Dư Khinh lúc này mới kéo Hồng Y từ dưới bàn chui ra. Hồng Y chỉ thấy sắc mặt Vô Biên như cùng bị xông khói, rồi tóc cũng bị nổ tan, trên trán gân xanh tán loạn, nắm tay tác hưởng rắc rắc, một bộ dáng chết không nhắm mắt mà đứng ở nơi đó.
“Này… Đây rốt cuộc là chuyện gì a?” Hồng Y như nằm mơ, chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt, nghĩ thầm nào có người thề mau sẽ linh nghiệm như vậy?
“Ai, đừng nói nữa. Còn không phải tổ sư gia kia của hắn, lão đầu nhi tính tình đặc biệt không tốt, mà đồ tôn dốt nát này của hắn còn thích lấy hắn ra thề.”
Dư Khinh nói tới đây, liền đối với Vô Biên giận dữ nói: “Ta nói, sau nàycó thể không lấy tổ sư gia thề hay không? Gặp tổ sư gia kia của nhà các ngươi, phỏng chừng là ở trên trời không có việc gì làm đi, vì vậy cũng quá rãnh rổi, mặc kệ lúc nào, chỉ cần nhắc tới hắn, liền đánh lội lôi xuống, ngươi còn chê nội thương kia của ngươi chưa nặng đúng không?”
Vô Biên vén vén tóc, oán hận nói: “Loại lôi bình thường này không gây thương tổn cho ta, hắn chính là cố ý. Thật sự là tức chết ta, trước kia lấy hắn thề mấy chục lần cũng chưa thấy ứng nghiệm, từ trên xuống dưới Bạch Vân sơn xá chúng ta đều thích dùng hắn thề, ai biết lần này xảy ra chuyện gì, liền để ý ta. Hừ, sau này không cần dùng hắn thề.”
Vừa nói, liền kéo Dư Khinh lại nói: “Tốt lắm, chúng ta trở về phòng đi thôi, A Giang ở đằng sau cũng đã đem đồ ăn chuẩn bị xong hết rồi, phỏng chừng cũng đã trở về. Chúng ta đừng quấy rầy vợ chồng son người ta.”
Dư Khinh bị Vô Biên kéo ra ngoài, Hồng Y ở nơi này lại nhớ tới vị đạo giáo tổ tiên kia, vẫn cảm thấy không thể chấp nhận, sao cũng không tưởng tượng nổi, vì thần minh cao cao tại thượng kia, thế nhưng lại khôi hài như thế, nhịn không được gục xuống bàn cười ha hả.
Đáng thương là Vô Biên vốn sắp hết khổ. Ai ngờ bởi vì họa từ miệng mà ra, bị tu hành tổ sư gia của hắn đanh một cái lôi, Dư Khinh liền đó làm lấy cớ, lại đem phúc lợi về sau của hai người kéo nhiều ngày, chỉ chớp mắt, đã muốn tới trừ tịch.
Dư Khinh kỳ thật cũng biết rõ thân thể Vô Biên, đã sớm không ngại chuyện cá nước thân mật. Nhưng mà người y quá mức sợ đau, từ sau chuyện Yên Lung, y nhớ tới chuyện đêm hôm đó, biết thân phận mình bị áp là nhất định rồi.
Tuy rằng Vô Biên đối với mình rất tốt, nhưng thấy Hồng Y cùng Yên Lung, rõ ràng đều là lợi hại hơn một phần, lại đều làm người bị áp, huống chi mình căn bản không có sức phản kháng không phải sao? Lúc ở sát thủ cốc, mọi người nói nói cũng là đề y gả cho Vô Biên, nhưng chưa từng nói qua y phải lấy Vô Biên. TBD: trời!!
Bởi vì nghĩ như vậy, mới theo Vô Biên đi vào trấn trên, đem sách cấm truyền kỳ mua một ít, trọng điểm là nghiên cứu hậu đình của nam nam chi hoan, mới phát hiện, nơi bị áp, dù có chuẩn bị tiền diễn vài lần đều bị đau, thậm chí ngay cả đi đường cũng không thể.
Dư Khinh sợ đau, thấy miêu tả như vậy, làm sao có thể không e ngại, bởi vậy muốn nghĩ mọi biện pháp trốn tránh.
