hiện tại Trung - ngoại trao đổi nhiều hơn, nếu là đội Trung Quốc đáp ứng lời mời đi tham gia thi đấu, còn cho phép mang quà trở về, chẳng qua chỉ là mấy món quần áo, ngoại trừ hơi đẹp mắt mốt chút, cũng không phạm có gì sai, cho nên Lâm Lam cũng không lo lắng gì. Cô mặc lên, "Cám ơn anh Ba nhỏ, mẹ thích lắm." Qua thêm hai ngày nữa thời tiết nóng lên thì không thể mặc. Bọn nhỏ đều nói cô mặc rất đẹp, Mạch Tuệ: "Da mẹ trắng, mặc vào rất có khí chất. Sau này có vải đẹp, con sẽ may đồ càng đẹp mắt hơn cho mẹ." Lâm Lam nói cám ơn các con, quay đầu nhìn Hàn Thanh Tùng, "Anh Ba, có đẹp mắt không?" Hàn Thanh Tùng nhìn cô không chớp mắt, gật đầu. Thời gian không còn sớm, bọn nhỏ đều đeo cặp sách rồi cùng đi học, Tiểu Vượng và Tam Vượng chạy trước, Mạch Tuệ, Nhị Vượng và Đại Vượng ở phía sau vừa đi vừa nói chuyện phiếm. Chờ các con đi hết, Lâm Lam chào hỏi Hàn Thanh Tùng: "Anh Ba, đi làm thôi." Hàn Thanh Tùng lôi kéo tay cô, ôm cô vào trong ngực, rũ mắt nhìn cô. Lâm Lam nhìn vào ánh mắt thâm trầm nóng rực, có chút khẩn trương, "Anh Ba, nên đi làm thôi." Anh cúi đầu dùng chóp mũi cọ gương mặt của cô, giọng nói khàn khàn, "Đẹp mắt. . . . . . đến mức muốn cởi ra." Gương mặt Lâm Lam đỏ lên, "Anh Ba, anh đùa bỡn lưu manh!" "Chúng ta có chứng nhận, hợp pháp." Anh ôm cô vào trong ngực, cúi đầu hôn cô. Chờ Lâm Lam kéo cánh tay anh đi Cách Ủy Hội, thoáng cái đã rước lấy không ít ánh mắt hâm mộ, dù sao người đàn ông cao ngất anh tuấn, đàn bà xinh đẹp mềm mại đáng yêu, nhìn là dưỡng mắt đó. Cao Vệ Đông nhìn thấy bọn họ, cười nói: "Tôi quyết định để cho Lý cục một mình một phòng làm việc, chúng ta làm chung một phòng." Có Hàn Thanh Tùng và Lâm Lam, hơn nữa quần áo của Lâm Lam rất đẹp, nhìn có thể dưỡng mắt, có thể sống lâu mấy năm nữa. Lâm Lam chào bọn họ rồi trở về phòng làm việc