Thập Nhị Thánh Thú Cung
Chương 39 : Nhớ ngươi
Trong gian phòng âm u nọ, tất cả đều hoàn hảo không hè nhìn ra nửa điểm sau một vụ nổ.
Nhưng nội tâm của Thanh Tước lại lạnh lẽo như rơi vào đáy cốc Bởi vì y không còn thấy Cố Thính Ngữ nữa
Ở sâu trongThậpNhị cung, một đạo lục quang u ám hiện lên, sau đó Huyễn Sinh xuất hiện trong bóng đêm
Y ôm Cố Thính Ngữ, lay nam nhân bị ngất đi không nhúc nhích nói “Thân ái a, mau nhìn xem ta đã nam món đồ chơi gì về này, ha hả.”
Trong cơn mê Cố Thính Ngữ cảm thấy có người nhẹ nhàng sờ lên thân thể hắn, bởi vì thương thế lúc trước, hắn không ngừng nhỏ giọng than nhẹ
“Đứng lên…” Hắn nghe thấy có người đang gọi hắn
“đại thúc… Mau đứng lên…” Cái thanh âm này! Chỉ có người kia mới có thể kêu hắn như vậy!
Cố Thính Ngữ giạt mình tỉnh giấc, thình lình ánh vào mắt hắn chính là thân ảnh của Bạch Chi Ngao
“Chi Ngao???”
“đại Thúc… Ta rất nhớ ngươi…” Bạch Chi Ngao một bên ôn nhu hôn môi Cố Thính Ngữ, một bên thân thủ cởi áo hắn.
“Thê nhưng, ngươi không phải đã…” Cổ Thính Ngữ hoài nghi bản thân mình vẫn đang ở trong mộng
“Ta không sao, tất cả đều kết thúc rồi” đột nhiên, Bạch Chi Ngao đem thứ cực nóng của chính mình tiến thẳng vào huyệt nội đang thụ thương của Cố Thính Ngữ
“Hảo… đau quá, Chi Ngao… Ta đau quá…”
“Đại Thúc ” Bạch Chi Ngao không đình chỉ độ xoa nắn mạnh nhẹ, y bên tai Cố Thính Ngữ ôn nhu nói “ta vì ngươi nguyện ý đi tìm cái chết… đại thúc ngươi lẽ nào không thể vì ta mà nhẫn nại một chút sao?”
Tiếng kêu thảm thiết bên môi hết thảy đèu bị Cố Thính Ngữ cầm giữ lại, nhớ tới thiếu niên ẩn nhẫn, nhớ tới thiếu niên không thể tự rời đi ở trong vườn hoa kia, hắn nén lại đau đớn, chăm chú ôm lấy Bạch Chi Ngao
“Hanh…” Bạch Chi Ngao ôm lấy hắn, cúi môi vào bên cổ hắn, ngửi thấy trên người hắn có mùi vị nhàn nhạt của một kẻ khác, y mãnh đắc mở miệng cắn lên cổ hắn một cái
Máu tươi từ nơi bị cắn chảy ra, Cố Thính ngữ kêu lên một tiếng đau đớn, nhưng vẫn để mặc Bạch Chi Ngao muốn làm gì thì làm
“ta nói, ngươi thật đúng là yêu Bạch Chi Ngao đi…” Nằm ở trên người Cố Thính Ngữ, tàn nhẫn lần thứ hai xé rách huyệt khẩu từ lâu đã huyết nhục mơ hồ, Bạch Chi Ngao lại một lần nữa va chạm kịch liệt
Cố Thính Ngữ hiển nhiên đã rơi vào trạng thái mê ly, hắn ngửa ngang cổ, nhìn thiếu niên phía trên càng lúc càng không rõ, nhàn nhạt nở nụ cười “Bạch Chi Ngao… Cái bệnh thích cắn người của ngươi… Có thể hay không sửa sửa…”
Lời nói còn chưa dứt, đôi môi của hắn đã bị Bạch Chi Ngao ngăn chặn, Bạch Chi Ngao dường như đang phát tiết lên liên tục gặm cắn môi hắn, dẫn tới hắn càng thêm rên rỉ thảm liệt.
Sau khi bị cực đại đau đớn dằn vặt, thanh âm Có Thính Ngữ trở lên nghẹn ngào yếu ớt, thế nhưng hắn thuỷ chung không hề nhỏ xuống một giọt nước mắt.
