Thập Lý Hồng Liên Diễm Tửu
Chương 17
Cùng với tiếng cười thanh thúy của Hậu Trì, chúng ta ba người, cùng với cách danh sĩ bắt chuyện với Hoa Di Kiếm đồng thời trợn mắt há hốc mồn.
Kỳ thật, mọi người ở đây đều kinh ngạc. Nhưng nguyên nhân khiến mọi người kinh ngạc thì khác nhau.
Người khác có lẽ kinh ngạc vì hắn dám khiêu khích Trọng Liên. Mà chúng ta thì kinh ngạc vì da mặt hắn.
Ta Lâm Vũ Hoàng tự xưng là thiên hạ đệ nhất mặt dày, không ngờ núi cao còn có núi cao hơn. Ở đây lại có người có thể vừa điên cuồng bắt chước một người, vừa nói lời kinh bỉ hắn.
Nếu đổi lại là trước kia, ta nhất định sẽ bổ nhào qua, rống to tiểu tử nhà ngươi, ba cây chụm lại nên hòn núi cao, cũng không nhìn lại xem mình là cái loại mặt hàng gì.
Nhưng tôn quý vô thường. Lúc này tại đây không chỗ dựa, đè nén cơn tức là thượng sách.
Hiển nhiên không ít người phát hiện ra thân phận những kẻ này. Người Thiên Sơn luôn luôn trầm mặc bỗng trở nên cao ngạo như thế, không chỉ một chút, khiến rất nhiều người hoài nghi đây là kẻ giả mạo.
Nhưng dám ở khách *** Phụng Thiên mà giả mạo người khác, so với hàng thật còn đáng sợ hơn.
Có lẽ chẳng cần bao nhiêu ngày, tin tức lần này sẽ vang động toàn bộ võ lâm.
Bây giờ ta đã hiểu, hóa ra Bạch Quỳnh Ẩn không phải đang trêu đùa ta. Lúc trước đám người Cơ Khang với ta đúng là cách vách. Cơ Khang có hình thêu Tam Vĩ Hồ, mà Bạch Quỳnh Ẩn còn nói cho ta biết, trước khi ta xuống lầu, cách vách ta có Lục Vĩ Hỏa Hồ. Nói cách khác, Thiên Sơn lão Đại ở ngay cạnh ta.
Nhưng mà, tất cả bọn họ rời đi, Lục Vĩ kia lại ở sau. Lúc ta nhìn cây kiếm kia bay lên, Lục Vĩ kia nhất định phát hiện ra sự tồn tại của ta.
Cơ Khang cũng không phát hiện ra ta. Nói cách khác, võ công của hắn hẳn không bằng ta.
Nhưng sơn ngoại thanh sơn lâu ngoại lâu. (Lớp lớn non xanh lầu nối lầu => ko hiểu, sao lại có câu thơ này ở đây?)
Chỉ mỗi Lục Vĩ thôi có thể dễ dàng thoát ta, Cửu Vĩ, quả thực không dám tưởng tượng.
Mặc kệ chuyện gì, hai ngày nữa chính là anh hùng đại hội. Đến lúc đó có thể tìm được đáp án.
Buổi tối, Tuyết Chi cùng Hoa Di Kiếm về phòng trước, ta cùng Tư Đồ Tuyết Thiên đi tới bờ sông.
Đêm Phụng Thiên, nguyệt thượng phù vân, thập khoảnh sóng bình.
“Nếu đúng như những gì ngươi nói, lý do những người này tụ tập một chỗ là để trả thù Liên, rất khó nói bọn họ về sau sẽ là người hỗ trợ Thiên Sơn. Nói ra như vậy, thực lực Thiên Sơn thực đáng sợ. Ta lo sau này không biết sẽ xảy ra chuyện gì.”
“Vũ Hoàng ca, kỳ thực ta lo lắng bọn họ không phải tìm hỗ trợ…”
“Mà là —” Ta chợt cảm thấy sống lưng thật lạnh. “Thiên Sơn căn bản là một môn phái được thành lập để tiêu diệt Trọng Liên?”
