Thập nhất kinh

Chương 9 : Một ngàn ba trăm vạn lượng bạc (3)

Tức thì, những tràng thanh âm giận dữ vang lên. “Không thể nào! Không thể nào!” “Sao hắn lại thua được cơ chứ?” “Tiền của ta! Ngân lượng của ta!” … Một tiểu đồng chạy lên võ đài, đưa sấp chi phiếu trong tay cho hắn. Hạo Thần nhìn qua. Mười tám chi phiếu mười vạn lượng bạc, tổng một trăm tám mươi vạn lượng bạc. Hắn nhận lấy rồi đi xuống. Tiểu đồng liền dẫn hắn vào căn phòng khảo nghiệm ban đầu. Phía trong, trung niên nhân và nữ tử đã chờ sẵn. Trung niên nhân ha hả cười, vui vẻ lấy ra chi phiếu đưa hắn. “Y như thỏa thuận của chúng ta, chi phiếu chín mươi vạn lượng bạc.” Hạo Thần đưa tay nhận lấy. “Cảm ơn.” Trung niên nhân vội vàng trả lời. “Không có gì. Không có gì. Lần sau lại đến. Trường đấu lúc nào cũng chào mừng cậu.” Tiểu đồng vừa nãy chạy đi đã quay trở lại, hai tay đưa y phục cho hắn. “Y phục của huynh.” Hạo Thần “cảm ơn” một tiếng rồi đưa tay nhận lấy, mặc lại y phục, nhét đống chi phiếu vừa nhận được vào ngực áo. Tiểu đồng dẫn hắn ra ngoài xong thì cúi người chào. Hắn lấy từ ngực áo ra một thỏi bạc đưa cho tiểu đồng. Y liền rối rít cảm ơn hắn rồi rời đi. Hạo Thần ngẩng đầu nhìn những gian phòng đặc biệt trên gác, rất nhanh liền thấy Khổng Đắc đang vẫy tay với mình. Hắn ra hiệu cho Khổng Đắc lùi vào sau rèm rồi đi tới. Gian phòng riêng dành cho những người đặt cược lớn ở trên lầu hai, mỗi phòng có diện tích khá rộng, có một ban công phía ngoài. Ngồi từ ban công có thể nhìn xuống võ đài. Ngăn cách giữa ban công và trong phòng là một tấm rèm mờ màu trắng. Bên phải căn phòng còn có một ô nhỏ cách đất chừng một mét, thông với căn phòng bên cạnh, bên cạnh kê một chiếc bàn vừa vặn cao đúng một mét. Hắn vừa đóng cửa bước vào phòng thì nghe thấy tiếng thông báo. “Đây là chi phiếu khách quan thắng được, mời kiểm kê lại.” Một khay gỗ được chuyển vào bàn thông qua khe hở. Khổng Đắc chạy lại chỗ khe hở, cầm đống chi phiếu trên tay lên đếm. “Oaaa….Một ngàn một trăm năm mươi hai vạn lượng…” Hạo Thần bước đến, lấy lại toàn bộ đống chi phiếu trên tay y. Khổng Đắc “ớ” một tiếng rồi cười hì hì. “Bạch đại ca, lúc nãy huynh có nói sẽ chia phần cho ta mà?” Hắn ngồi xuống chiếc ghế được đặt sau bức màn, vắt chân chữ ngũ. “Sao ngươi không đặt?” Khổng Đắc gãi gãi đầu. “Huynh biết đấy…Đối thủ của huynh thực sự có tiếng tăm…Ta lại chưa hiểu lắm về huynh…Cho nên, nên là….Bạch đại ca, ta thực sự sai rồi. Ta nên tin tưởng huynh mới phải. Ta thề, từ nay nhất định tin tưởng huynh.” Hạo Thần nghe Khổng Đắc khoa môi múa mép nịnh nọt, tiện tay đưa cho hắn mấy chi