– Tất cả đứng lại cho taaa!!!. Một tiếng gầm đầy giận dữ tựa như sấm nổ bên tai khiến mọi người đầu óc ong ong cả lên. Ai nấy đều giật mình, quay đầu nhìn lại thì thấy kẻ đứng đó kéo chiếc áo khoác ở trên đầu xuống. Gương mặt khuynh quốc khuynh thành lộ ra, chỉ là gương mặt ấy bây giờ đầy tức giận. Ngưu Ngưu không để ý đến những thái giám, cung nữ đang hóa tượng mà chỉ sải bước đi vào phòng. Hạ Hầu Hiên đầu tiên là sứng sốt, sau đó vui mừng chạy đến. Bộ dạng trút bỏ được gánh nặng của Hạ Hầu Hiên chân thật đến mức cơn tức trong lòng Ngưu Ngưu cũng vì thế mà tiêu đi một ít. Nhưng nói sao thì nói, Hạ Hầu Hiên khuấy động mọi người tìm kiếm mình như vậy cũng là một loại quan tâm, tuy rằng sự quan tâm này phi thường không cần thiết. – Tiểu Hoàng, ngươi rốt cuộc đi nơi nào? Trẫm cả đêm không ngủ, sai người đi tìm ngươi. Nhưng tìm thật lâu cũng không tìm được, làm trẫm thật lo lắng, trong lòng đầy bất an. Xem ra Hạ Hầu Hiên cũng biết mình đã làm sai những gì nên chỉ biết cười trừ, làm bộ dạng đã hối lỗi khiến cho lửa giận của Ngưu Ngưu lại hạ xuống một tí. – Ta đi đâu thì sao? Ta thậm chí còn có thể bay được nữa cơ. Ngươi nửa đêm không ngủ được, hưng sư động chúng tìm ta làm gì a? Ngưu Ngưu bất đắc dĩ lắc đầu, khẩu khí lại trở nên nghiêm túc vài phần, hừ một tiếng nói: – Ngươi rốt cuộc có biết mình là một hoàng đế không. Thiên hạ hưng vọng đều đặt trên vai của ngươi, đừng nói ta là một tiểu thái giám, dù là phi tử hay hoàng hậu ngươi hết mực sủng ái cũng không nên hưng sư động chúng như thế. – Ừ ừ ừ, trẫm biết sai rồi. Bất quá Tiểu Hoàng, ngươi đừng tự xem nhẹ mình, phi tử làm sao so được với ngươi, còn vị trí hoàng hậu trước sau gì cũng là của ngươi… Thấy Ngưu Ngưu trừng mắt nhìn mình, Hạ Hầu Hiên cười cười nói: – Hắc hắc hắc, trẫm không nói gì cả. Trẫm biết rồi, sau này trẫm sẽ không gây náo động như thế nữa. Tiểu Hoàng, ngươi không cần giận nữa mà.– Ngươi nếu biết chính mình gây náo động còn không nhanh đi thượng triều đi. Ngưu Ngưu hừ một tiếng, trong lòng không biết sao mềm mại đi một ít. Ngưu Ngưu tiếp nhận áo choàng từ trong tay những cung nữ, thái giám bên cạnh, tự tay mặc cho Hạ Hầu Hiên. Nhìn thấy Hạ Hầu Hiên anh tuấn như vậy, gương mặt chợt ửng hồng nhẹ. Hạ Hầu Hiên muốn Ngưu Ngưu cùng mình thượng triều. Ngưu Ngưu vốn không nghĩ sẽ đáp ứng hắn nhưng lại không chịu được sự quấy nhiễu của Hạ Hầu Hiên bèn phải theo Hạ HầuHhiên vào triều. Kỳ thật Hạ Hầu Hiên nổi điên như vậy cũng là có nguyên nhân. Hắn là thực long thiên tử (con của trời và rồng), bên người có thiên thần che chở, Ngưu Ngưu là vì tu vi rất cao, cũng không phải là loại yêu tinh thị huyết (yêu tinh thích giết ngươi) nên mới có thể tiếp cận hắn. Nếu là yêu tinh khác, không đợi lại gần Hạ Hầu Hiên đã sớm bị sét đánh xuống đầu. Thiên thần che chở cho Hạ Hầu Hiên không phải loại vô dụng. Khi Hạ Hầu Hiên đang ngủ thì Thần