Long Triển nhíu mày, hắn biết nam tử này, là một thảo long, những người đi bên cạnh hắn là cá miết tôm cua của Thuỷ tộc. Không hiểu vì sao, nhìn thấy đồng loại của Như Mặc, hắn cảm thấy vô cùng chán ghét… Thân thể Như Mặc có chút cứng đờ, bất giác cúi đầu xuống. Nam tử kia còn ngang nhiên bước tới, nắm tay Như Mặc lớn tiếng gọi hắn: “Như Mặc, Như Mặc, ôi, thật sự là ngươi a? Lúc nãy nhìn thấy ngươi từ xa, suýt chút nữa là ta nhận không ra rồi, may mà có thái tử đi bên cạnh mới dám chắc là ngươi.” Trên mặt hắn là khoa trương vui sướng cửu biệt trọng phùng (xa cách từ lâu mới gặp lại), song Long Triển lại thấy ẩn sau cái loại vui mừng kia, chính là ghen ghét thật sâu thâm. Như Mặc vẫn cúi thấp đầu, lặng lẽ rút tay về, một câu cũng không nói, xoay người kéo Long Triển rời đi. Thảo long kia sửng sốt một chút, sau đó lại nắm tay Như Mặc kéo về, thanh âm trong nháy mắt leo lên tới quãng tám. “Như Mặc, ngươi không nhận ra ta sao? Chúng ta từng là bạn rất thân, trước lúc ngươi rời Đông Hải… chúng ta… từng là bạn thân… Ta… ta là Cẩm Hồng…” “Ta… ta không biết ngươi.” Như Mặc có chút bối rối đáp lại. Thuỷ tộc phía sau Cẩm Hồng ha hả cười rộ lên, cười nhạo hắn bắt quàng làm họ tự rước lấy nhục. Sau đó, hắn thẹn quá thành giận, túm áo Như Mặc cao giọng: “Được, lúc này ngươi đã thành phượng hoàng rồi liền trở mặt với ta. Đừng quên một ngàn năm trước, ngươi vẫn là một gã thảo long nhỏ nhoi suốt ngày đi sau mông ta. Khi đó nếu không có ta, ngươi không biết đã bị khi dễ đến mức nào…” Hắn bên kia thao thao bất tuyệt kể chuyện xưa, Như Mặc bên này càng nghe càng kinh ngạc, Long Triển đứng cạnh lạnh lùng nhìn cả hai. Hắn tuyệt đối không tin Như Mặc là người như vậy, tâm tư Như Mặc hết thảy không phải đều hiện lên trong mắt rồi sao. Hắn chỉ thấy kỳ quái là rốt cuộc vì cái gì, Như Mặc không dám nhận thức thảo long Cẩm Hồng? Bởi vì đã khinh thường hắn sao? Nhất định không phải, với tâm tư đơn thuần của Như Mặc làm sao có chuyện “Vì mình suy nghĩ” chứ? “Cẩm… Cẩm Hồng… Ngươi nhận ta làm bằng hữu sao?” Như Mặc vô cùng ngạc nhiên. “Ngươi… ngươi đã quên một ngàn năm về trước, là ngươi… là chính miệng ngươi nói với ta… nói sẽ không làm bằng hữu của ta nữa. Ngươi… ngươi còn nói… sau này có thấy ngươi trên đường lớn, cũng không được gọi tên ngươi… phải giả vờ không quen ngươi. Đây… những chuyện này cũng là ngươi nói với ta mà, cho nên… cho nên ta không còn cách nào khác, đành phải rời… rời Đông hải, bởi vì ta không còn ai khác làm bạn. Chẳng lẽ… chẳng lẽ… ta bị lừa sao? Là… là có người giả mạo ngươi chia rẽ cảm tình của chúng ta sao?” Nói đến câu cuối cùng, giọng điệu Như Mặc đã tràn đầy hân hoan. Gương mặt Cẩm Hồng đỏ lên, khoé miệng giật giật nửa ngày, mới thốt lên một câu: “Đúng vậy, ngươi… ngươi nhất định là bị lừa… Ngươi cho tới bây giờ nhất định vẫn là rất rất rất ngu ngốc.” Hắn còn chưa nói xong, Như Mặc đã kích động không thể kiềm chế được, Thuỷ tộc bên cạnh xì xào dùng ánh mắt ngưỡng mộ xen lẫn nể sợ nhìn Cẩm Hồng. Đúng lúc Như Mặc và Cẩm Hồng định ôm chầm nhau vui sướng mừng trùng phùng, Long Triển kéo tay Như Mặc ôm gọn vào lòng, bên tai hắn vang lên âm thanh lạnh