Thập Ngũ Niên Chi Dương
Chương 2
Tôi càng nghĩ càng thấy mơ hồ. Cái này mà đem viết thành truyện thì đúng chuẩn luôn, quan hệ người – chó không thuần khiết.
Tự nhiên tôi thấy mình thật thất bại, hai người sớm chiều ở chung, trừ lúc anh đi công tác thì luôn bên nhau, mỗi ngày đều ngủ cùng giường, thế mà lại không biết tâm tư anh thay đổi từ lúc nào.
Cảm giác này rất đáng sợ, tôi từng nói với mọi người tôi hiểu Trương Tử Kiếm còn hơn cả anh. Nhưng hôm nay tôi phát hiện, tôi càng ngày càng không hiểu anh, không biết vấn đề là ở đâu, thật mệt mỏi.
***
Tôi lang thang ở ngoài đường rất lâu, suy nghĩ rất nhiều chuyện, bây giờ là mấy giờ tôi cũng không biết chỉ biết trên đường không hề có đèn, tôi cũng không có gì để soi nên không nhìn được đồng hồ.
Sau đó tôi đi đến mệt, chân cũng phát đau, tận khi gặp taxi tôi mới biết bây giờ là hai rưỡi. Tôi ngửa đầu dựa vào ghế, trong lòng vẫn nặng nề làm tôi rất khó chịu.
Tiểu khu Vật Nghiệp này rất an toàn, giờ này rồi mà nhóc bảo vệ vẫn còn trực, lúc thấy tôi thì không mở cửa ngay mà nhìn xem tôi là ai đã. Tôi cười nói, “Hôm nay làm ca đêm hở?”
“A, là anh Diệp đúng không?” Cậu ta gãi đầu cười nói, “Anh đợi chút em mở cửa cho anh, sao hôm nay lại về muộn như vậy? Em thấy anh Trương cũng về rất muộn.”
Tôi nhếch mày hỏi cậu: “Anh ấy về rồi?”
“Vâng,” Cậu mở cưả cho tôi, “anh không biết sao?”
Tôi nhún vai, nói với cậu: “Ừ, anh không mang di động.”
Vẫy tay chào cậu xong, tôi liền đi về phía nhà, không ngờ hàng này về rồi, tôi còn tưởng lần này anh sẽ có chút tiến bộ chứ.
Anh không vào nhà mà ngồi trước cửa hút thuốc. Thấy tôi đi ra từ thang máy liền ngây người, mắt mở trừng trừng nhìn tôi, nửa ngày sau mới phản ứng, hỏi tôi: “Giờ em mới về?”
Tôi ngây thơ “Ừ” một tiếng.
Anh bỏ thuốc xuống đất rồi dập tắt, nhìn có vẻ luống cuống, “Em đi đâu vậy?”
Tôi không trả lời anh, chỉ lấy chìa khóa mở cửa rồi nói: “Sao không vào nhà?”
Anh xấu hổ vào theo tôi, lấy dép lê thay vào, nhỏ giọng nói: “Anh gõ cửa rất lâu, nhưng không thấy em ra thì nghĩ em không muốn anh vào, nên anh không dám vào. Đã nửa đêm mà em đi đâu vậy?”
Tôi không biết tại sao, nhưng có lẽ là vừa rồi ở bên ngoài nghĩ nhiều quá nên giờ không muốn nói chuyện với anh. Tôi vào toilet rửa mặt, anh cứ bám theo không dời, “Anh đang hỏi em mà, vừa rồi em đi đâu vậy?”
Tôi vẫn đánh răng, anh vẫn cứ hỏi.
“Em đừng đánh răng nữa, nhìn anh đi,” Anh nắm cằm tôi quay lại, “trả lời anh!”
Tôi né ra tiếp tục đánh răng, tôi biết tôi làm vậy sẽ khiến anh bị dày vò, anh sắp không chịu nổi rồi, tám phần là đang suy diễn đủ chuyện linh tinh trong đầu.
“Em được lắm! Lớn rồi mà!” Tôi có thể thấy trong mắt anh bùng lên ngọn lửa nhỏ, “Anh hỏi em không trả lời! Di động cũng không cầm em nói rốt cuộc em đi đâu?”
“Em đúng là không sợ xảy ra chuyện mà? Em quên chuyện trước kia rồi hả? Mẹ nó, anh sợ đến mức tim sắp bay ra mà em vẫn không chịu nhớ à?!”
Lời anh nói làm tôi hơi xúc động, tôi quay lại xúc miệng, vừa xúc miệng vừa nhìn anh trong gương, quầng mắt thâm đen do thức đêm, áo sơ mi cũng nhăn nhúm lại.
