“Ngươi… Này… Đứa ngốc…” Ánh mắt Dư Khinh lại ươn ướt, nhiều lời ngon tiếng ngọt hơn nữa, cũng không thể nào so sánh được với một câu như vậy, y chậm rãi tựa đầu chôn ở trong lòng Vô Biên, từng chữ rừng chữ nhẹ giọng nói: “Vô Biên, Dư Khinh kiếp này có ngươi, phu phục hà cầu*?”
_ Phu phục hà cầu: còn có cái gì phải theo đuổi?
Đợi được rồi, cuối cùng cũng đợi được. Nước mắt Vô Biên cũng sắp sửa chảy xuống, thực muốn lập tức vung tay hô to: cảm tạ thương thiên, cảm tạ thương thiên tổ sư gia, cảm tạ sư phó sư bá các sư thúc, cuối cùng để ta chờ đến ngày này. Bất quá lo lắng đến hình ảnh rơi lệ đầy mặt sẽ rất ảnh hưởng hình tượng thân là công quân của hắn, cho nên vô Biên đạo trưởng vẫn là thực vất vả nhịn được.
“Khinh Khinh, ngươi nói ta có phải nằm mơ hay không? Có thể hay không tối hôm nay chỉ là một giấc mộng đẹp, sáng mai vừa tỉnh dậy, ta ta vẫn là ta ngươi vẫn là ngươi, Khinh Khinh, ta thường xuyên mơ thấy như vậy, tuy rằng đêm nay rất có cảm giác chân thật, nhưng ta vẫn còn rất sợ.”
“Ân, không phải nằm mơ điểm ấy ta là có thể khẳng định. Bất quá ta cảm thấy, cho dù không phải mơ, cho dù hai chúng ta có quan hệ, cho dù chúng ta ôm nhau ngủ, sáng mai tỉnh lại đã là quan hệ phu phu, nhưng điều đó cũng không thay đổi được sự thật ngươi là ngươi và ta là ta a, chẳng lẽ bởi vì chúng ta làm loại chuyện này, cái mũi của ta sẽ biến thành con mắt của ngươi, lỗ mũi của ngươi sẽ biến thành con mắt của ta sao?” =.=
Lời nói của Dư Khinh làm cho Vô Biên đen mặt lại, nghĩ thầm vợ cũng thực quá sát phong cảnh. Hắn vừa muốn nói chuyện, chợt thấy Dư Khinh nâng thân lên, một đôi mắt xếch hàm tình mạch mạch* nhìn hắn, một bàn tay nắm lấy tay hắn hướng vào trong vạt áo, một bên dùng thanh âm nhỏ giọng ngọt người chết không đền mạng nói: “Ngươi muốn biết có phải mộng hay không, thử một chút không phải liền rõ? Lại đây, ngươi ngốc đầu không hiểu phong tình này nga.”
_hàm tình mạch mạch:ẩn ý đưa tình. Áx đúng bạn Hương Xá a!
Vô Biên ngây người một chút, lập tức hứng thú phấn nhảy lên nằm lên trên người Dư Khinh, một bên nhẹ giọng cười nói: “Khinh Khinh, ta cũng không phải là Hướng Thiên Nhai, ngươi yên tâm, chờ một chút ta sẽ cho ngươi có biết, ta là rất lãng mạn đa tình, Hướng Thiên Nhai cái đầu gỗ kia sao có thể so sánh cùng ta a.”
Một bên đưa tay trên làn da bóng loáng non mịn của Dư Khinh chuyển động, gặp đối phương nhuyễn như không có xương nằm ở trong lòng ngực của mình, trên mặt lộ biểu tình quyến rũ, thân thể phối với chiếc áo sam đã tụt một nửa, thật là gợi cảm mê người vô cùng. Trong lòng Vô Biên không khỏi thầm nghĩ: xem ra có xà tinh Hương Xá kia làm bằng hữu cũng không tồi, bằng không Khinh Khinh đâu có thể nào lớn mật như thế, hắc hắc, không nghĩ tới tiểu đạo sĩ ta đây chịu khổ trải qua ngày đông giá rét, bây giờ đã đến lúc chuyển vận, quá có phúc khí.
Một bên nghĩ, động tác trên tay cũng nhanh hơn, tìm đến cái núm nho nhỏ trong ngực Dư Khinh, nhẹ nhàng gảy vuốt ve.
“A… Đừng… Đừng đụng nơi đó…” Thân thể Dư Khinh lập tức dũi thẳng, phát ra tiếng rên rỉ khó nhịn, mị nhãn như tơ ngọc thể hoành trần*, chỉ dám nhìn về phía sau, mặc cho ai cũng không nghĩ được y chính là vị đại phu hung thần ác sát một gậy đánh xỉu một hắc hùng lúc ban đầu kia.
_ngọc thể hoành trần: chỉ vẻ đẹp thân thể khi nằm ngang.
