Trong phút chốc, Hạ Hầu Hiên muốn khóc ròng, nghĩ thầm rằng ta đẩy ngã chính là Tiểu Hoàng, là thái giám bên người của ta. Các ngươi hảo hảo ăn cây cỏ của các ngươi là được, chạy tới quản việc của ta làm gì a? Đây là chuyện thường tình của nhân loại chúng ta, cũng không phải đem tổ tông các ngươi áp chế với ý đồ gây rối. Lũ bò chết tiệt, dám phá hư chuyện tốt của ta, chờ ta về, lập tức liền sai người bắt bọn chúng làm thịt, làm món thịt bò kho tàu mà ăn.
“Ưhm bò…” Đàn bò đáp trả một tiếng, có hai con bò đực đại khái tính tình chẳng tốt lắm đã muốn rục rịch chuyển động. Hạ Hầu Hiên nhìn người bên dưới mình vẫn đang cười cười vân đạm phong kinh (đại loại như thản nhiên bình tĩnh), ngón tay cũng không rút về, nhưng lại không có chút lương tâm nào đã di chuyển đến cái ót của Hạ Hầu Hiên rồi siết mạnh, nhất thời một trận đau vì bị đánh úp. Trong ngoài trên dưới một loạt giáp công, sắc tâm Hạ Hầu Hiên dù trướng cao tới đâu cũng không thể không thu trở về.
Hắn phẫn nộ đứng lên, miệng quyết liệt nói:
– Làm gì vậy chứ? Chỉ ‘thân’ một chút thôi mà, còn việc hướng người ta bao thượng trạc*. Rất đau ngươi có biết hay không? Còn có bọn bò này làm như là trẫm xâm phạm tổ tông của bọn nó vậy, một đám đều là cái dạng muốn liều mạng với trẫm. Chờ đã, đều chờ trẫm chút đã…
Lời nói còn chưa xong bỗng nhiên thấy tiểu thái giám ở bên cạnh ngốc nghếch lao đến bên bọn bò, trong lòng không khỏi càng giận dữ, oán hận nói:
– Bò thì có gì đâu mà quan tâm như vậy? Nhìn mấy con bò khác gì khi dễ trẫm, cổ họng cũng chẳng thanh (dễ chịu) một chút nào. Chờ lát nữa đi, trẫm trở về liền phái người đem các ngươi (mấy em bò ế) diệt khẩu, hừm hừm…
– Ngươi dám…
Đây không phải là cách nói chuyện của một tiểu thái giám, nhưng lại là Ngưu Ngưu ở bên cạnh mình. Hạ Hầu Hiên thấy Ngưu Ngưu sắc mặt trong nháy mắt trở nên trắng bệch. Bởi vì Ngưu Ngưu nghĩ đến Hạ Hầu Hiên là một hoàng đế tâm ngoan thủ lạt (ra tay tàn bạo, lòng dạ độc ác) thế nên ngữ khí lập tức trở nên lãnh liệt (lạnh lùng ác liệt) không ít, ánh mắt cũng trong phút chốc liền biến thành hồ sâu không thấy đáy, thậm chí ẩn ẩn một cỗ ý định hung ác. Cũng không có biện pháp a, Ngưu Ngưu dù sao cũng là yêu tinh, nhất định có hung tính (tính tình hung bạo), hơn nữa bình sinh hận nhất cái loại đao phủ máu lạnh xem mạng người như cỏ rác.
Hạ Hầu Hiên mồ hôi lạnh lập tức đã đi xuống đến đây, sau một lúc lâu phương hiểu được Ngưu Ngưu ý tứ, lập tức kêu khởi chàng thiên khu đến, chỉ trứ trên đỉnh đầu mây trắng nói:” Thương thiên chứng giám a, trẫm bất quá là cùng kia tiểu gia khỏa chỉ đùa một chút, không có thật muốn quá muốn giết hắn a, ngươi xem nhìn hắn, còn như vậy tiểu, nhiều lời liền mười bốn ngũ tuổi bộ dáng, tuy rằng thân mình tàn, tốt xấu coi như là chích nụ hoa nhân, trẫm cho dù tái tàn khốc, cũng không có thể đem này nụ hoa nhân cấp lộng sát một chút liền bẻ đến a.”
Hạ Hầu Hiên mồ hôi lạnh đầy đầu, sau một lúc liền hiểu được ý tứ của Ngưu Ngưu, lập tức kêu to đến tận trời **, chỉ lên đám mây trắng trên đỉnh đầu nói:
– Trời cao chứng giám a, trẫm bất quá là cùng tiểu gia khỏa (đứa bé) kia đùa một chút, không có muốn giết hắn thật a~. Ngươi nhìn xem hắn còn nhỏ như vậy, nhiều lắm chỉ là mười bốn mười lăm tuổi. Tuy rằng thân mình hắn hơi gầy, tốt xấu gì coi như là chích nụ hoa nhân (người còn rất trẻ). Trẫm cho dù tàn khốc đến đâu cũng không thể đem nụ hoa nhân này liền một chút đòi chém đòi giết a~
Ngưu Ngưu biết Hạ Hầu Hiên hay thích nói đùa, lập tức liền đem hung tính tất cả đều thu hồi, sau lại cười đến mức mặt mày rạng rỡ, chân thành nói:
– Ngươi là hoàng đế a, hoàng đế đều phải chú ý đến kim khẩu ngọc nha (lời nói vàng ngọc). Sao lại như vậy khiến hắn (em bò mà Ngưu Ngưu đang ôm) sợ hãi. Tốt quá, ở nơi này đã lâu rồi, mau nhanh về dùng bữa tối. Ta và ngươi cùng nhau trở về, kẻo đói quá không cẩn thận sẽ bị bệnh về bao tử đấy.