Dạ Du cùng Thần Nhật Du huých mặt. Sau khi nghe thần Nhật Du tường thuật chuyện đã xảy ra ngày hôm nay, hai thần đều thấy chuyện này không ổn tí nào. Hình như vị thực long thiên tử mà hai vị thần đang bảo hộ có nảy sinh tình cảm thương yêu đối với tên yêu tinh kia. Hạ Hầu Hiên là một hoàng đế, mặc dù có chút cổ quái (aka kỳ cục), cũng có chút hoang đường nhưng đối với quốc gia đại sự đều rất nghiêm túc. Đó là cảm nhận của dân chúng cũng như là kết luận của các thiên thần. Nếu như để cho Hạ Hầu Hiên vì chuyện này (chuyện yêu đương với yêu tinh) lại không gượng dậy nổi, thì thần tiên hộ thủ (thần bảo hộ) còn không bị người ta chửi chết sao? Hai vị thần cùng nhau thương lượng rồi thần Dạ Du tạo ra giấc mộng. Trong mộng, Ngưu Ngưu hiện nguyên hình vì bùa chú trừ tà diệt ma của hoàng đế có hiệu quả. Thần Dạ Du còn muốn nổi bật sự Ngưu Ngưu thê thảm nên khiến cho Hạ Hầu Hiên nhìn thấy sấm trên trời đánh vào Ngưu Ngưu máu tươi bay tứ tung. Ý tứ chính là: Hạ Hầu Hiên à, Ngưu Ngưu bên cạnh ngươi chỉ là không hiện thân mà thôi. Ngươi nên sớm nhảy ra khỏi lốc xoáy tình yêu đi, đừng cố chấp như vậy, mau thức tỉnh nhìn về tương lai đi. Hiệu quả thật không tồi, Hạ Hầu Hiên đang ở trong mộng lập tức thức dậy. Nhưng thần Dạ Du không dự đoán được là: Sau khi tỉnh dậy, hoàng đế này liền sai người đi khắp nơi tìm kiếm Ngưu Ngưu. Thần Dạ Du chỉ là thần tiên, không hiểu được tình yêu. Ban đầu còn tưởng là Hạ Hầu Hiên tìm Ngưu Ngưu về để diệt trừ hậu họa. Nghĩ lại thì thấy yêu tinh kia cũng không phạm vào đại ác gì, sao phải đến mức truy cùng giết tận như thế. Ai ngờ khi Ngưu Ngưu đến, Hạ Hầu Hiên lên cơn, đem Ngưu Ngưu vào triều luôn. Nguyên lai là vì giấc mộng của Hạ Hầu Hiên khiến hắn luôn bất an, e sợ Ngưu Ngưu gặp phải tai họa gì. Hạ Hầu Hiên nghĩ rằng mình là chân mệnh thiên tử; bên người có thiên thần che chở, chỉ cần Tiểu Hoàng ở cạnh mình thì ít ra cũng sẽ có thể chặn bớt tai nạn cho Tiểu Hoàng. Hạ Hầu Hiên không biết hành động của mình làm cho thần Dạ Du cùng thần Nhật Du luôn kè kè bên cạnh mình hằng ngày thập phần buồn bực. Mặc khác thiên thần cũng đều oán than thần Dạ Du hành sự bất lực. Ban đầu chỉ là một nụ hoa (tình yêu) thôi, Hạ Hầu Hiên không những không diệt mà còn khiến cho nó trong một đêm lớn lên, thậm chí nở hoa rồi. Chỉ cần Ngưu Ngưu gật đầu một cái, thì đến cả trái chín cũng có thể xuất ra.(Một dạng ví von tình cảm) Bãi triều, đoàn người đi về phía hậu cung. Khi đi vào Ngự hoa viên thì nghe một trận sấm hô truyền đến. Tất cả mọi người đều dừng lại, nhìn về phía sau. Ngưu Ngưu lắng nghe một hồi, sắc mặt bỗng nhiên trở nên trắng bệch. Ngưu Ngưu định không nói lời nào mà bỏ đi nhưng lại bị Hạ Hầu Hiên giữ lại. Hạ Hầu Hiên thì thầm bên tai Ngưu Ngưu: – Tiểu Hoàng đừng nhúc nhích. Âm thanh này không tốt lành gì cả, nhưng dù hắn là mãnh thú gì cũng đừng để hắn làm ngươi bị thương.