“Bé cưng anh về rồi….” Tôi nhìn chằm chằm câu nói đó rất lâu, rồi buông điện thoại rời giường đi rửa mặt. Đôi khi bạn hiểu một người đến mức, người ấy nhắn nhiều hơn một dấu chấm bạn cũng hiểu đó là ý gì. Không có lời giải thích dư thừa, không nói anh đã làm gì, chỉ có im lặng tuyệt đối thay thế. Điều đó chứng minh anh không biết nói gì tiếp theo. Tôi dùng dao cạo của anh cạo râu, giơ tay lên sờ cằm, nhìn gương rồi cười một cái, bây giờ ngay cả động tác cạo râu của tôi cũng giống anh. *** Tôi đoán sáng hôm sau anh không đi làm, vì nếu đi thì vừa sáng dậy anh sẽ gọi điện cho tôi. Nhưng đến giữa trưa anh mới gọi, lúc ấy tôi đã ăn xong cơm chuẩn bị nằm sấp trên bàn đánh một giấc. Tôi nghe điện thoại, “Ừ” một tiếng. Trương Tử Kiếm hỏi tôi: “Bé cưng em ăn cơm chưa?” Tôi nói: “Đã mấy giờ rồi mà em còn không ăn cơm.” Anh do dự một chút mới hỏi tôi: “Em có muốn nghe anh giải thích chuyện tối qua không?” Tôi nhắm mắt rồi nói: “Tùy anh, nói lúc nào cũng được, không nói cũng được, trong lòng anh hiểu rõ là được rồi.” Tôi thực sự nghĩ như vậy. Anh có nói cho tôi hay không cũng không để làm gì, nếu trong lòng anh vẫn muốn cùng một chỗ với tôi thì giữa chúng tôi sẽ không có vấn đề gì quá lớn. giống như trước kia anh hay lén tôi đi xem mắt, nhưng vì tôi biết anh sẽ không có vấn đề nên tôi đều không để ý. “Vậy anh nói,” Trương Tử Kiếm thở dài, “anh cứ cảm thấy có chút hoang đường, cũng không biết do đâu, cũng không biết chuyện này mà xảy ra lần nữa thì phải làm sao.” Tôi cười lên, “Vậy anh nói từ đầu đi.” Anh nói: “Hay là để buổi tối về nói, anh sợ nói rồi sẽ không dừng được.” “Được,” tôi nghe giọng anh liền cảm thấy choáng váng mơ hồ sắp ngủ, tôi nói: “vậy em ngủ trước.” “Ừ, có chăn đắp không? Em nhớ đắp.” “Không sao, mùa đông năm nay trong văn phòng bật điều hòa rất ấm.” Nói xong tôi liền tắt điện thoại, sau đó xoa điện thoại được vài cái thì ngủ mất. Trương Tử Kiếm của tôi vẫn còn tác dụng an thần, có thể ôm đi ngủ, nếu không ôm được thì chỉ cần nghe giọng một chút cũng có tác dụng gây ngủ. Đúng vậy, Trương Tử Kiếm của tôi. Anh nói rõ với tôi xong, tôi lại cảm thấy chẳng phải chuyện gì lớn. Đó là chuyện rất thường gặp, mẹ anh mời ba người nhà người ta cùng ăn bữa cơm, me anh giấu di động của anh đi. Sau khi ăn xong thì Trương Tử Kiếm đưa người ta về, lúc quay lại thì gặp chuyện ngang đường, lốp xe không biết chèn vào thứ gì mà bị thủng. Trên người anh lại không có di động, nhà họ lại ở vùng ngoại thành ít người nên anh phải đợi trên đường rất lâu. Chuyện rất bình thường, điều khiến anh không biết phải nói như thế nào đó là mẹ anh tìm đối tượng cho anh, lại vẫn là người cũ. Trương Lôi, cũng không biết bà thích cô gái đó đến