Quan một tân niên vô cùng náo nhiệt, đảo mắt đã tới mùa xuân, thương tích của Vô Biên cuối cùng đã hoàn toàn khỏi hẳn, đang ở nơi nào đó mơ mộng, nghĩ lúc này đây Dư Khinh rốt cuộc không còn lý do từ chối, lại nghe y với Hồng Y Yên Lung nói: “Cảnh sắc lúc này ở sát thủ cốc là đẹp nhất, không bằng bây giờ chúng ta liền lên đường, các ngươi đều có pháp lực, mang ta cùng A Giang hai phàm nhân, cho dù phi hành sẽ mệt một chút, nhiều nhất hai ba ngày cũng sẽ về tới.”
Vô Biên ngẩn ra, ý thức được Dư Khinh lại bắt đầu nghĩ biện pháp trốn tránh, vội vàng nghĩ muốn ngăn cản. Ai ngờ Hồng Y cùng Yên Lung đã mong tới sát thủ cốc từ lâu, nghe thấy Dư Khinh nói như thế, làm sao còn muốn chờ đợi, A Giang cùng Vô Biên giống nhau, đều có chút bản chất sợ vợ, bởi vậy chuyện này liền được quyết định.
Yên Lung cùng Hồng Y đều trở về kích động mà thu thập đồ đạc, Vô Biên nhìn bóng dáng của Dư Khinh cũng hưng phấn quay về đi thu thập, khóc không ra nước mắt, nghĩ thầm các ngươi tốt xấu gì cũng chừa hai ngày cho ta, để ta cùng Khinh Khinh làm chuyện kia làm xong a. Cứ như vậy mà trở lại sát thủ cốc, hắn cùng Hương Xá cửu biệt gặp lại, tiểu yêu nghiệt Hướng Tiểu Xá lại ở giữa cản trở… Ta… Ta đây muốn khi nào mới có thể hết khổ a.
Chỉ tiếc, số ít tối vẫn phải phục tòng đa số. Hồng Y cùng Yên Lung chỉ lo cao hứng, ai còn đi để ý tới nội tâm buồn khổ cùng hò hét của Vô Biên đạo trưởng.
Thế là chuyện này liền định, ngày hôm sau, mọi thứ đều thu thập thỏa đáng, Yên Lung cùng Vô Biên phân biệt đem để trên lưng A Giang Dư Khinh, Hồng Y tuy rằng không biết ngự kiếm phi hành, nhưng mà bởi vì hắn cũng có chút pháp lực, cho nên có thể phụ giúp ở trên phi kiếm, mấy người cùng nhau hướng Sát Thủ cốc phi hành đi.
Lại nói tới trong sát thủ cốc, chỉ vì Hướng Thiên Nhai ghét ác nếu như cừu, tuy rằng dưỡng ra mấy chục sát thủ danh cao một phương, nhưng mà hắn chỉ nhận ám sát hạng người gian ác.
Nhưng mà thời buổi đang thái bình thịnh thế, hoàng đế thánh minh, dân gian lại có anh hùng hiệp nghĩa là hắn chăm coi, quan viên lớn cổ nào đều nơm nớp lo sợ nếu trong miếng băng mỏng, vì quốc gia dân chúng tận chức tận trách, người gian ác cũng từ từ giảm bớt, cho nên sinh ý của sát thủ cốc cũng thảm đạm, thậm chí có mấy tháng đều không có một vụ làm ăn.
Hương Xá làm cốc chủ phu nhân, đối với tình huống này thực lo lắng, mỗi ngày tính toán nên đem bảo bối nào đến trợ cấp chi phí trong nhà, bằng không với đại phương pháp của Hướng Thiên Nhai, sát thủ cốc này chỉ sợ không đến mùa thu, liền miệng ăn núi lở *.
_miệng ăn núi lở: mỏ vàng cũng cạn.
Vào một ngày, đang ngồi trên tảng đá lớn trong cốc âm thầm tính kế, thầm nghĩ không bằng trở về vụ ẩn sơn một chuyến, đem linh dược bảo bối mỏ vàng thạch gì đó trên ngọn núi kia mang đến, tốt xấu mọi người không thể uống gió Tây Bắc a. Dù sao vài thứ kia, các huynh đệ cũng không để ở trong mắt, chính mình cho dù lấy đến để trợ cấp chi phí trong nhà, cũng không ai có ý kiến. Huống chi các gia khỏa về sau sẽ phi tiên, còn muốn vật ngoài thân này làm gì chứ. TBD: sax, chồng con có hết rùi phi tiên làm rỳ.