lẽo như hàn băng vạn năm. “Cẩm Hồng, chẳng qua ngươi chỉ là một tên thảo long, còn Như Mặc nay đã là thái tử phi, ngươi có biết dám lừa gạt Long cung thái tử phi là tội gì không?” Long Triển thật sự nhịn không được nữa, thảo long nịnh nọt kia trắng trợn nói dối, quả thực tồi đến cực điểm. Nghĩ đến khắp cả thiên hạ nói hắn tốt đẹp chỉ có Như Mặc mới tin. Nhìn hắn vì lời nói dối trá kia mà trong nháy mắt tràn đầy vui sướng, Long Triển thật đau lòng. Nếu tên Cẩm Hồng kia không quá đáng, Long Triển cũng không muốn lật tẩy hắn, hắn làm như vậy, đối Như Mặc mà nói sẽ là phi thường đả kích. Không việc gì, bị đả kích, bị thương tổn cũng không có vấn đề, chỉ cần mặc sức lao vào vòng tay ôm ấp ấm áp của ta là được, Long Triển trong lòng thầm nói với Như Mặc. Cẩm Hồng trong nháy mắt trở nên kinh hoàng cực điểm. Hắn chỉ chú tâm vào thái tử phi nhưng lại quên mất thái tử điện hạ đang đứng bên cạnh. Đông Hải Thuỷ tộc ai mà không biết, Long thái tử Long Triển là loại người trong mắt tìm không thấy một hạt bụi. Cẩm Hồng tuỳ tiện nói dối cũng có thể lừa được Như Mặc thiện lương đơn thuần, còn nghĩ muốn lừa Long điện hạ sao, chờ mười kiếp nữa sợ là cũng không có hi vọng. Chính là, nếu có thể bám vào thái tử phi, có thể trở thành bằng hữu tốt nhất của hắn. Sau này hắn ở Đông hải có thể tung hoành ngang dọc, điều này thực sự rất mê người, mê người đến mức Cẩm Hồng ngu xuẩn không tiếc vì nó mà mạo hiểm. Hắn hạ tầm mắt, ngập ngừng nói: “Điện… điện hạ, ta và Như Mặc… A, không, là thái tử phi của chúng ta… một ngàn năm trước là bằng hữu tốt nhất…” Không đợi hắn nói xong, Long Triển hừ lạnh một tiếng. “Đúng vậy, các người một ngàn năm về trước, ân, thậm chí có thể từ lúc còn là cá chép đã là bằng hữu thân thiết. Chính là lúc vượt qua long môn, trở thành thảo long, không thể tìm được cường đại Long nhân bám theo, ngươi bắt đầu xem bằng hữu của ngươi không vừa mắt. Bởi vì thảo long các ngươi có thể làm chuyện đó thật thuận lợi khéo léo, mà Như Mặc may mắn không có cái bản lĩnh này. Cho nên càng về sau các ngươi càng khi dễ hắn, lấy hắn làm xấu hổ, ngươi cũng không chút do dự đoạn tuyệt với hắn, còn nói với hắn cái gì sau này gặp nhau không được nhận ngươi, đỡ phải cho ngươi đã từng có cái bằng hữu không có tiền đồ. Hôm nay ngươi biết cái bằng hữu năm xưa bị ngươi đối xử như giẻ rách thế nhưng lại thành Thái tử phi, liền khẩn trương tìm hắn muốn nối lại quan hệ. Chỉ tội Như Mặc đáng thương nhớ kỹ lời ngươi nói, không dám cùng ngươi nhận bằng hữu, có đúng hay không?” Long Triển vừa nói xong, Cẩm Hồng á khẩu, Như Mặc lại trợn mắt há hốc mồm. Lời hắn vừa nói quả nhiên trùng khớp chuyện đã xảy ra trong quá khứ, tựa như hắn đứng đấy chứng kiến mọi chuyện. Như Mặc đối Long thái tử kính ngưỡng lại càng thêm sùng bái, nhãn tình lấp lánh tỏa sáng, đứng nép sát vào cạnh Long Triển. Cẩm Hồng thốt không nên lời, Long Triển lạnh lùng nói tiếp: “Như Mặc bởi vì lời ngươi nói trước kia nên không dám nhận ngươi làm bằng hữu, ngươi lại nói ra những thứ buồn cười này. Trước đối thái tử phi bất kính, sau lại lừa gạt hắn, ngươi biết hai tội này đã đủ cho ngươi vài tội chết rồi không?” Lời