“Khinh Khinh nơi này thật sự là mẫn cảm mà.” Tâm Vô Biên vui sướng ngứa ngấy khó chịu, một bên ở trên cổ Dư Khinh hạ xuống những nụ hôn khẽ, một bên càng ra sức chơi đùa hai hạt đậu đỏ nho nhỏ trên ngực, dẫn tới từng đợt rên rỉ tràn ra của Dư Khinh.
“Vô… Vô Biên, ngươi… Ngươi hỗn đản này… A… Đã nói… A a… Ngươi còn đụng, sẽ… Sẽ làm bọn Hồng Y nghe được… A, khách *** này… Còn có những người khác… A a…”
“Quản được bọn họ sao, đóng cửa lại, tất cả đều giống nhau. Người khác ta không dám nói, nhưng yêu tinh Hồng Y kia, ngươi cho là A Giang cùng hắn sẽ bỏ qua cho một đêm xuân ngắn sao? Khinh Khinh, ta khuyên ngươi cũng đừng nghĩ tới người khác.” Vô Biên hắc hắc cười gian, vẻ mặt như một kẻ lưu manh đạo tặc, làm sao còn có cái dáng nghiêm nghị của đạo sĩ chính nghĩa.
“Ngươi… Ngươi nói bậy, Hồng Y… A a… Nửa người dưới của hắn vẫn là một cái cái đuôi mà… A Giang… Dù có tâm… Cũng… Cũng không nơi làm a.” Dư Khinh dục cự còn nghênh mà trốn tránh, một bên không quên thay Hồng Y cùng A Giang nói rõ.
“Lúc này mà, ngươi còn nhớ Hồng Y có một cái đuôi.”
Trên mặt Vô Biên nổi lên hắc tuyến, lấy một bàn tay tiến vào trong quần Dư Khinh, nắm thứ mềm mại kia: “Ngươi yên tâm đi bảo bối Khinh Khinh, rất nhanh ta sẽ khiến ngươi ngay cả Hồng Y là ai cũng không biết.” Lời còn chưa dứt, liền nhẹ nhàng xoa nắn vài cái trên ngọc trụ xinh đẹp kia.
“A…” Dư Khinh quả nhiên càng thêm khó nhịn, kêu to một tiếng, rồu bỗng nhiên im lặng, liều mạng cắn răng nhẫn nại, một bên giận dỗi trừng Vô Biên, cặp con ngươi tràn ngập hơi nước lệ quang càng khiến động lòng người vô cùng.
“Khinh Khinh, không có việc gì mà, ta đã bày kết giới, ngươi có tiếp tục kêu lớn nữa, cũng không ai nghe được, nóc nhà cũng sẽ không xốc lên, cho nên không quan hệ. Kêu đi, kêu càng nhiều, thuyết minh phục vụ của ta càng vừa lòng ngươi nha.” Vô Biên hắc hắc nụ cười *** đãng, rồi mới một hơi đem một bên núm ngậm trong miệng, ra sức động tác hút khẽ cắn liếm.
Sau khi được kích thích loại nặng lần thứ hai thân thể Dư Khinh nháy mắt dũi thẳng băng ra, nhưng lập tức lại mềm nhũn xuống, một đôi chân thon dài trắng noản dùng sức đá đạp lung tung muốn đánh Vô Biên, bất quá bởi vì thân mình quá mức mềm yếu, cho nên nhiều lần không thể trúng mục tiêu mục tiêu.
“Khinh Khinh, ta rất thích ngươi, ngươi yên tâm, ta sẽ hảo hảo trân trọng ngươi cả đời. Hiện tại, ngươi cứ yên tâm đem mình giao cho ta đi.”
Vô Biên nhận thấy ngọc trụ kia bắt đầu run rẩy ở trong tay mình, mà vợ cũng thở dốc dồn dập ồ ồ lên, thế là đúng lúc liên tục gia tăng thêm lời ân ái.
Quả nhiên, hiệu quả là kinh người. Ngay sau đó, toàn thân Dư Khinh run lên, thế là một cỗ bạch dịch nồng đậm liền phun vào tay Vô Biên.
“Hảo… Thật thoải mái…” Cả người Dư Khinh giống như là con mèo bị rút hết xương lười biến nằm ở trên giường, đôi mê ly nhìn Vô Biên, lẩm bẩm nói: “Hương Xá gạt người, còn nói cái gì làm chuyện này… Lần đầu tiên đều là rất đau, ngay cả hắn cũng không ngoại lệ, gạt người gạt người… Căn bản… Căn bản một chút cũng không đau.”
Trên trán Vô Biên rơi một giọt mồ hô lạnh, hắc hắc cười làm lành nói: “Không… Không phải, Hương Xá không lừa ngươi… Cái kia… Lần đầu tiên, sẽ đau đớn một chút…”
“Chính là tại sao… Ta không thấy đau chứ? Vừa rồi thực thoải mái a… Nga, lúc bị ngươi làm, có chút chút đau, bất quá… Bất quá cũng không sao a, thường ngày rách một miếng da, còn đau hơn thế này, một chút cũng không … khủng bố như Hương xá nói.”
“Không… Không phải, sở dĩ… Sở dĩ không đau…Đó là bởi vì… Bởi vì ta còn chưa bắt đầu làm.”
