Thập Ngũ Niên Chi Dương
Chương 5
Thực ra bình thường tôi sẽ không gửi tin nhắn này cho anh, vì đó không phải phong cách của tôi. Thế nhưng tôi nhớ anh, nghe anh mắng thôi cũng thấy vui rồi.
Nằm mơ còn mơ thấy anh ôm tôi nói tôi lẳng lơ, tôi liền cắn cằm anh, anh càng mắng tôi càng thích. Đúng là đê tiện mà.
***
Nhờ có thanh âm mắng mỏ của Trương Tử Kiếm mà tôi có một đêm ngủ rất ngon. Sáng dậy thì thấy có ba tin nhắn, hai tin là do anh gửi, sợ tôi bị người khác câu dẫn mất nên nói cứng nói mềm đủ cả, còn nói tôi mà phóng đãng với người khác thì sẽ giết chết tôi. Tin nhắn còn lại do Tần Châu gửi đến nói cậu nhắn nhầm.
Kệ xác việc Tần Châu gửi nhầm hay không, nhưng tôi rất không vui. Cái này thì khác gì gửi tin nhắn quấy rối cho con gái, ai thấy cũng đều bực hết.
Thứ hai đi làm, lúc thấy cậu tôi liền hỏi: “Thật không ngờ nha? Cuộc sống về đêm của cậu thật phong phú nha.”
Mọi người nghe thế đều rất hứng thú, hỏi tôi sao lại nói thế. Tôi liếc nhìn Tần Châu, cười nói: “Lần sau cậu mà lỡ tay nữa thì tôi sẽ nói cho mọi người đấy, mà chả hiểu sao cậu lại có tật xấu này, muốn có người yêu thì phải tiết chế lại đã phải không? Cậu bây giờ đã vậy thì sau này phải làm sao?”
Mọi người đứng xung quanh bắt đầu đùa bỡn, Tần Châu không xấu hổ chỉ nhìn tôi cười: “Tay này của em phải có tiền mới chữa được, xin lỗi anh Diệp nha, không làm ảnh hưởng đến anh chứ?”
Tôi lắc lắc tay, “Không ảnh hưởng được, lúc tin nhắn gửi đến anh muốn xem cũng không xem được, hơn nửa đêm di động anh kêu có người còn khẩn trương hơn anh. Nhưng lần tới cậu đừng dọa người như vậy nữa, anh đang ngủ ngon thì bị cái mặt hung dữ lắc tỉnh, mẹ nó anh còn tưởng hai mươi đồng dấu riêng bị phát hiện chứ!”
Tôi vừa nói thế mọi người xung quanh đều vui vẻ, Tần Châu cười cười rồi không lên tiếng. Lần này tôi không hề cho cậu chút mặt mũi nào, không phải tại tôi hà khắc, thực ra tôi rất hiền, nếu chuyện không quá nghiêm trọng tôi đều cho qua. Nhưng lần này thì không được, kiểu tin nhắn này làm người ta cảm thấy không được tôn trọng, hơn nữa không chỉ một lần mà tận hai lần. Lại còn làm ảnh hưởng đến sự êm ấm của vợ chồng chúng tôi.
Tôi và Trương Tử Kiếm đã bên nhau nhiều năm, nhưng chưa từng có ý muốn ngoại tình. Tuy không có nhiều cơ hội nhưng vẫn có vài người để lựa chọn. Nhưng không biết có phải tôi ở bên anh đã lâu hay không mà nhìn ai tôi cũng chướng mắt. Tôi từng nghĩ, đời này mình mà ngoại tình thì chắc chắn là do Beckham có ý với tôi. Tiểu bối* là người đàn ông duy nhất có thể khiến tôi dao động, cũng như việc khiến tôi hối hận nhất đó là không đi xem trận bóng nào của người kia khi mà gã vẫn còn đá bóng.
(*: tên trung quốc của Backham là Bối Khắc Hán Mỗ, nên gọi thân mật là tiểu Bối.)