đâu. Hơn nữa anh cũng hiểu bản thân bị mẹ giữ điện thoại là chuyện bất đắc dĩ. Anh cứ liên miên cằn nhằn cam đoan với tôi nửa ngày, nói anh thực sự không biết mẹ sẽ mời người ta đến ăn cơm, chứ nếu không đã nói trước với tôi một tiếng rồi. Tôi nói: “Không sao, trừ cẩu huyết một chút thì cũng không có gì, nhưng cũng trùng hợp thật, lốp xe chèn vào cái gì anh cũng không biết sao? Lại còn không biết chuẩn bị bánh dự bị?” Anh thở dài: “Hai bánh trước đều thủng, một nặng một nhẹ hơn. Đang nửa đêm dù anh có thay một bánh thì cái kia cũng không đủ để anh chạy về đến nhà được. Đờ, hơn nửa đêm anh đón xe cũng không đón được ai để về nhà, đổi là người khác cũng không dám dừng?” Tôi nghe mà muốn cười, nói: “Hai bánh đều xẹp, anh đi cái đường gì vậy. Hôm nay ở công ty có mắng chửi người ta đúng không, nên nhân viên công ty mới rải đinh xe anh.” Anh lắc đầu bật cười, nói: “Mẹ anh nói, mặc kệ là ai nhưng cứ tìm con gái cho anh cái đã, thời gian dài sẽ quên chuyện trước kia. Nếu anh không tìm được người mẹ sẽ tìm cho anh. Tối hôm qua anh về nhà nhìn thấy ba người ấy cũng chả hiểu gì, chả biết đâu vào đâu.” Tôi “Ừ” một tiếng. Anh thở dài, nói: “Bé cưng, anh thật sự có chút không chống đỡ được….” Tôi: “Là sao?” Anh nói: “Anh cảm thấy thế, anh không thể cứ lùi mãi được. Anh lùi bước thì mẹ lại cảm thấy anh thỏa hiệp. giờ mấy chuyện mẹ anh làm khiến anh cảm thấy ….hơi quá đáng. Rất giày vò, sau này mà hở chút lại mời con gái đến nhà ăn cơm rồi lại dấu di động của anh, anh thật sự không chịu nổi.” Tôi hỏi anh: “Vậy anh định làm thế nào?” Anh nói: “Anh phải nghĩ biện pháp thôi.” Tôi lắc đầu: “Em không nghĩ ra được, anh có thể nghĩ thì nghĩ đi. Cãi nhau anh không cãi nổi, bỏ đi cũng không đi được, giờ anh nói nặng chút là trái tim dì đau, có thể có cách gì chứ.” Lời tôi nói đều là sự thật, đấy không phải vấn đề giữa hai chúng tôi sao? Hôm ấy nói xong những lời ấy chúng tôi đều cúp máy trong không vui. Trương Tử Kiếm cảm thấy thái độ của tôi có chút lạnh nhạt, anh cho rằng tôi vẫn còn giận chuyện tối qua, nhưng tôi thực sự không giận. Tại sao tôi phải giận nhau với anh, anh cũng có phải như thế đâu. Chỉ là tôi thấy hơi bất đắc dĩ, chuyện bày ra đấy rồi, đường nào cũng là đường chết. Mà có khi tại trong lòng tôi có chút bức bối, anh lại không bắt cùng sóng với tôi, cứ lảm nhảm khiến tôi phát phền. Tôi nói: “Anh nói toàn chuyện đâu đâu, em cần anh giải thích à, em bảo em không giận. Cứ loạn hết cả lên, giờ chúng ta muốn hiểu ý nhau sẽ mệt như thế à?” Anh im lặng rất lâu. Tôi tắt điện thoại, dùng nó gõ nhẹ trán. Tắt điện thoại rồi tôi liền cảm thấy hơi hối hận, này là chuyện gì chứ, vốn đã rất buồn phiền vì chúng tôi đã lâu không gặp