còn chưa dứt, Cẩm Hồng đã run lẩy bẩy quỳ xuống dập đầu, khẩn cầu Long Triển cùng Như Mặc tha cho cái mạng nhỏ của hắn. Như Mặc không đành lòng muốn nâng hắn dậy, Long Triển lại kéo trở về, lạnh lùng nói: “Như Mặc vốn thiện tâm, không nỡ dùng cực hình với ngươi. Ta hôm nay nể mặt hắn, bỏ qua cho ngươi lần này. Nếu còn xàm ngôn nữa, ta sẽ không nhân từ như hôm nay.” Long Triển nói xong cũng không thèm nhìn Như Mặc, nắm tay hắn rời đi. Phía sau truyền đến tiếng cười nhạo của Thuỷ tộc làm cho tâm tình Long Triển thư thái không ít.“Triển, sao ngươi lại làm vậy với hắn?” Như Mặc rõ ràng rất không vui. “Hắn là bằng hữu của ta. Tuy rằng một ngàn năm trước hắn đã đoạn tuyệt tình nghĩa với ta, nhưng hắn cũng vừa mới nói, là đã có người giả mạo chia rẽ. Ngươi xem thường hắn bởi vì hắn là thảo long sao? Đừng quên, ta cũng là Thảo Long.” Long Triển thở dài, đối với nương tử siêu cấp dốt nát của mình, hắn không biết phải làm sao mới phải, đành ôn nhu giảng giải cho tên ngốc này: “Mặc Mặc, chẳng lẽ ngươi không nhìn thấy sao? Tên kia chính là lường gạt ngươi, cái gì có người giả mạo chứ. Ngươi nghĩ kỹ đi, lúc trước các ngươi ở Đông Hải chẳng qua là hai thảo long không đáng kể, làm gì có chuyện có người rảnh đến mức đi chia rẽ các ngươi? Long tộc là có thể tuỳ ý biến hoá, pháp lực đã đạt tới tu vi nhất định, người ta nhàn rỗi đến mức đi làm chuyện đó sao?” Như Mặc nghĩ nghĩ, cũng không thể không thừa nhận Long Triển nói rất đúng, trong lòng hắn nhịn không được dâng lên trận thất vọng cực kỳ. Hắn buồn bã nói: “Tuy rằng nói không sai, nhưng ta ở Đông Hải từ trước đến giờ cả bạn cũng không có, Cẩm Hồng coi như là..” Không đợi hắn nói xong, Long Triển ôm chầm lấy hắn, nhẹ giọng: “Ngốc, ngươi không phải còn có ta sao? Huống chi ngươi cũng đừng cho rằng chỉ có thảo long mới có thể làm bạn với ngươi. Ví như Tôm he tướng quân cùng Tôm he tộc, tuy rằng có nhát gan một chút, nhưng phẩm chất cũng không tệ lắm, nhiệt tình lại thẳng thắn. Còn có Cá Mực tộc, bộ dạng tuy xấu xí, nhưng thực ra rất chân thật, rất thích hợp làm bằng hữu của ngươi, còn có Mực Nan tộc, tuy bị gọi là kẻ cắp, nhưng hành sự đều rất quang minh lỗi lạc…” Hắn liệt kê ra thật nhiều thật nhiều, làm cho Như Mặc rốt cục không còn thấy buồn nữa. “Huống chi, ngươi không phải còn có yêu tinh bằng hữu trên Vụ Ẩn Sơn sao? Mười một người đó, có nhiều bạn tốt như vậy, ngay cả Long thái tử mơ còn không thấy.” Hắn chợt nhớ tới một chuyện quan trọng. “Ừm, Như Mặc, bằng hữu của ngươi ra sao? Chẳng lẽ cũng giống ngươi?” Kỳ thật hắn muốn hỏi cũng ngốc giống ngươi sao, nhưng là sợ Như Mặc dỗi, cho nên phải bỏ chữ “ngốc” đi. Bất quá, Như Mặc cũng không nghĩ “ngốc” là khuyết điểm hoặc là lời nói khó nghe gì đó, hắn còn đắc chí khoe khoang. “Vâng, tất cả mọi người đều rất ngốc! Ngưu ca ca nói chúng ta chỉ có hơi ngốc thôi, tâm tư ít tạp niệm, tu luyện mới có thể nhanh hơn. Nhưng trong bọn ta, Thố Tử và Hầu Tử vẫn là rất thông minh, còn cái tên thối Xà kia, nói như thế nào nhỉ, có đôi khi thông minh, có đôi khi so với ta còn ngốc hơn, Mã thì cái gì cũng để trong lòng không nói ra, kỳ thật rất hiểu chuyện, lão Hổ cũng giống