Công việc của tôi quá nhàn hạ, nhàn đến nỗi tôi chỉ có thể không ngừng lướt weibo, nhàn rỗi không có việc gì lại đi mua đồ. Có một trang web du lịch đẩy một quảng cáo đến trang của tôi, vừa nhìn ảnh tôi liền thấy chỗ này khá đẹp. Tôi lập tức đặt hai vé cho ba mẹ tôi đi du lịch, thoáng cái ba tháng tiền lương liền biến mất. Dù sao hai cụ ở nhà cũng chả có gì làm, thôi thì đi ra ngoài giải sầu. Mỗi lần như thế này tôi đều thấy như Trương tử Kiếm cũng không tệ, lúc tiêu tiền tôi liền hiểu tại sao bọn nhỏ lại thích bám kẻ lắm tiền. Tôi cũng rất thông minh đó, từ lúc còn trẻ trung non nớt đã sớm bám rồi.
Lúc bình thường tôi đi làm cũng như bây giờ, dùng ba giờ thì hoàn thành xong công việc. Nhưng lúc Trương Tử Kiếm đi công tác tôi lập tức cảm thấy cuộc sống thật lệch lạc chán ngán, không có ý nghĩa. Lúc anh ở bên ngoài tôi không hề chủ động gọi cho anh, vì tôi không biết lúc nào anh bận lúc nào lại rảnh. Tối đến tôi quét tước nhà cửa đến sáng trưng, cọ rửa dép lê, màn cửa cũng tháo xuống giặt. Dọn xong tôi lên giường nằm, vừa nằm xuống thì nhận được hình ảnh Trương tử Kiếm gửi đến.
Nhìn hình ảnh tôi liền thấy buồn cười, anh chụp tấm danh thiếp mà khách sạn cài vào khe cửa gửi cho tôi.
‘Phục vụ buổi đêm’ bốn chữ to đỏ chót, bên dưới viết mấy dòng chữ nhỏ ‘full đêm, theo giờ, gọi ngoài, phục vụ theo yêu cầu, mọi giới tính’, tôi gửi lại cho anh một dấu chấm tròn.
Anh gửi lại cho tôi một nụ cười đê tiện, sau đó còn hỏi: “Em bảo anh có nên gọi thử không?”
Tôi gửi lại: “Tùy anh.”
Một lát sau anh lại gửi đến một hình ảnh nữa, là tấm screenshot bàn phím, bên trong hiện dãy số điện thoại trên tấm danh thiếp lúc nãy. Tôi không nói gì, chỉ gửi lại cho anh ba dấu chấm.
Qua tầm năm phút sau, anh lại gửi tin nhắn đến: “Anh vừa gọi rồi, chút nữa sẽ đến, anh gọi hai người, nghe bảo đều cao m8 đó.”
Tôi chả thèm trả lời anh, đúng là đồ bỉ ổi.
Năm phút sau anh lại nhắn: “Aiii, em nói xem sao họ lâu đến thế, anh sắp ngủ mất rồi! Kiểu phục vụ thế này em bảo anh có nên trả tiền không đây?”
Tôi trả lời: “Trả, phải trả chứ, Trương tổng ra tay hào phóng phải cho mỗi người hai vạn vào.”
Anh nói: “Anh đâu mang nhiều tiền trên người như thế, không biết chuyển khoản có được không nữa.”
Tôi: “Được chứ, giờ là thời đại nào rồi, chỉ cần chuyển trên di động là được.”
Sau đó bên kia không còn động tĩnh gì, chắc tầm mười phút sau, đại khái thế vì tôi nghe được hai bài hát thì điện thoại kêu.
“Đến rồi nhưng trông rất bình thường, còn không đẹp bằng em, anh không muốn nữa rồi.”
Tôi trả lời: “Như thế là không được, người đã đến rồi, dù sao anh cũng phải để người ta sống mà sủng hạnh chứ.”
Anh lại hỏi tôi: “Vậy anh cho họ tiền được không? Không cần họ phục vụ nữa, họ xấu thế làm anh không lên được.”