Hạ Hầu Hiên dùng tay áo lau cái đầu đầy mồ hôi lạnh, nghĩ thầm rằng trong dân gian vốn có cuộc thi dành cho “nghệ sĩ” kinh kịch thì phải. Nếu mà có thì nên đưa Tiểu Hoàng đi tham gia. Nhìn công phu biến sắc mặt của Ngưu Ngưu đi. Vừa rồi trẫm còn tưởng hắn có thể tiến tới cắn ngươi mấy cái, trong nháy mắt cười đến ôn nhu như vậy. Hại trẫm không cẩn thận đến cả gan cũng khó chịu. Ngươi nói thử xem ngươi nhộn nhạo cái rắm gì a, đây chẳng phải là ngươi tự mình đa tình sao? Người ta đến cả hôn môi cũng không cho làm, ngươi còn muốn cái gì a? Nhộn nhạo, ngươi nhộn nhạo nữa đi, đêm nay trẫm liền triệu một cung nữ xấu nhất qua đêm. Phi phi phi, trẫm hồ đồ rồi, cùng chính mình lại cãi nhau thế này.
Hạ Hầu Hiên cùng Ngưu Ngưu trở về, trong lòng suy nghĩ gì tất cả đều thể hiện trên mặt. Còn Ngưu Ngưu lại cười trộm không dừng, nghĩ thầm rằng hoàng đế này thật tốt, tính tình cũng tốt, cũng không có tâm cơ, còn thập phần nhân từ thiện lương (lầm rồi em ơi). Sớm biết như thế có lẽ vừa rồi hắn bất quá chỉ là muốn ‘thân’ một chút mà thôi, đáng ra nên cho hắn hôn nhẹ, để khỏi hắn lúc này mặt mày ảo não. Nghĩ đến đây, cũng không hiểu vì sao, Ngưu Ngưu liền nhẹ nhàng xoay qua, trên mặt Hạ Hầu Hiên hạ xuống một nụ hôn thật nhẹ tựa như chuồn chuồn lướt nước rồi cười nói:
– Rồi đấy, lúc này ta hôn ngươi rồi, không cần nghĩ nhiều quá. Hảo hảo trở về an tâm ăn cơm đi.
Toàn thân Hạ Hầu Hiên một trận tê dại, thầm nghĩ sao vừa rồi giống như bị sét đánh thế. Hắn vươn đầu lưỡi liếm ở trên mặt, bất đắc dĩ lưỡi quá ngắn, không đủ để đến nơi Ngưu Ngưu vừa hôn, thế là hì hì ngẩng đầu cười nói:
– ‘Thân’ mặt không đủ a, vẫn là hôn nhẹ trên môi đi. Lúc này để cho ta đến, kĩ thuật hôn của ta tốt lắm, cam đoan cho ngươi thần hồn điên đảo không thể tự thoát ra được.
Không chờ nói xong, Hạ Hầu Hiên liền hận không thể tát cho chính mình một cái, nghĩ thầm sao mà có thể như vậy nói huỵch toẹt hết.
Quả nhiên, Ngưu Ngưu cười hỏi hắn:
– Nga? Thần hồn điên đảo không thể tự thoát ra được? Đó là lúc nào? Chính là khi mập hợp điên loan đảo phượng phải không? (em ơi, đừng chọc thằng chồng em tưởng tượng chứ~~)
Ngưu Ngưu gõ nhẹ vào trán Hạ Hầu Hiên bằng một lóng tay, oán hận nói:
– Nói cho ngươi rõ, ít chuyển đề tài đi. Chứ không ta sẽ đem ngươi ‘đỉnh’ đi ra ngoài, mặc kệ ngươi sống hay chết.
Hắn vốn thân là Ngưu cho nên vừa nói đến thủ đoạn trừng phạt con người cái đầu tiên nghĩ đến vẫn là dùng sừng húc (húc = đỉnh).
Hạ Hầu Hiên lại nghĩ đến ‘đỉnh’ tức là ‘chân’ ***, nghĩ thầm lời này cực kỳ không rõ ràng, dùng chân thì chẳng phải là đá đi ra ngoài sao? Sao vừa rồi là miệng của Tiểu Hoàng, giờ lại biến thành “ ‘đỉnh’ đi ra ngoài”. Bất quá Hạ Hầu Hiên cũng không có tâm truy cứu, thầm nghĩ phải cố gắng hơn nữa, một bên quấn quýt si mê Ngưu Ngưu, một bên liền tranh thủ hôn cho được Ngưu Ngưu. Nhưng Ngưu Ngưu không giống các huynh đệ ở chỗ dễ mềm lòng, cho nên tuy đã đến ngự trù phòng nhưng kế hoạch của Hạ Hầu Hiên vẫn không thực hiện được.
Truyện khác cùng thể loại
97 chương
47 chương
108 chương
85 chương
111 chương