Chuyện anh nói xảy ra từ rất nhiều năm trước, anh không nói thì tôi đã quên mất. Đó là lúc chúng tôi học đại học, thời gian nghỉ thì về nhà, rồi họp lớp cấp ba, chơi đến tối muộn mới về, lúc về lại về bằng cửa sau ktv thế là gặp hai người đàn ông đang tằng tịu với nhau. Gặp phải chuyện như thế này đã rất xấu hổ rồi, nhưng hai người kia hình như vừa dùng thuốc xong, không tỉnh táo lắm, thấy tôi trẻ tuổi lại đẹp trai thì kìm lòng không được muốn kéo tôi vào chung vui. Tôi không phản kháng được, bọn họ rất khỏe, thiếu chút nữa thì tôi bị bọn họ kéo vào xe đưa đi.
Không biết có phải chúng tôi có thần giao cách cảm không, nhưng mà lúc ấy đột nhiên Trương Tử Kiếm xuất hiện, giống như thiên thần ấy. Sau này tôi hỏi anh sao lại đến cửa sau, anh nói anh cũng không biết, anh chỉ cảm thấy tôi sẽ đi cửa sau vì nó gần nhà tôi hơn.
Thực ra cũng chẳng phải chuyện to tát gì, vì chưa có gì xảy ra hết chỉ là sợ bóng sợ gió một chút. Vả lại tôi lanh trí như vậy, dù có bị mang đi thì tôi tin mình vẫn có thể thoát được, hai người đó đến tinh thần còn không tỉnh táo thì còn có thể làm gì chứ. Nhưng Trương Tử Kiếm lại cứ nhớ mãi chuyện này, mỗi lần tôi về muộn là anh cứ liên tục gọi điện thoại cho tôi, giống như tôi là con gái mảnh mai không bằng.
Tôi rửa mặt, dùng khắn lau khô mặt, rồi nhúng nhúng khăn vào nước ấm, quay lại lau lên khuôn mặt vẫn còn nhăn nhó của anh hai cái, tôi cố gắng làm thật nhẹ nhàng, vì tôi không thích anh dùng thanh âm thô lỗ ấy quan tâm tôi.
Tôi cũng khinh bỉ chính mình.
Vừa lau xong biểu tình của anh liền thay đổi, giả vờ tủi thân, “Bé cưng chúng ta đừng cãi nhau nữa, hôm nay là anh sai, anh không nói nữa đâu.”
Tôi không nói gì, tiến lên phía trước hôn lên môi anh một cái. Hơn ba mươi rồi, cũng không giống lúc trẻ nữa, dày vò nhau để rồi thảm hại như giờ, nói thật giờ tôi mà còn giận thì cũng không tránh khỏi đau lòng, nếu anh không ngủ ngon thì hôm sau có thể đau đầu cả ngày.
Có lẽ anh bị tôi châm lửa, đột nhiên ôm chặt tôi, “Em còn định bảo anh đi, không cho anh về nhà, lại còn bảo anh tìm MB. Mẹ nó, anh muốn tìm MB?”
Anh cúi đầu cắn một cái lên cổ tôi, rất mạnh, “Anh mà tìm xem em có phát điên lên không?”
Tôi lay lay đầu anh, dù muốn cãi nhau thì cũng phải tắm cái đã chứ. Lay mãi không được, anh cứ dính trên người tôi, cắn lại cắn trên cổ tôi.
Tôi không chịu nổi, giơ tay kéo tai anh, “Tắm đã.”
“Không tắm!” Anh thò tay vào trong quần áo xoa bóp eo tôi, một bàn tay khác thì cho vào túi quần lôi ví ra rồi vỗ lên mặt tôi, “Không phải muốn anh tìm MB sao? Anh chọn em!”
Tôi im lặng, lại muốn nói gì đó, nhưng chưa kịp nói thì anh đột nhiên hôn tôi, còn thở dốc bên tai tôi. Anh cố ý, vì anh biết tôi bị hấp dẫn bởi nó. Mỗi lần nghe anh thở dốc tôi đều cứng.
Lần này cũng vậy.
“Đạo đức nghề nghiệp của em đâu?” Anh cởi quần tôi, thoáng cái đã nắm mệnh căn của tôi trong tay, kề sát tai tôi, thô giọng nói: “MB hầu hạ như vậy sao?”
Lúc này rồi còn giả vờ thanh cao cái gì chứ, tôi ưỡn eo đỉnh anh một cái, tay xoa nắn vật bên dưới của anh làm anh cả người căng cứng lên. Cởi thắt lưng của anh, tôi ngồi xuống kéo khóa quần rồi cắn nhẹ lên phần bụng dưới.
Lúc tôi phóng đãng còn làm chính bản thân hoảng sợ nữa đây này.
Anh ‘Hừ’ một tiếng, thứ bên dưới lại càng lớn hơn một chút.