Tôi không thèm để ý anh, trực tiếp tắt đèn đi ngủ. Buổi tối anh không ngủ được liền lên đây chém gió, tôi không thể nào cùng anh chém được.
Chưa ngủ được bao lâu, đến mơ còn chưa kịp thì chuông điện thoại của tôi reo. Quả nhiên là tên Trương Tử Kiếm ngu ngốc. Tôi phát âm không rõ hỏi anh: “Anh làm gì vậy?”
Anh hữu khí vô lực nói: “Bé cưng anh không thấy thận đâu nữa…”
“….”
Tôi thật muốn đập nát điện thoại.
“Thật đó, lúc nãy hai người kia đến, không hiểu sao anh lại ngủ, tỉnh dậy thì thấy bụng bị mổ ra rồi.”
Tôi hỏi anh: “Bị mổ bên nào?”
Anh suy nghĩ một lát, chắc là đang suy xét rồi mới trả lời tôi: “Bên phải, ở bên phải.”
Tôi nói: “Ngốc ạ, thận ở bên trái.”
Anh lầm bầm hai tiếng, rồi tiếp tục dùng giọng điệu đó nói chuyện với tôi: “Đúng đúng, là bên trái, anh sợ đến mức không phân biệt nổi phải trái rồi, chính xác là ở bên trái đó, cách rốn ba cm.”
Tôi vỗ trán, quá phiền anh rắc rối: “Mỗi người đều có hai quả thận, trái một quả phải một quả, anh xem bên phải có còn hay không.”
“…..” Anh im lặng hai giây, sau đó thét lên một tiếng kinh hãi: “Đúng là có hai thật! Anh vừa xem bên phải, vẫn còn!”
Tôi lại mắng anh “ngu ngốc” rồi tắt điện thoại bỏ ra ngoài, không muốn làm gì nữa.
Sáng hôm sau tỉnh dậy nhớ lại chuyện này liền ngồi trên giường vui vẻ cả nửa ngày. Thực ra tôi biết Trương Tử Kiếm rất ngốc, nhưng cứ ngỡ nếu tuổi càng lớn sẽ dần ổn hơn. Nhưng tôi thấy mình quá ngây thơ rồi, anh ba mươi mốt tuổi, bệnh ngốc hình như không giảm mà còn nặng thêm.
Tôi rất hối hận, tối qua anh nói bị mất thận, sao tôi không nhân cơ hội này đảo lộn vị trí của chúng tôi. Nếu anh không có thận thì sau này sẽ không làm tôi được nữa, vậy thì đổi chỗ đi, tôi đang độ tuổi như lang như hổ đó.
Hai ngày sau Trương Tử Kiếm lại gọi cho tôi, nhưng vẫn dùng thanh âm nửa sống nửa chết nói chuyện, nghe như kiểu hít vào thì nhiều mà thở ra không bao nhiêu. Tôi nói với anh: “Anh không sao chứ, nếu anh thật sự không có thận thì em có thể cho anh một quả, dù sao hai ta đều không cần sinh con, một hay hai quả thì cũng như nhau.”
Anh phì phò thở gấp, nói: “Ai nói không cần sinh con, hai ta tự sinh lấy một nam một nữ.”
Tôi cười với anh: “Vậy được, anh sinh cho em nhá.”
Anh nói: “Bé cưng, có khi anh sắp chết rồi.”
Lúc ấy tôi còn cười mắng anh: “Anh có thôi đi không Trương Tử Kiếm? Nếu không có thận thì giờ anh đã chết rồi, đừng dùng thanh âm ấy nữa, anh không thấy mệt sao?”
Anh ha ha cười, nói: “Bé cưng, anh rất muốn em.”
Tôi cúi đầu không nói, một lát sau mới lên tiếng hỏi anh: “Mấy ngày nữa thì anh mới về?”
Anh nói: “Việc của anh vẫn chưa xong, cũng không biết lúc nào mới được.”