Trong miệng tràn ngập mùi vị máu tanh, hắn nắm chặt lấy Bạch Chi Ngao, ý thức mông lung, run rẩy nói “… Cảm tạ ngươi…”
Bạch Chi Ngao đang cưỡi trên người hắn bỗng nhiên đình chỉ động tác
“Cảm tạ ngươi… đã bình an.”
Con ngươi hổ phách của Bạch Chi Ngao trong nháy mắt hiện lên một đạo lục quang u ám, y hướng một nam nhân khác đang lánh trong phòng niệm khởi chú ngữ, chỉ thấy một đạo ánh sáng gai mắt từ trên trán nam nhân loé ra, sau đó nam nhân tựa như con rối di động tới.
“Lại đây, giúp ta cùng thu thập cái nhân loại này.”
Cố Thính Ngữ cảm giác thân thể mình bị Bạch Chi Ngao ôm lên, cực đại hãm sâu trong cơ thể vẫn chưa có rời khỏi, thân thể càng chuỷên động thì máu ra càng nhiều.
Hai chân hắn bị Bạch Chi Ngao kéo sang hai bên hông, cái mông bị nâng lên lộ ra địa phương nơi hai người mập hợp.
“đại thúc, ngươi không nhìn là ai tới sao?”
Gian nan mở mắt ra, Cố Thính Ngữ quay đầu lại, đối diện là một đôi ngươi màu xám
“…Tu Nhĩ?”
Tu Nhĩ không nói gì, đôi ngươi màu xám kia không mang theo một tia cảm tình chỉ lạnh lùng nhìn hắn
“…Tu Nhĩ!Tu Nhĩ?!” Cố Thính Ngữ vươn tay muốn tìm kiếm gương mặtTu Nhĩ, chỉ là y né tránh hắn, chạm vào chỗ huyệt khẩu tương liên giữa hắn và Bạch Chi Ngao, sau đó dùng cực đại của mình trực tiếp đi vào.
“ a a a a a a a a ……Tu Nhĩ!Tu Nhĩ?!” Tiếng kêu thê thảm rốt cuộc từ trong miệng hắn bộc phát, Bạch Chi Ngao giữ chặt khiến hắn không thể giãy dụa, Tu Nhĩ dùng tính khí của mình trừu sáp thật nhanh, không mang theo chút tình cảm nào.
Huyết hoa phun tung toé từ trong huyệt đạo nhỏ hẹp, lưỡng căn dục vọng cực đại như đang tàn phá nội bích của hắn, khi thì cùng tiến, khi thì thay nhau sát nhập nhiều lần, kịch liệt trừu tống khiến hắn xuị lơ trong lòng hai người.
“đại thúc… Sảng hay khó chịu? Nói cho ta biết…” Bạch Chi Ngao liếm lộng nhũ thủ của hắn, răng nanh tàn nhãn hung hăng cắn vào, thực quả sưng đỏ hơi nhỏ ra huyết châu.
“Ngô…”
“đại thúc… Còn chưa đủ sao?” Kéo tóc Cố Thính Ngữ khiến cho mặt hắn ngẩng lên, bỗng nhiên Bạch Chi Ngao hơi chút sửng sốt, bỏi vì hiện tại Cố Thính Ngữ … Đang khóc.
“Ngoan nha, đại thúc Không nên thương tâm đi, chúng ta đều là người yêu của ngươi đi…”
Cố Thính Ngữ ghé vào trước ngực Bạch Chi Ngao bị lay động nghiêm trọng không ngừng, nội bích từ lâu đã đau đến chết lặng, chỉ là không hiểu vì sao trước ngực lại bị ngăn chặn bởi một khối buồn khổ đau nhức lớn như cự thạch.
Trong hỗn loạn, trong đầu hắn không ngừng hiện ra hình ảnh nụ cười hồn nhiên của Bạch Chi Ngao cùng nhãn thần khiến kẻ khác yêu thương của Tu Nhĩ…
“… Ta thật là khó chịu…” Thanh âm Cố Thính Ngữ từ từ nhỏ dần. Sau cùng hai từ “nhớ ngươi” chỉ còn mình bản thân hắn nghe đựơc… Cánh tay vô lực rơi xuống, hắn mất đi ý thức.
“Không sai biệt lắm, vẫn còn một hơi thở.” Huyễn Sinh thu hồi ảo thuật khổng lồ Hình ảnh Bạch Chi Ngao biến mất, thay vào đó là vẻ mặt lo lắng của bản thân
Truyện khác cùng thể loại
26 chương
123 chương
47 chương
148 chương