Vô Biên tiếp tục cười làm lành, trong lòng bắt đầu lo lắng, vạn nhất sau khi mình đem huynh đệ chỗ khố hạ cắm vào chỗ kia của vợ, y đau quá có thể hay không lập tức giết mình.
Bất quá tên đã trên dây không thể không bắn, đã tiến đến bước này, dù nói gì cũng không thể ngừng tay. Vô Biên nghĩ đến đây, đã quyết định phải quyết tâm đến chết, run rẩy đưa ngón tay hướng đến nụ họa mềm mại dưới thân nhân nhi*._
_Nhân nhi: chỉ Khinh Khinh, cái nói yêu thương.
Tay vừa chạm vào đến cánh mông mềm nhẵn kia, đã bị xúc cảm nhẵn nhụi hấp dẫn không thể dừng tay, vuốt ve vỗ về chơi đùa một phen, làm cho Dư Khinh ngứa ngấy, hung hăng đá hai chân hắn, nhưng vô Biên đạo trưởng đã bị kích thích, lòng tin kiện định vào “Nhâm nhĩ cuồng phong bạo vũ, ngã tự vị nhiên bất động”, cố gắng chịu đựng, thẳng qua gần nửa khắc, mới đẩy tách kẽ mông ra, một lần nữa đưa ngón tay hướng mật huyệt đi vào.
_ Nhâm nhĩ cuồng phong bạo vũ, ngã tự vị nhiên bất động: dù gặp mưa to gió lớn, quyết ko lay chuyển.
Mắt thấy gần chạm được nụ hoa kia, huynh đệ ở khố hạ của Vô Biên đại khái cũng là cảm giác được mình sẽ có mỹ thực nhập khẩu. Nguyên bản trạng thái hứng thú phấn chấn hưng càng thêm dữ tợn đáng sợ, hùng dũng oai vệ dựng thẳng đầu, giống như đại mãng xà đang phun nộc, đang chờ thời cơ chín mùi, liền nhanh chóng tiến vào trong huyệt động ấm áp.
Ngay tại lúc xuân tiêu nhất khắc thiên kim*, một tiếng đập cửa như tiếng sấm bỗng nhiên vang lên, cùng với tiếng kêu to của Hồng Y: “Dư Khinh, Dư Khinh…”
_ xuân tiêu nhất khắc thiên kim: chỉ về đêm xx của vợ chồng thì đáng giá 1000 vàng.
“A…” Dư Khinh sợ đến quát to một tiếng, không nói gì trở mình ngồi đậy, đem Vô Biên quăn một bên, rồi mới luống cuống tay chân mặc áo, một bên hét lớn: “Xảy ra chuyện gì xảy ra chuyện gì? Ngươi… Ngươi đừng tiến vào, chờ… Chờ ta mở cửa cho ngươi.”
Lời còn chưa dứt, bỗng nhiên quay đầu, thấy Vô Biên cúi đầu ngồi ở trên giường, không khỏi cả giận nói: “Còn ngốc làm gì chứ, nhanh đem quần áo mặc vào. Cẩn thận Hồng Y tiến vào thấy bộ dáng này của ngươi, bò lên ngươi đem ngươi hút đến tinh tẫn nhân vong.” Vừa nói xong, đã đem đạo bào màu xanh kia ném cho Vô Biên.
“Kẽo kẹt kẽo kẹt…” Một trận âm thanh vô nghĩa truyền đến. Đầu Vô Biên như muốn nổ tung. Một bên oán hận mặc quần áo, một bên nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ nói: “Hồng Y chết tiệt, yêu tinh chết tiệt, ngươi tốt nhất phù hộ chính mình có chuyện gì quan trọng, bằng không… Bằng không ta đã đem con tê tê ngươi lột da ném tới ổ mối. Mẹ nó, ngươi có biết hay không ngươi sát phong cảnh như vậy, có thể sẽ khiến huynh đệ của ta tạo thành tổn hại cả đời a?”
“Tại sao muốn đem hắn lột da ném tới ổ mối?” Dư Khinh tại thời khắc mấu chốt vẫn không quên phát huy tinh thần không ngại học tốt của kẻ dưới.
“Bọn tê tê yêu nhất chính là ăn mối. Nếu lột da ném vào ổ mối, ngươi ngẫm lại hắn sẽ thành như thế nào?” Vô Biên đắc ý lộ ra bản sắc ác nhân. Tiếng cười lạnh chưa kịp ngừng, đã bị Dư Khinh đá một cước.
“Ngươi dám, cẩn thận ta đem ngươi lột quần áo ném vào động xà. Đem đạo sĩ không đứng đắn ngươi hút đến tinh tẫn nhân vong.” Dư Khinh trừng mắt nhìn Vô Biên một cái, rồi mới đi mở cửa, thấy Hồng Y cũng là quần áo không chỉnh đứng ở ngoài cửa, vẻ mặt lo lắng.
Truyện khác cùng thể loại
71 chương
39 chương
247 chương