Đang cân nhắc hăng say, chỉ thấy Hướng Thiên Nhai đã đi tới, mỉm cười hỏi hắn đang suy nghĩ gì. Hương Xá đang đắc ý mà, liền không ngại đem quyết định của mình nói ra. Cũng làm cho Hứơng Thiên Nhai hảo một chút cười.
Hắn bất đắc dĩ nói: “Ngươi đi bận tâm việc này làm gì, nếu thực tới khó khăn tới mức như ngươi nói, ta còn có thể nhàn nhã như vậy sao? Không nói gạt ngươi, ngày đó sư phó của ta lưu cho ta hơn mười tòa bảo tàng, kia đều là bảo đồ hắn sưu tập chung quanh, ta từng nhìn thấy hai nơi, vàng bạc mỹ ngọc nhiều không đếm được, đủ cho chúng ta sống xa hoa mấy đời, huống chi còn có hơn mười chỗ chưa thấy qua. Ta đã cho người đi lấy. Huống chi, quốc gia chúng ta tuy rằng không có hạng người gian nịnh, nhưng mà biệt quốc sẽ có, gần đây đã nhận hai vụ sinh ý, tiểu Giáp cùng tiểu Hân đã xuất phát rồi.”
“Không phải đâu? Sinh ý của ngươi đã bắt đầu xuyên quốc gia rồi a?” Hương Xá kêu sợ hãi, hắn dùng từ “Xuyên quốc” mới mẻ này lại khiến Hướng Thiên Nhai cười ha hả, tiếng cười sang sảng xuyên qua tận trời, dừng ở trong tai đám người Vô Biên Dư Khinh từ xa mà tới.
“A? Đại ca ngay tại phía dưới.” Dư Khinh ở trên mây hô lớn, ý bảo Vô Biên cùng Yên Lung đi xuống.
Hồng Y kinh ngạc nói: “Không phải nói đại ca ngươi bất cẩu ngôn tiếu lặng yên ít lời, nhất lãnh khốc sao? Người như vậy có thể phát ra loại tiếng cười này?”
“Nếu ở bên cạnh hắn chính là Hương Xá, thì bất quá cũng bình thường.” Dư Khinh lão thần khắp nơi nói.
Tiếp theo Vô Biên lại bỏ thêm một câu: “Nói ra, nếu bên cạnh bọn hắn là đứa con bảo bối yêu nghiệt kia, cũng có thể đạt tới loại hiệu quả này.”
Vừa dứt lời, Hồng Y cùng Yên Lung vẻ mặt thản nhiên mong đợi nói: “Ngươi nói bọn họ thú vị như vậy, thật sự là muốn nhanh chóng gặp mặt.”
Vô Biên đang vỗ mây đi xuống, nghe thấy lời này, không khỏi lảo đảo một chút, rồi mới lắc đầu nói: “Hồng Y thì cũng thôi, cũng không phải yêu tinh chính nghĩa lẫm liệt gì, yêu nghiệt Hương Xá ở phương diện này là tổ tông của ngươi, ngươi mong hắn cũng đúng. Nhưng Yên Lung ngươi liền miễn đi, ngươi là kỳ lân, kỳ lân a, thần thú, ngươi không thể bôi đen thần giới a…”
“Ngươi là có ý gì a Vô Biên, sao Yên Lung không thể mong chờ Hương Xá? Thần giới nhất định phải phải cao cao tại thượng thanh tâm quả dục, bộ dáng tâm trong sáng nghiêm trang sao?”
Dư Khinh bỗng nhiên ở bên cạnh muốn lên tiếng, rồi như là nhớ tới điều gì đó, lại cười nhạo nói: “Ngươi nói Hương Xá như vậy, chờ ta đi nói cho hắn nghe, nhìn ngươi từ nay về sau ở sát thủ cốc còn có ngày lành hay không.”
Vô Biên sợ tới mức sắc mặt đại biến, đôi mắt trông mong nắm lấy tay áo Dư Khinh, nước mắt lưng tròng nói: “Khinh Khinh, ta sai rồi, ngươi bỏ qua cho ta lần này đi…”
Không chờ nói xong, chợt nghe giữa không trung vang một tiếng rống to uy phong lẫm lẫm: “Ngạt thần phương nào, dám đến phạm sát thủ cốc ta?”
Truyện khác cùng thể loại
71 chương
39 chương
247 chương