Lúc tôi ngậm vào còn cảm thấy mạch đập của nó ở trong miệng, thực ra tôi rất ít khi làm vậy cho anh, nhưng mỗi khi tôi làm anh đều đặc biệt hưng phấn. Anh nắm tóc tôi, nhưng cũng không có động tác gì khác, đôi khi quá động tình liền thẳng lưng đưa đẩy vài cái trong miệng tôi, nhưng đa số thời gian đều không làm thế, vì anh biết tôi sẽ không thoải mái.
“Như vậy có được không?” Tôi ngẩng đầu nhìn anh, “Ca ca có thoải mái không?”
Anh lầu bầu một tiếng, tôi biết anh rất thích. Anh thích tôi dùng góc độ này nhìn anh, tôi cứ như vậy vừa nhìn anh vừa làm, chỉ cần vài phút anh liền bị tôi ngậm đến bắn. Thực ra lực khống chế của anh trong chuyện này rất mạnh, mỗi lần đều làm đến khi tôi chịu không nổi nữa mới dừng, nhưng ở phương diện này anh liền bị tôi cho ra bã.
“Cũng được,” Anh tỏ ra rất bình tĩnh, nhưng lực tay của anh đã bán đứng anh, nắm đến da đầu tôi cũng đau, “làm rất tốt.”
Tôi ôm eo anh, đem mặt cọ cọ vào, “Vậy ca ca cho em thêm chút phí là được.”
“Ca chuộc thân cho em,” Anh hơi cau mày nhéo mặt tôi, từ trên cao nhìn xuống, “những gì anh có đều cho em.”
Tôi nhả của anh ra, cười một cái, “Ngốc.”
Anh giơ tay kéo tôi lên, không đợi tôi đứng vững đã ấn tôi lên tường. một tay đè eo một tay lột quần áo tôi, gạch men sứ rất lạnh, lúc lưng tôi chạm vào tường thì cố ý rên một tiếng.
Lúc tôi câu dẫn anh, ngón tay anh liền đâm vào trong, rất quen thuộc mà tìm đúng hồng tâm, lần này tôi thật sự nhịn không được mới kêu một cái, anh nghiến răng mắng một tiếng bên tai tôi: “Đồ lẳng lơ!”
Lúc chính thức bắt đầu chân tôi đã mềm từ lâu, nhưng cũng không quan trọng, một khi Trương Tử Kiếm bắt đầu mà không đem tôi lăn qua lăn lại đủ sẽ không dừng. Tôi bắt đầu thương lượng cùng anh: “Chúng ta lên giường làm được không?”
Anh mắt điếc tai ngơ không thèm nghe, trả lời tôi chỉ có tiếng thân thể va chạm và tiếng động khi lưng đập vào tường.
Nhưng đây là tư thế có độ khó cao, cả thân thể tôi treo trên không trung, tai chân tách rời làm tôi cảm thấy rất không an toàn, tôi ôm anh, “Ca ca mình về phòng được không?”
Anh hỏi tôi, “Em không thích như này sao?”
Tôi thành thật trả lời anh, “Thích.”
Anh dùng lực đâm tôi một cái: “Thế khẩu giao lúc nãy thì sao.”
“…..”
Một lúc sau tôi thật sự chịu không nổi nữa, hai chân đều rất mỏi, chỉ có thể cầu xin anh: “Mình về phòng đi, anh làm như thế này em không bắn được.”
Anh cúi đầu nhìn tiểu đệ đệ của tôi, “Muốn bắn sao?”
Tôi ‘Dạ’ một tiếng.
Thấy anh hơi do dự tôi liền nói thêm vào, “Xin ca đó, em không cần tiền boa nữa.”
Cuối cùng anh cũng tha cho tôi, khi lưng tôi chạm vào đệm giường mềm mại, tôi liền cảm động đến suýt khóc. Kỳ thực tôi không nói dối, như vừa rồi tôi thực sự không bắn được. Thân thể treo lơ lửng tâm tôi cũng treo lơ lửng, tâm không yên thì không bắn nổi.
Lúc nằm xuống giường anh mới chỉ đâm vài cái tôi liền bắn, độ phù hợp của hai chúng tôi rất cao, mỗi lần tôi đều rất sảng khoái. Hơn nữa nhiều năm bên nhau như thế, muốn không phù hợp cũng không được.
Anh rất thích vào lúc tôi bắn mà đâm mạnh vài cái rồi bắn theo, anh nói như vậy làm anh cảm thấy linh hồn chúng tôi trở thành một thể.
Biểu tình lúc bắn của anh tôi xem mãi không chán, dáng vẻ vừa đau đớn vừa sảng khoái thật sự rất gợi cảm. Bắn xong thì nằm bẹp trên người tôi, ôm chặt cổ tôi, cứ như vừa rồi là tôi làm anh chứ không phải anh làm tôi.