phiếu lẻ, tổng năm mươi hai lượng bạc. Khổng Đắc nhận lấy vẫn tiếp tục nịnh nọt. “Bạch đại ca, huynh xem, ta giúp huynh làm nhiều chuyện như vậy. Huynh thu được không ít bạc, đâu thể nào chỉ cho ta có một tý như vậy?” Đống chi phiếu một ngàn một trăm lượng bạc cùng với hai trăm bảy mươi vạn lượng bạc ban nãy cùng lúc được thu vào không gian giới chỉ. “Trận đấu lúc trước ta cũng đặt ba trăm lượng bạc. Nếu ta nhớ không nhầm, trận đó ta đặt thắng?” Khổng Đắc bĩu môi. “Số lẻ đó huynh tính làm gì?” “Không đặt cược mà được năm mươi hai vạn lượng, còn muốn gì nữa?” Hạo Thần ngồi thêm một lúc rồi đứng dậy, bảo Khổng Đắc ra về. Khổng Đắc tạch lưỡi tiếc rẻ rồi trở ra cùng hắn. Hạo Thần nhíu mày. “Thu hồi cái vẻ mặt hớn hở của ngươi đi.” “Tại sao?” “Không muốn bị cướp thì cứ việc.” Vừa về thấy việc chi phiếu có thể bị cướp, Khổng Đắc liền thu hồi vẻ mặt vui vẻ. Hai người vừa đi ra ngoài đã nhận không ít ánh mắt hằn học của người đặt cược. Cũng may Khổng Đắc nhanh trí, lẽo đẽo đi theo hắn, vừa đi vừa gào thét. “Bạch đại ca, Bạch đại ca, ta sai rồi, lẽ ra ta nên đặt cho huynh mới phải. Huynh thắng được nhiều bạc như vậy, cho ta vay một ít đi. Lúc nãy ta lỡ tay đặt mất hai trăm vạn lạng. Nếu không có tiền mang về, phụ thân sẽ đánh chết ta mất. Bạch đại ca…” Đám người kia bán tính bán nghi nhìn hai người. Ra khỏi trường đấu và tòa miếu, Khổng Đắc cùng hắn liền nhanh chân trở về phủ đệ Khổng đường chủ, tránh gặp phải rắc rối không cần thiết. Khổng Đắc cả đường về cứ hi hi ha ha mãi, gặp ai cũng vui vẻ chào một tiếng. Đến cả đám đệ tử Vô Tự Hội trong phủ gặp y cũng không nhịn được mà ngạc nhiên hỏi. “Huynh/ Đệ có chuyện gì vui sao?” Đáng ngạc nhiên hơn là, hôm nay Khổng Diệp lại có mặt ở phủ đệ, chứng kiến cháu trai cười ngây ngây ngô ngô cũng không nhịn được mà kéo y lại hỏi chuyện. Hạo Thần vô cớ bị Khổng Đắc kéo theo, cùng ở lại. Khổng Đắc kể chuyện chỗ đúng chỗ sai, giấu nhẹm chuyện đi trường đấu, chỉ kể rằng vào sòng bạc lừa người ta cá cược rồi thắng đến một ngàn một trăm vạn lượng bạc. Khổng Diệp dẫu của cải không ít nhưng nghe đến con số một ngàn một trăm vạn lượng bạc cũng phải giật mình, hỏi lại. “Thực sự sao?” Hạo Thần miễn cưỡng gật đầu. Mười vạn lượng bạc đã có thể mở một tửu lâu cấp cao ở kinh thành. Một ngàn một trăm vạn lượng tương đương với hơn một trăm tửu lâu như vậy. Khổng Diệp bật cười. “Có lẽ ta nên thu tiền phòng của ngươi mới phải.” Hạo Thần nhìn Khổng Đắc. “Y còn thiếu nợ vãn bối bốn trăm lượng. Nếu tiền bối thu tiền phòng cứ đòi y.” Khổng Đắc vì tránh rắc rối lập tức rút ra chi phiếu bốn trăm