Tư Đồ Tuyết Thiên gật gật đầu.
“Bây giờ nên làm gì?”
Tư Đồ Tuyết Thiên không nói.
“Ta nên hay không đi về trước? Hay là nói, yêu cầu Hoa đại ca hỗ trợ?”
“Không cần gấp. Ngươi dù trở về cũng không làm nên chuyện gì. Không bằng ngẫm lại biện pháp, tận lực tìm Bạch Quỳnh Ẩn, giúp hắn trị bệnh?”
“Trị không hết được.” Một thanh âm vang lên đằng sau.
Ta cùng Tư Đồ Tuyết Thiên cùng nhau quay đầu lại.
Dưới ánh trăng Bạch Quỳnh Ẩn lại như yêu vật tà khí.
“Tại sao?” Ta nói.
“Liên cung chủ của các ngươi không có bệnh.”
“Hắn bị như vậy, coi như không bệnh?”
“Ngoài việc mất đi võ công hộ thân, toàn thân ngay cả lông tơ cũng không rụng một cọng, làm sao nói có bệnh? Vì biểu hiện của hắn không giống người bình thường, cho nên nói có bệnh? Ta đây thấy ngươi tính cách biến thái điên điên khùng khùng, chẳng lẽ cũng nói ngươi có bệnh? Hoặc nói, người chết mất đi hô hấp, cũng khác với người thường, cũng tính là người bệnh?”
Ta đã sớm biết Bạch Quỳnh Ẩn nhanh mồm nhanh miệng. Ta còn cảm thấy tính cách hắn rất thú vị, muốn cùng hắn kết bằng hữu. Nhưng lúc ngày nghe được lời hắn nói, ta đang vô cùng bực bội, không có lấy một tia hảo cảm.
“Ngươi không trị thì đừng có đứng đây nói châm chọc, tránh ra!”
“Ách, còn hung hăng gớm. Người lâm vào lưới tình là kẻ ngu xuẩn nhất, ngươi đấy, bị Trọng Liên mê hoặc thành kẻ điên. Người nên đề phòng là người nào cũng không biết. Lúc này nhìn thấy ngươi ta cũng mất hứng đi dạo, ngươi chậm rãi thưởng ngoạn đi, Lâm Nhị thiếu gia.”
Một đoạn vô nghĩa. Ngoại trừ câu Lâm Nhị thiếu gia.
Làm sao hắn biết cái tên này?
Bạch Quỳnh Ẩn vừa đi, Tư Đồ Tuyết Thiên lại hỏi: “Lời hắn có ý gì chứ? Chẳng lẽ, muốn trả thù Liên cung chủ không chỉ có những người này.”
“Không biết.”
“Nếu thực sự nhiều người như vậy, chi bằng mang hắn chạy trốn đi.”
“Thiên hạ đâu lớn như thế, Trọng Liên lại giết nhiều người như vậy. Nếu tin tức hắn mất võ công lan ra, trốn có tác dụng không?”
Lúc ta biết Trọng Liên, hắn hai mươi mốt tuổi. Một nam tử hai mươi mốt tuổi, năng lực bẩm sinh cộng thêm chân không rời nhà, nhất định có thể làm hắn phóng túng không ít. Lúc đó, giai đoạn điên cuồng nhất trôi qua, ta cơ hồ không thể chịu được sự tàn nhẫn của hắn.
Ba năm trước đây, Trọng Liên tiêu diệt Hồng Đoạn viên, Ngọc Phiêu môn, Tử Đường sơn trang, tất cả nơi ta đi qua, thậm chí cố thổ nơi ta lớn lên, Loạn Táng thôn.
Quản môn chủ của Ngọc Phiêu môn may mắn tránh được kiếp này, tái lập môn phái, được không ít nhân sĩ giang hồ ủng hộ.
Trọng Hỏa cung bởi vậy tiếng xấu càng lan xa.