nhau rồi, giờ lại nói khiến anh khó chịu để làm gì chứ. Thời gian tắm rửa lại khiến tôi càng hối hận hơn, đại bảo bối của tôi lúc này tám phần là tích đầy mây đen rồi, tôi không thèm dùng sữa tắm luôn, cứ thế xông ra ngoài, cũng không gội đầu. Trong lòng nghĩ chuyện tắm rửa thì chỉ cần cởi quần áo dội ướt người xoa vài cái là xong. Lúc tôi gọi điện qua, Trương Tử Kiếm vẫn còn giận nên cứ ỉu xìu, tôi hỏi anh: “Anh đang làm gì thế?” Anh nói: “Không làm gì, đang ngồi thôi.” Tôi tắt điện thoại rồi gọi video qua. Trương Tử Kiếm mặc áo ngủ, ngồi trên ghế trong phòng anh. Tôi nói: “Ôi xem đẹp trai chưa này.” Anh bật cười, tôi nói: “Đừng không vui, em nói xin lỗi nha, xin lỗi vợ nha.” Trương Tử Kiếm có lẽ thấy mất mặt nên quay đầu đi, phun ra một tiếng: “Đờ…” Tôi cợt nhả: “Đờ ai vậy? Ngược lại giờ em ước gì được anh đờ một trận, anh có đờ được không?” Tôi giơ điện thoại ra xa một chút để anh thấy được thân thể vẫn còn trần chuồng dưới ổ chăn của tôi, lúc nãy vì để nhanh chóng dỗ anh mà tôi vẫn chưa kịp mặc quần áo. Trương Tử Kiếm thấy thế mắt tối đi một chút. Việc này không khác gì treo một miếng thịt trước mặt một con sói đang đói, dù thèm nhưng không ăn được. Rất tàn nhẫn, thế nên tôi lại quay điện thoại lên. Trương Tử Kiếm lau mặt, nói: “Bé cưng, anh cực kì muốn em.” Tôi có chút đau lòng, nói: “Em cũng không phải không muốn anh, muốn làm anh.” Trương Tử Kiếm lắc đầu bật cười. Trước kia tôi sẽ không dỗ anh như vậy, nhưng vì giờ không có anh bên cạnh, mà việc cãi nhau lại cực kì mất máu. Trước kia giận bao nhiêu cũng chỉ cần lăn giường một cái là hết, nhưng giờ làm gì có khả năng lăn được. Hôm sau đi làm tôi thấy có một cậu con trai đi đến cùng Tần Châu, chàng trai kia đưa đưa cậu đến hầm để xe rồi đưa gì đó qua cửa sổ. Tôi định vờ như không thấy, thế nhưng chúng tôi từ bãi đỗ xe đi lên chỉ có một thang máy, mà hai người họ lại đứng rất gần thang máy, nhìn một cái đã thấy tôi. Tần Châu quay ra chào hỏi tôi. Tôi cười nói: “Buổi sáng tốt lành.” Cậu quay đầu nói với chàng trai kia: “Anh về đi, lái xe chậm một chút.” Thế nên chàng trai kia gật đầu với tôi một cái rồi lái xe đi. Tôi cười hỏi Tần Châu: “Tìm được người rồi sao?” Tần Châu tránh mắt, nói: “Gì chứ….sao dễ như vậy được.” Tôi nghĩ định khuyên cậu vài câu, nhưng thấy thân phận mình khá lúng túng nên không dám nhiều lời. Sau khi vào thang máy tôi chỉ nói một câu, “Bản thân phải tự cảm nhận, cũng chú ý an toàn.” Tôi biết trong giới khá loạn, nhưng tôi với Trương Tử Kiếm chưa từng tiếp xúc đến, nhưng vẫn nghe qua rồi. Tần Châu liếc nhìn tôi, noi một câu: “Em biết, cảm ơn Diệp ca.” Cậu nói: “Khụ, thực ra vốn dĩ em rất thích anh…em cảm thấy anh cực kì hấp dẫn.” Tôi