lượng cùng một chi phiếu mười vạn lượng đưa cho Khổng Diệp, cười. “Cô cô, đây coi như là món quà mọn của cháu. Việc này…cô cô đừng nói cho phụ thân cháu là được.” Khổng Đắc sau khi có được lời đảm bảo từ cô cô liền kéo hắn đi, tránh bị tra hỏi thêm. “Bạch đại ca, ta nghe nói Mạnh đại sư đã tới Tử Nhi thành. Ta định mời đại sư về rồi mở một tiệm trang sức, huynh thấy có khả thi không?” Hạo Thần dừng chân. “Mạnh Minh Mạnh đại sư?” “Phải. Chính là Mạnh đại sư nổi tiếng về kỹ thuật làm trang sức.” “Ông ấy ở đâu?” “Huynh cũng có hứng thú sao? Vậy tốt quá. Ta lập tức sai người đi tìm tung tích ông ấy.” Nói rồi, Khổng Đắc liền lập tức chạy đi. Hạo Thần trở về phòng, mang y phục đi tắm. Tắm xong đã là giữa trưa. Hắn không đi ăn mà lại ngồi trong phòng mà mài bực, chuẩn bị giấy vẽ. Ngồi suốt đến buổi tối, chỗ giấy bị hắn ném bỏ đi đã xếp thành một chồng nhỏ bên cạnh bàn. Khổng Đắc lại lần nữa tìm hắn, chẳng thèm gõ cửa mà cứ thế xông thẳng vào. Y nhìn bản vẽ trên bàn hắn, há hốc mồm. “Bạch đại ca, ta mới nói với huynh ý tưởng sáng nay thôi mà. Có nhất thiết phải gấp gáp thế không? Nhanh như vậy đã thiết kế xong một mẫu trâm cài rồi?” Hạo Thần nhíu mày, gấp bản vẽ lại để vào không gian giới chỉ. “Tìm ta có chuyện gì?” “Còn chuyện gì nữa? Ta tìm ra Mạnh đại sư rồi, hơn nữa còn hẹn được lịch gặp ông ta vào ngày mai.” “Lúc nào?” “Sáu giờ chiều mai.” “Ừ.” “Tối huynh có kế hoạch gì chưa?” “Đi ngủ.” “Nói vậy là chưa có rồi. Ta dẫn huynh tới một nơi.” “Đi đâu?” Hắn nhìn gương mặt ranh ma của Khổng Đắc, tiếp tục lấy thêm một tờ giấy khác ra vẽ. “Nếu là kỹ viện thì khỏi đi.” Khổng Đắc rùng mình một cái. “Kỹ viện thì khỏi đi. Phụ thân mà phát hiện ra ta đi kỹ viện sẽ đánh gãy hai chân ta mất. Chỗ ta muốn dẫn huynh đến là tiệc rượu cơ.” “Tiệc rượu?” Khổng Đắc gật đầu. “Là tiệc rượu của Long đường chủ Vô Tự Thất Đường.” “Liên quan gì tới ta?” “Nghe nói Long đường chủ định tổ chức vài cuộc thi trong tiệc rượu, ai tham gia cũng được tặng vật dụng ma pháp Huyền cấp, nếu thắng thậm chí còn được tặng Địa cấp.” “Không hứng thú.” “Sao lại không?” “Không tại sao cả.” “Huynh thực sự không đi?” “Không đi.” “Nghe nói có cả Thất Tự Long và Thất Tự Phụng đấy. Huynh thực sự không đi?” Hạo Thần nhấc bút, ngừng tay. Khổng Đắc cười hì hì. “Ta biết huynh sẽ để ý mà. Không sao. Ta là người rộng lượng, không tính toán với huynh đâu. Đi nào.” ………. Tiệc rượu được tổ chức trên hai con thuyền cỡ lớn nằm trên sông vào buổi tối, mỗi thuyền ba tầng, tổng sáu tầng. Lúc Hạo Thần và Khổng Đắc tới nơi đã có rất nhiều người ở đó. Dương Ly, Lục Liên