Thập Nhị Thánh Thú Cung

Chương 17 : Hoảng loạn

Sáng sớm. Lang nhân lần thứ hai phát tiết dịch thể vào trong cơ thể Có Thính Ngữ, xong xuôi y chậm rãi rời khỏi huyệt nội ẩm ướt mềm mại của nhân loại kia. Trước mắt y chính là nhân loại thê thảm kia đang ghé đầu vào giuờng, hai chân mất trật tự mở rộng, huyệt khẩu ở giữa không ngừng chảy ra dịch thể màu hồng tươi, sàng đan tuyết trắng cũng loang lổ đầy vệt máu cùng dịch thể. “đừng có giả chết, đứng lên!” Lật thân thể Cố Thính Ngữ lại, lang nhân không khỏi sửng sốt. Bị dằn vặt nguyên một đem khiến toàn thân nam nhân này đầy những vết ứ ngân xanh tím, y nhớ mang máng chuyện mập hợp tối qua đối với nhân loại mà nói cũng là một đòn trí mạng Hô hấp của nhân loại yếu ớt tới mức gần như đã biến mất, lang nhân sờ lên thân thể lạnh lẽo của hắn hơi có chút hoảng loạn. Lang nhân nỗ lực bình ổn tâm tình của mình, nỗ lực tự nói với bản thân mình… Nội tâm y xao động bất quá chỉ vì y không muốn nhân loại này chết quá sớm mà thôi… “Nhân loại, thực sự là một sinh vật yếu đuối hèn mọn.” ôm lấy thân thể đầy thương tích của Cố Thính Ngữ, lang nhân đưa hắn tới truớc mặt lão quản gia đã đi theo y hơn một ngàn năm nay. “Cứu hắn sống, trước khi ta trở về, ngươi phải làm cho thân thể hắn có thể sử dụng được” “Vâng, chủ nhân.” Quản gia cung kính trả lời. Sau khi lang nhân đã ly khai, vị quản gia tuổi đã xế chiều quay sang nhìn nam tử nhân loại thê thảm kia, thốt ra lời ai thán không ai nghe thấy “Chủ nhân thật đáng thương…” —————- Chạng vạng. Sau khi ở trong rừng cây tìm kiếm các loài động vật để phát tiết bạo ngựoc, lang nhân quay về cổ bảo. “hắn thế nào rồi?” y nhìn kẻ trên giừơng hai mát nhắm chặt, thần sắc tái nhợt, cái trán toát ra một tầng mồ hôi tinh mịn. “Sợ là không đựơc ổn lắm… Sốt cao không ngừng, buổi chiều có nôn mửa vài lần, vừa mới yên tĩnh đựơc một chút.” Quản gia thấy lang nhân thân thủ như muốn đánh thức nam nhân, nhịn không đựoc ngăn cản “Chủ nhân, để cho hắn ngủ một chút đi.” “Hanh,” Lang nhân do dự trong chốc lát, liền xoay người rời đi, nặng nề đóng cánh cửa gian phòng lại. “Uy, chủ nhân đã đi rồi, người có muốn ngồi dậy dùng nước hay không?” Quản gia đi tới trước giường Cố Thính Ngữ hỏi. Hai con mắt nguyên bản nhắm nghiền của Cố Thính Ngữ, bỗng nhiên mở ra. Chỉ là cặp mắt kia, lại không hề có tâm tình gì, tự như một hồ nước chết. “Ai…” Quản gia nặng nề thở dài “Vô luận chủ nhân đã làm chuyện gì quá phận với ngươi, ta khẩn cầu ngươi, đừng nên trách ngài, bởi vì…” ————————— Cố Thính Ngữ từ trong bóng tối giật mình tỉnh giấc! Thật vất vả hắn mới mơ màng được, thì lại nghe thấy trong phòng có âm thanh. “Nga…Tỉnh?” lang nhân chẳng biết từ khi nào đã ở trong phòng, ngồi ở trên sôfa sát đất trước cửa sổ, gắt gao nhìn thẳng vào Cố Thính Ngữ “…” Cố Thính Ngữ trầm mặc “Ngươi nghĩ rằng ta không biết ngươi vừa rồi chỉ giả bộ ngủ?” Thanh âm lang nhân nghe đầy rẫy phẫn nộ. Cố Thính Ngữ tiếp tục trầm mặc. “Nói!!” Lang nhân đứng lên, leo lên giường đặt cố Thính Ngữ xuống dưới thân. Cố Thính Ngữ đưa tay đặt ở trước ngực lang nhân, cảm thụ tâm tình trong lòng y, nửa ngày, cho ra một kết luận “Ngươi quả nhiên…Rất đáng thương.” —————— Nói câu này là vô cùng nguy hiểm nha đaị thúc