ta….” Hắn cố gắng hồi tưởng lúc Ngưu đại ca tổng kết tính tình bọn hắn, vì nhắc đến bạn tốt, tâm tình cũng vui vẻ hơn rất nhiều. Long Triển nhẫn nại nghe xong, nhịn không được vỗ trán, lẩm bẩm: “Trời ơi, đây là nhóm yêu tinh gì chứ? Có thể tập hợp chống lại yêu tinh bên ngoài,thật sự khó tin. Chẳng lẽ vì quá ngốc nên chiếm được cảm tình của thượng giới, nên lão thiên gia âm thầm chiếu cố bọn họ chăng? “ “Triển, ngươi nói cái gì?” Như Mặc tò mò hỏi, lại thấy Long Triển xua tay lắc đầu: “Không có gì không có gì”, sau đó hắn kết luận thái tử là đang nói mớ, nghĩ nghĩ, không nhịn được gom hết dũng khí ngẩng đầu bày tỏ: “Vừa nãy… vừa nãy thật sự cám ơn ngươi, cám ơn ngươi giúp ta nói ra, còn không có xem thường ta là thảo long. Ta… ta thật rất cảm động, không biết làm sao báo đáp ngươi. Thái tử điện hạ lúc oai hùng rất đẹp, lúc cười cũng đẹp. Tương lai ngươi sẽ cưới được Long nữ thiện lương xinh xắn nhất.” Hắn còn gật mạnh đầu, phi thường khẳng định. Long Triển nghĩ thầm, đương nhiên, chuyện ấy trước nay ta chưa hề nghi ngờ, nhưng điểm mấu chốt là, ta không nghĩ thành thân với Long nữ, ta muốn lấy một thảo long Như Mặc ngốc nghếch vụng về, ngươi nói phải làm sao bây giờ? Không biết làm thế nào báo đáp ta sao? Vậy ngươi lấy thân báo đáp là tốt rồi. Những lời này đương nhiên hắn chỉ dám âm thầm nghĩ trong bụng, sợ nếu nói ra không chừng một tối trăng thanh gió mát nào đó, thảo long nương tử này sẽ xếp hành lí chân thành bỏ trốn mất. Dù sao người ta cũng là một thảo long sắp phi tiên. Nhưng cũng có một chút đáng mừng: Như Mặc nói ta đẹp mê người, điều này đã chứng minh hắn đối ta nhất định là có hảo cảm, Long thái tử nghĩ đến đây, đã thấy được cổ vũ sâu sắc, hắn tin tưởng lấy thời gian, nhất định hắn sẽ làm cho Như Mặc ở dưới thân van xin. “Đến rồi Như Mặc, chính là nơi này, là nơi có nhiều san hô nhất Đông hải của chúng ta, ngươi xem có đẹp hay không.” Long Triển kéo tay Như Mặc cùng nhau ngồi xuống một khối đá ngầm. Như Mặc ngơ ngác nhìn cảnh vật, ngay cả nháy mắt cũng cảm thấy luyến tiếc. Hàng ngàn hàng vạn loài cá bơi xuyên qua các khối san hô xen kẽ với nhau, muôn màu muôn vẻ, lung linh sặc sỡ, xinh đẹp vô cùng. Như Mặc xem đến hoa cả mắt, hưng phấn nhìn về phía Long Triển: “Ta bắt bọn chúng về nuôi có được không?” Hắn vừa nói xong, ngư tộc đang bơi lượn tung tăng xung quanh nháy mắt đã không còn thấy bóng dáng, chóp mũi Long Triển nhỏ xuống một giọt mồ hôi lạnh. “Van ngươi Như Mặc, đó là cá đã tu thành tinh, làm sao có thể nuôi.” Như Mặc ngẩn người, lát sau ngoan ngoãn cúi đầu nhận lỗi: “Thực xin lỗi, ta không biết. Là ta không đúng, tuy rằng… tuy rằng ta vốn không có ác ý, nhưng vậy là sai rồi…” “À, kỳ thật cũng không có gì, chỉ cần ngươi thích, nuôi cả trăm con cũng không có vấn đề, nấu canh cá cũng được. Chính là lần sau muốn làm như vậy, dụng thần thức nói cho ta, bọn chúng không nghe được sẽ không trốn mất.” Long Triển ôm Như Mặc vào lòng, vô cùng sủng ái nói. Đàn cá trốn trong vách san hô đang rất mực cảm kích thái tử điện hạ anh minh vì bọn chúng làm chủ, vừa nghe những lời kia xong, tức giận đến trừng mắt cá, ngoảnh mặt bơi sâu vào trong.