Mai, Giang Tinh,… Đa phần những người hắn quen biết tại Tử Nhi thành đều có mặt tại tiệc rượu này. Trung niên nhân ở trường đấu rất nhanh đã nhận ra sự có mặt của hắn, sai người mời hắn lên ngồi cùng bàn với ông. Khổng Đắc không được mời, chỉ đành lủi thủi ở tầng một. Bàn của trung niên nhân nằm trên tầng ba của con thuyền, vị trí vô cùng tốt. Hắn vừa bước lên tầng ba, trung niên nhân đã giơ tay ra hiệu cho hắn đi tới. Ngồi cùng bàn trung niên còn có hai người khác, phân biệt là một nam một nữ. Người nữ chính là Khổng đường chủ Khổng Diệp. Còn người nam Hạo Thần chưa gặp bao giờ. Hạo Thần ôm quyền. “Vãn bối ra mắt các vị tiền bối.” Trung niên nhân ha hả cười. “Không cần đa lễ, ngồi đi ngồi đi.” Đợi hắn ngồi xuống, trung niên nhân mới quay sang giới thiệu hai người bên cạnh. “Giới thiệu một chút. Ta là Long Thủ Hiên của Vô Tự Thất Đường. Đây là Khổng Diệp Khổng đường chủ của Vô Tự Tam Đường, Lâm Giai Lâm đường chủ của Vô Tự Bát Đường.” Vô Tự Thất Đường chỉ có một người duy nhất tên Long Thủ Hiên là Long đường chủ. Đến tận lúc này, Hạo Thần mới biết thì ra trung niên nhân chính là Long đường chủ Long Thủ Hiên của Vô Tự Thất Đường. Khổng Diệp đột nhiên bật cười. “Không phải huynh nói hôm nay trường đấu kiếm thêm mấy chục vạn lượng bạc nhờ vào một tiểu tử sao? Theo ta thấy, là huynh bị tiểu tử này lợi dụng thì đúng hơn!” Long Thủ Hiên “ồ” một tiếng. “Khổng muội quen tiểu tử này sao?” Khổng Diệp gật đầu. “Tiểu tử này đang ở phủ đệ của muội. Sáng nay nó cùng Đắc nhi trở về, nói là đi lừa được hơn một nghìn vạn lượng bạc của người ta. Muội còn đang thắc mắc sòng bạc nào có nhiều tiền tới vậy, thì ra là lấy được từ chỗ của huynh.” Long Thủ Hiên cũng tò mò. “Hơn một ngàn vạn lượng? Chuyện là thế nào vậy?” Khổng Diệp nhìn hắn. “Tiểu tử, đến nước này thì phải khai rồi.” Hạo Thần gượng cười. “Thực ra cũng không có gì. Khổng Đắc dẫn vãn bối tới trường đấu cá cược. Tính khí vãn bối xưa nay hiếu thắng, muốn vơ luôn một mẻ trong một trận nên tính kế một chút, ai ngờ bọn họ thực sự trúng bẫy. Vãn bối lại chẳng may đặt hơi nhiều vào cửa của bản thân nên số tiền ăn được cũng kha khá. Âu cũng là may mắn.” Kì thực, ban đầu hắn không có ý định cá cược gì nhiều. Chỉ là bất ngờ nghe được qui định từ phía Khổng Đắc, nói là nếu tiền cược chênh lệch quá nhiều thì trường đấu sẽ chi thêm tiền để bù vào, đảm bảo cho người cá cược lãi ít nhất hai phần. Hắn lại nghe được từ bàn bên cạnh nói rằng trận tiếp theo có một chiến sĩ “bất bại”, đặt cược đảm bảo thắng. Nếu hắn tham gia được trận đấu đó, thế trận trong mắt người ngoài sẽ cực