Kỳ thật, đôi khi tĩnh tâm nghĩ tới, ta đến tột cùng là dùng sức mạnh gì, chịu đựng Trọng Liên làm những chuyện như vậy? Đối với người như vậy, không bằng sớm ngày rời đi.
Chỉ là, mỗi lần nhìn hắn ngồi ở đầu giường ngơ ngác gọi Hoàng nhi, luôn sẽ cảm thấy, hết thảy đạo nghĩa cùng trách nhiệm đều không quan trọng bằng hắn.
Trước khi cùng ta xác lập quan hệ, Trọng Liên từng ngồi nói chuyện phiếm với ta một câu: Nếu ngươi yêu thương người nào đó, nhất định sẽ đem mỗi ngày trở thành ngày cuối cùng của sinh mạng.
Lúc ấy ta còn cười hắn, nói hắn đại nam nhân lại thốt lên lời đau xót như vậy.
Hiện tại cuối cùng cũng hiểu, không mất đi vật này người nọ, vĩnh viễn sẽ không hiểu cảm giác mất đi.
Trọng Liên mười hai tuổi bắt đầu giết người, mười lăm tuổi giết cha, hai mươi ba tuổi giết mẹ, suốt mười năm không có ngừng qua. Hoa Di Kiếm đã nói, sát nhân có cảm giác tuyệt vọng. Không cần biết người kia là tốt hay xấu.
Ta hỏi Trọng Liên có cảm giác gì.
Hắn nói, không cảm giác.
Chúng ta nói chuyện phiếm, lần đầu tiên hắn dùng giọng điệu lãnh khốc như thế trả lời ta.
Ta nghĩ lòng hắn đã sớm chết. Đến nỗi trước kia khi muốn giết Tuyết Chi, tựa hồ cũng không có do dự cùng bi thương.
Đã giết bao nhiêu người, chỉ sợ hắn cũng không nhớ rõ.
Cho nên sau khi hắn phát điên, ta cảm thấy như vậy với hắn không phải không tốt. Ít nhất, khi mất đi thần trí, thì trong mơ, hắn có thể tìm được thứ mình muốn. Ta biết một khi hắn khôi phục, hạnh phúc của hắn sẽ chuyển lên ta.
Cách sống vất vả nhất, chính là thanh tỉnh mà sống.
Cho nên, hy vọng hắn khôi phục chỉ là hy vọng, lý trí mà nói, hắn như vậy là tốt nhất. Ta có thể thay hắn quản lý Trọng Hỏa cung, chiếu cố nữ nhi, cùng hắn, thời gian hẳn sẽ trôi qua rất nhanh.
Nhân sinh tới tới lui lui, như thế nào cũng đều đem lại một kết quả. Bình thản một chút, chân thật một chút, cũng không cần quá hoàn mỹ.
Nhưng sự thật thường bất toại nhân nguyện. (sự thật không như mình mong muốn.)
Người trong Trọng Hỏa cung không tin ta, một đại phái ngạo khí nghiêm nghị như thế lại đang đường đi xuống. Vô số người đem thù hận ghi tạc trong lòng, chính là chờ ngày này.
Tường đảo người đẩy.
Trọng Liên rơi vào tay những người đó sẽ nhận kết cục gì, ta quả thực không thể tưởng tượng
Trong chốn giang hồ có câu châm ngôn: nợ máu phải trả bằng máu.
Phải chăng cuối cùng sẽ ứng nghiệm?
Trọng Liên bây giờ vẫn còn duy trì bộ dáng xinh đẹp mười chín tuổi. Có bao nhiêu người, thậm chí đến ba mươi tuổi, sinh mệnh đều như vừa mới bắt đầu, mà hắn hai mươi bảy tuổi. Chỉ có hai mươi bảy. Lại giống như đóa hoa nở sớm, quá sớm để trải nghiệm nhân thế bi hoan. Trong nháy mắt, liền như vậy mà tàn.
Truyện khác cùng thể loại
100 chương
105 chương
13 chương
10 chương
100 chương
11 chương
54 chương
39 chương