“Được rồi, mau đứng lên đi,” Tôi vỗ vỗ lưng anh, “em bị anh đè đến không thở được rồi.”
Anh vùi đầu vào cổ tôi không chịu đứng dậy, đúng là chơi xấu mà.
Tôi không giục anh nữa, dù sao mỗi lần anh làm xong đều như vậy, cực kỳ e thẹn.
Đợi anh chán chê, anh lại giơ tay lên sờ mó mặt tôi, cực kì thâm tình nói: “Bé cưng, em không biết anh yêu em nhiều thế nào đâu.”
Tôi đẩy đẩy anh, “Nhưng em không yêu anh.”
Anh cười, nhấc người lên, “Em muốn một lần nữa sao?”
Tôi cũng cười, mắng anh: “Giống chó mà.”
Hai người cùng đến phòng tắm tắm rửa, tôi một chút sức lực cũng không có, hoàn toàn bị anh vắt khô, nằm sấp trên nguời anh để anh tắm cho tôi. Anh nói nhỏ bên tai tôi, “Hôm nay không dùng bôi trơn nên hơi sưng, có đau không?”
“Bình thường, nhưng hơi tê.”
Anh đi ra ngoài lấy một tuýp thuốc mỡ, “Vẫn bôi một chút đi, tránh ngày mai lại thấy đau.”
Tôi thì thế nào cũng được, nghe theo anh.
Mặc kệ anh làm loạn trên người tôi, trong lòng tôi cũng không còn giận. Tắm rửa xong lên giường nằm, tôi quyết định nói chuyện với anh.
Tôi nhìn anh, đặc biệt nghiêm túc hỏi một câu: “Những lời anh nói hôm nay là lời nghiêm túc sao?”
Anh nghĩ nghĩ rồi gật đầu: “Một phần.”
“Cảm thấy em không quan tâm anh? Coi anh như chó sao?”
Anh cụp mắt, “Anh nói hơi quá, anh biết em rất tốt với anh.”
“Anh chỉ cần nói cho em biết lời này anh nói lúc ấy có nghiêm túc không thôi?”
Anh lắc đầu, “Câu này không phải, là câu khác.” Do dự một lát rồi nói tiếp, “Gần đây em khiến anh rất không yên lòng, anh nói chuyện với em thì em không thèm quan tâm, em còn làm mất nhẫn anh tặng. Lúc em ở bên anh luôn nghiêm mặt, nhưng vừa gặp đồng nghiệp thì lại rất vui.”
“Em cười rất vui vẻ với họ, anh ghen tị. Lần trước cái tên Tần gì đó gửi cho em một cái tin nhắn rất phóng đãng, anh nhìn thấy rồi!”
“Có người quyến rũ em mà em không nói cho anh biết, đều do anh tự phát hiện! Anh rất tin tưởng em, bình thường chưa bao giờ kiểm tra điện thoại, nếu không phải lần trước điện thoại anh hết pin thì giờ anh vẫn không biết có người quyến rũ em!”
Anh càng nói càng kích động, tôi vội vàng ngăn anh: “Anh được lắm, lần đó là cậu ta gửi nhầm, anh có thấy tin trả lời không?”
“Em xem em đang nói đỡ cho cậu ta kìa!” Có đôi khi Trương Tử Kiếm rất không chịu nói lý, “Em vì cậu ta mà cãi nhau với anh!”
Tôi nói chuyện cùng anh là vì muốn tìm hiểu xem vài cái ý nghĩ kia của anh từ đâu đến, anh nói xong câu này tôi liền hiểu, “Cũng gần như thế,” tôi vỗ vỗ anh, “nếu không ngủ thì trời sáng giờ, mai anh không phải đi làm à? Ngủ đi, không ngày mai lại đau đầu.”
Có lẽ anh cũng mệt mỏi, ôm tôi vào trong ngực, “Chuyện này vẫn chưa xong đâu, nhưng giờ phải ngủ thôi, sau này anh sẽ nói chuyện với em sau.”
“Ừ.”
Anh hài lòng, hôn lên trán tôi một cái, “Ngủ ngon, anh yêu em.”
“Em cũng yêu anh.”
Anh ngủ ngay sau đó, tay vẫn ôm chặt tôi, khiến tôi hơi nóng. Tôi thử đẩy anh, nhưng anh lại lầm bầm không buông, tôi không muốn đánh thức anh nên đành để như vậy.”
Thực ra tôi cũng rất thích ngủ như thế, cực kì thoải mái.
Truyện khác cùng thể loại
26 chương
207 chương
11 chương
9 chương
16 chương
145 chương