kì mất cân bằng, dẫn đến việc đặt cược nghiêng về một phía. Mục tiêu của hắn rất đơn giản, chính là ăn tiền từ cả trường đấu và người đặt cược. Ăn tiền từ người đặt cược thực ra rất đơn giản. Do chín phần tiền sẽ được chia theo tỉ lệ cho người thắng nên chỉ cần hắn chi ra một khoản tiền lớn đặt vào cửa của mình, phần lớn chín phần tiền kia sẽ nằm trong túi hắn. Tất nhiên, muốn ăn được nhiều thì phải câu kéo càng nhiều người đặt tiền. Thế nên hắn mới đưa Khổng Đắc hai tờ chi phiếu, một tờ mười vạn lượng, một tờ một trăm năm mươi vạn lượng. Ban đầu khi thêm mười vạn lượng, tổng số tiền đặt cược đã được nhân đôi, những người ở trường đấu sẽ nghĩ rằng có ai đó muốn ăn nhiều, thấy được cơ hội lớn nên mới dám chi nhiều như vậy, bọn họ nhất định sẽ rút tiền đặt cược thêm. Rồi theo hiệu ứng, số tiền sẽ càng ngày càng nhiều lên. Tiếp đó, hắn lại yêu cầu muốn một nửa số tiền lãi của trường đấu, muốn người quản lí trường đấu phải xuất đầu lộ diện. Ngay lúc này thì chi phiếu thứ hai được đưa vào, nâng tổng số tiền đặt trước đến hơn hai trăm vạn. Quản lí trường đấu nhất định sẽ nghĩ tới khoản thua lỗ khi hắn thua cuộc mà chấp nhận làm theo cách làm của hắn, từ đó tổng tiền đặt cược lại ngày càng được nâng cao. Như vậy, hắn không chỉ ăn được tiền từ người cược mà còn ăn được tiền từ trường đấu. Tổng tiền đặt là một ngàn tám trăm vạn, hắn đã đút túi đến hơn một ngàn bốn trăm vạn. Sau khi trừ cho số tiền chia cho tiểu đồng và Khổng Đắc thì còn lại hơn một ngàn ba trăm vạn. Long Thủ Hiên cười ha hả. “Ta lại thấy không phải may mắn đâu. Ngươi suy tính cẩn thận như vậy, có thể lợi dụng được lòng tham của đám đông và trường đấu để tạo nên tối đa lợi ích cho bản thân. Hảo kế hoạch! Long Thủ Hiên ta thực sự khâm phục!” Lâm Giai lắc đầu. “Ăn được chín mươi vạn lượng bạc đã cười ha hả cả buổi, còn mở cả tiệc rượu. Nếu lão thực sự ăn được một ngàn vạn lượng như tiểu tử này, nói không chừng còn bao cả Tử Nhi thành ấy nhỉ?” Long Thủ Hiên cạn sạch một ly rượu, nhìn Hạo Thần cười nói. “Ngươi biết đấy, Vô Tự Thất Đường trước giờ ngày đêm chỉ lo buôn bán kiếm tiền, sổ sách nhiều vô số kể. Dạo này sinh ý không tốt lắm, thu không được nhiều. Tiểu tử ngươi rảnh thì tới Vô Tự Thất Đường ta đi? Đảm bảo cho ngươi một phòng riêng, à không, một dãy riêng ở phủ đệ của ta, bao ăn bao ở bao mặc, toàn bộ do Long Thủ Hiên ta chi trả hết…” Lão còn chưa nói hết đã bị Lâm Giai ngắt lời. “Lão cho rằng tiểu tử này thiếu bạc đến nỗi phải ăn nhờ ở đậu phủ đệ của lão à?” Long Thủ Hiên nhướng mày. “Ông thì biết cái gì? Đây gọi là quí trọng nhân tài!”