cười nói: “Đừng khen anh như vậy.” Cậu nói: “Thật, anh khiến người ta cảm thấy cực kì thoải mái, nhẹ nhàng, luôn thờ ơ, nhưng có đôi khi lại rất quan tâm. Lúc đầu em tưởng anh là thẳng nam, sau này lại thấy thêm anh Trương, em đoán có khi anh cũng đồng tính nên thử nhắn cho anh hai tin.” Cậu nói chuyện này khiến tôi có chút xấu hổ, tôi mong giờ có ai đi thang máy cùng chúng tôi, nhưng có vẻ không đúng dịp lắm, vì không có ai khác cả. Cậu nói: “Xin lỗi nha Diệp ca, em có cái tính thích đi quyến rũ người ta, nhưng đúng là em thật sự thích anh.” Tôi nâng tay ra hiệu cho cậu: “Dừng dừng, không thể có tình yêu văn phòng, hơn nữa tôi là người có gia đình, cậu đừng nghịch nữa.” “Anh nghe em nói xong đã.” Cậu có chút nôn nóng, “Tình cảm của anh với anh Trương tốt như thế, em cũng không định phá ngang, hơn nữa cái kia… khụ, anh lại đau eo, em thật sự không ngờ…..anh sẽ bị đau eo.” “Em không định tìm người bị đau eo…thuộc tính không phù hợp.” Tôi đột nhiên thấy vui, rồi dần chuyển thành mừng không chịu được. Cậu cũng cười với tôi, rồi nói: “Anh không biết đâu, nhìn anh đau eo mà tâm em vỡ nát, giấc mộng tanh tành rơi đầy đất.” Tôi vỗ vai cậu, an ủi: “Cứ từ từ tìm, anh Diệp của cầu dù không đau eo cũng không phải thứ cậu ăn được. Cậu cứ chậm rãi tìm, có khi sống cùng nhau rồi cậu mới phát hiện người cậu nghĩ mình rất thích hóa ra cũng không thích đến như vậy.” Thang máy đến nơi, chúng tôi cùng đi ra ngoài, tôi nói một câu cuối cùng: “Vẫn là tìm người cố định sẽ thoải mái hơn.” Cậu “Vâng” một tiếng. Hôm nay cậu nói mấy lời đó với tôi khiến tôi nhẹ nhõm hẳn, dù có muốn hay không thì mỗi ngày gặp nhau đều cảm thấy xấu hổ. Tôi đoán cậu cũng nhận ra nên mới quyết định nói rõ với tôi. Có lẽ ý của cậu là, anh diệp, em thực sự rất thích anh, nhưng anh lại là 0, mà em lại muốn tìm một nên em sẽ không nhớ thương anh, anh yên tâm đi. Tôi không hiểu lắm bọn họ mong muốn điều gì, thực ra tôi với Trương Tử Kiếm cũng không quan trọng chuyện này lắm, thế nào cũng được, ai làm người kia thoải mái thì làm. Lúc ban đầu giữa hai chúng tôi đã là anh nằm trên tôi dưới, qua nhiều năm thì thành thói quen. Gần đây tôi có một tật xấu, đó là cứ lúc rảnh rỗi thì lại nhớ đến Trương Tử Kiếm. Đôi khi nghĩ đến khiến tôi chóng mặt hoa mắt, trong đầu toàn là anh. thậm chí người khác nói chuyện với tôi tôi cũng không load được, bởi vì tôi không nghĩ đến chủ đề mà người ta nói, còn đang bận nghĩ đến Trương Tử Kiếm. Nên lúc tôi tan làm xuống bãi đỗ xe lấy xe, trông thấy Trương Tử Kiếm im lặng dựa vào xe xem di động, trong nháy mắt ấy tôi còn nghĩ có phải tôi nên tìm thời gian rảnh đến gặp bác sĩ thần kinh hay không. Hình như tôi gặp ảo giác. End chương 23.