Lúc ấy tôi còn nghĩ anh lại đùa dai, cảm thấy anh giả vờ rất giống nhưng cũng không để ý nhiều. Vì anh là một người không bình thường, động vào liền lên cơn động kinh là chuyện thường ngày.
Mãi đến bốn năm ngày sau tôi gọi điện cho anh, nhưng đáp lời tôi vẫn là giọng điệu kia thì tôi mới cảm thấy không ổn. Lúc ấy tôi hỏi anh: “anh có định nói chuyện tử tế hay không?”
Anh không lên tiếng, nửa ngày sau mới cười nói với tôi: “Gì chứ, không phải anh đang đùa với em sao?”
Tôi nheo mắt cảm thấy không thích hợp. Tuy anh giả vờ rất giống mọi khi thế nhưng tiếng hít thở lại rất nặng. Tôi bỏ qua mặt mũi, lại hỏi lần nữa: “Anh bị sao vậy?”
“Anh không sao mà,” anh cười hỏi: “Đừng nói em thật sự tin anh không có thận đấy chứ?”
Giọng điệu của tôi lúc ấy rất nghiêm túc: “Em hỏi anh một lần cuối, anh bị làm sao? Anh thích nói hay không đều được, hậu quả anh tự gánh chịu.”
“…”
“…”
Anh không nói, tôi cũng không nói, tôi chờ anh. Tên ngốc này có chuyện gạt tôi.
Một lúc lâu sau anh mới lên tiếng, âm thanh lại thều thào như trước, dài giọng tội nghiệp nói với tôi: “Bé cưng em có muốn đến thăm anh không, anh khó chịu lắm.”
Tôi không hề nói quá, nghe anh nói thế tim tôi rất đau, cứ như bị người khác nắm bóp, nhức buốt. Tôi mềm nhẹ nói với anh, “Được rồi, tý em sẽ đặt vé máy bay, giờ anh nói cho em biết anh bị làm sao.”
Anh ho nhẹ hai tiếng, hình như đã nhịn lâu lắm, nói: “Bị viêm phổi, rất đau, anh cũng không biết nên nói thế nào, thế nhưng cả người đều đau. Càng đau anh càng nhớ em.”
Tôi đột nhiên hiểu ra vì sao mấy hôm nay giọng anh đều như vậy, tôi thực sự tức đến muốn cắn người luôn. Thế này là sốt đến ngu rồi sao? Vậy mà lại lừa tôi. Nhưng tôi đau lòng đến mức không nỡ mắng anh, chỉ có thể hỏi: “Vậy giờ anh đâng ở đâu? Bệnh viện sao?”
“Ừ, ở bệnh viện nhân dân thứ hai.”
“Vậy anh đợi em, giờ ngủ đi, lúc anh dậy là em đến nơi rồi.”
Sau khi tắt điện thoại thì tôi báo cho sếp một tiếng, xong rồi thu dọn đồ đạc đi luôn. Chuyến bay gần nhất đến chỗ anh là vào nửa đêm, tôi không chờ được. Đành ngồi tàu điện ngầm hai giờ sang thành phố khác rồi mới bay.
Trên máy bay tôi còn nghĩ đợi anh khỏe tôi nhất định sẽ không tha. Anh sợ tôi lo nên lừa không nói, hành vi này thật sự không tốt, rất tồi tệ.
Tôi đến nơi lúc gần sáu giờ, bầu trời vẫn chưa tối hẳn. Tìm theo địa chỉ phòng bệnh anh nói cho tôi, đẩy cửa ra liền thấy anh, trong nháy mắt đó, một người đàn ông ba mươi tuổi như tôi cũng phải rơi nước mắt.
Người đàn ông của tôi lúc đi vẫn còn tốt, một tuần này lại bị giày vò trong bệnh viện, trong phòng mờ tối, anh một mình nằm ngủ ở kia, trên tay cắm kim truyền, nói không ra sự đau xót và lạnh lẽo.
Mẹ nó chứ.
End chương 5.
Truyện khác cùng thể loại
19 chương
55 chương
121 chương
27 chương