Tình yêu giống như một phản ứng hóa học, nó hòa tan hai cá thể khác nhau vào thành một đồng thời duy trì sự độc lập của hai cá thể.    Khởi đầu của Lý Thập Di và Hạ Phong không phải kiểu thuần khiết lãng mạn như ánh trăng, cũng không bình lặng như nước, cũng không phải không có dục vọng. Lý Thập Di cuối cùng cũng tìm được cơ hội để nói cho Trương Du biết về việc Trình Lê Phương sắp kết hôn. Cậu cũng không quản xem đối phương sẽ phản ứng như thế nào mà ung dung rời đi. Cậu không muốn quan tâm đến tên ngốc này nữa, chỉ cần chú ý đến tình cảm của bản thân cho lành, nói là tình yêu nhưng không khác mấy so với mối quan hệ trước đây của hai người. Hạ Phong là một người yêu tuyệt vời, người kén chọn như Lý Thập Di cũng không tìm được khuyết điểm nào, tính tình đối phương khiến cậu rất thoải mái, giống như gió xuân tháng Tư, ấm áp dịu dàng, cư xử đúng mực, cũng chưa từng mong muốn cậu phải làm gì cho hắn.    Hạ Phong hơn cậu một tuổi, năm nay là sinh viên năm 3, nắm giữ vị trí tương đối quan trọng trong hội sinh viên ở trường nên thường rất bận rộn. Tuy nhiên vì Lý Thập Di, hắn sẵn sàng từ chối rất nhiều công việc và nhiệm vụ.   Lý Thập Di thích cảm giác được nâng niu và trân trọng này, nhưng cậu cũng không phải là kiểu người chỉ biết hưởng thụ mà không đáp lại. Cậu cũng sẽ mua cho Hạ Phong một phần đồ ăn nóng hổi nếu hắn bị giáo viên bắt làm nghiên cứu cả đêm hoặc thỉnh thoảng đến cửa hàng bánh ngọt mua cho hắn phần bánh mà hắn thích. Những tháng ngày bình thản nhưng rất ấm áp, Lý Thập Di đột nhiên nhớ lại những khù khờ năm xưa đã trải qua, con người ban đầu đều đơn thuần như vậy, vì tuổi trẻ nên không có gì phải ngại ngùng, cười thật to khi vui, hét khản cả cổ phát tiết khi gặp chuyện buồn, cuộc sống khi đó ngây thơ và hạnh phúc như vậy.    Bây giờ nghĩ lại, vẫn luôn cảm thấy ngày xưa mình thật ngốc nghếch và ngây thơ, nhưng cũng không tránh khỏi phiền muộn.    Trong khoảng thời gian này, Trương Du đến gặp Lý Thập Di vài lần, lần nào cũng tan rã không vui, Lý Thập Di không hiểu tại sao cái đầu vô cùng đơn giản của y luôn làm ra mấy chuyện ngoài dự liệu như vậy?   Cuối cùng vẫn là đến bệnh viện.    Vấn đề vẫn phải giải quyết, chỉ là không giúp ích gì được.    Lý Thập Di đang ngồi trên băng ghế bên ngoài phòng mổ, nhìn ánh đèn chói mắt trên trần nhà, không hiểu tại sao cậu lại đồng ý đến đây. Bởi vì không thể ngó lơ tình cảnh của đối phương hay thật sự trong lòng cậu muốn như vậy?    Không biết, không hiểu, cậu thậm chí không thể nhìn ra tâm tư của chính mình.    Thời gian đang trôi qua từng giây từng phút, Trương Du ngồi trên băng ghế đối diện, vùi mặt vào giữa hai chân. Lý Thập Di nhìn chổm đầu đang nhô ra của y, cảm thấy hơi mất hứng. Cậu biết là y đang áy náy vì không có cách nào để bạn gái sinh đứa bé ra. Là một người đàn ông nên bản thân luôn cảm thấy đó là trách nhiệm là có lỗi với bạn gái Trách nhiệm nặng nề đến mức nào? Tại sao tất cả mọi người đều quan tâm đến nó nhiều như vậy, ngay cả khi mệt mỏi vì nó?    Không phải cậu không hiểu mà chỉ cảm thấy bản thân không làm được.    "Tiểu Di, bất kể thế nào, sau này tớ nhất định sẽ kết hôn với Tề Dĩnh." Trương Du đột nhiên ngẩng đầu lên kiên định nói.    "Ồ." Lý Thập Di hoàn toàn không nghi ngờ lời nói của Trương Du, đối phương luôn nghiêm túc trong chuyện tình cảm, đối với vấn đề này bản thân cậu thật sự không so sánh được. Càng nghiêm túc thì tổn thương sẽ càng lớn, cậu sẽ không để cho bản thân rơi vào tình cảnh đó một lần nữa.  Cả hai ngồi đối diện nhau nhưng cũng không nói gì. Một lúc sau, Tề Dĩnh sắc mặt tái nhợt được nhân viên y tế đẩy ra, Trương Du vội vàng chạy tới, trong lòng cảm thấy đau khổ vô cùng.    Lý Thập Di không nhúc nhích, nhìn người phụ nữ vừa trải qua đớn đau, lại nhìn người đàn ông làm cô phải chịu đau khổ, cậu bỗng nhiên bật cười. Mọi chuyện đã kết thúc, cũng là lúc cậu rời khỏi sân khấu, bức màn lộng lẫy lặng lẽ buông xuống, các vai phụ cũng đã hết vai chỉ để lại nam chính và nữ chính nhìn nhau say đắm trên sân khấu.    Gần đây Hạ Phong đang tập trung làm báo cáo thí nghiệm, hắn liên tục chạy đến thư viện, Lý Thập Di nhìn đồng hồ, còn quá sớm để đến tìm hắn, nhân tiện cậu ghé vào cửa hàng bánh mua hai hộp bánh trứng nhân đậu đỏ. Trường đại học T có lịch sử thành lập lâu đời, thư viện nằm ở góc Đông Nam, trước cổng trường có hàng cây cổ thụ đã hàng trăm năm tuổi, cây to đến mức mấy người ôm mới hết nhìn rất cổ kính. Xung quanh là những chiếc ghế dài hình tròn, một vài đôi yêu nhau đang ngồi nói chuyện rất sôi động.   Sau khi Lý Thập Di lấy thẻ học sinh quẹt vào thư viện, cậu đi thẳng lên lầu ba, lúc này thư viện không có nhiều người nên rất dễ tìm được Hạ Phong đang ngồi ở một góc vắng vẻ, xung quanh không có một ai.    Lý Thập Di có lúc thích náo nhiệt, nhưng có lúc lại chuộng sự yên tĩnh, nhiều người thì cảm thấy phiền mà ít người thì cảm thấy không có hứng thú, thật sự rất khó hầu hạ    Đặt bánh trứng lên bàn, Hạ Phong lập tức nhìn cậu, ánh mắt của hắn sáng ngời có chút ngốc nghếch. "Hôm nay em có định đi đâu không?" Hạ Phong đặt bút trên tay xuống, vừa ăn bánh trứng vừa hỏi cậu. "Ừm, em cùng Trương Du đến bệnh viện." Lý Thập Di ngồi xuống, nhìn tư liệu mà Hạ Phong đang nghiên cứu, đáp.   "À? Cậu ta xảy ra chuyện gì sao?" Hạ Phong khó hiểu hỏi, hắn biết Trương Du là bởi vì lúc trước khi Lý Thập Di còn nằm viện hắn đã gặp Trương Du rất nhiều lần vì thế cho nên hắn cũng thuận miệng hỏi. "Bạn gái của cậu ấy bị bệnh." Lý Thập Di nói rất ngắn gọn và súc tích, tất nhiên là cũng không muốn nói thêm về chuyện này, nên cậu hỏi, "Báo cáo của anh thế nào rồi?"    Hạ Phong thấy cậu không muốn nhắc đến chuyện kia nên cũng không hỏi thêm gì, chỉ nói: "Sắp xong rồi, ngày mai anh có thể nộp báo cáo, sau đó anh sẽ có nhiều thời gian hơn để ở bên cạnh em." Lý Thập Di ừ một tiếng cũng không nói gì.    Có thể vì hoàn cảnh, cũng có thể do bầu không khí. Hạ Phong nhìn xung quanh, đột nhiên muốn làm chuyện mờ ám nào đó. Trước giờ hắn luôn khắc chế bản thân. Yêu một người đàn ông là điều điên rồ nhất mà hắn từng làm. Bởi vì lo sợ không thể nắm giữ được đối phương nên hắn luôn nghĩ cách làm thế nào để chiếm hữu được tình yêu, chỉ muốn người kia mãi thuộc về hắn. Hạ Phong nghĩ, có phải bản thân đã quá tham lam rồi không? Nhưng thật sự cũng không còn cách nào khác, ai bảo người hắn yêu lại quá đẹp quá hấp dẫn như vậy chứ?! Hắn đột nhiên cúi người, môi hai người cách nhau vài phân, hơi thở ấm áp phả vào mũi cùng với mùi thơm của bánh trứng. Lý Thập Di rũ mắt xuống, sau đó chạm nhẹ lên đôi môi người kia, dính chặt lấy nhưng không nhúc nhích.    Cảm nhận được sự co rúm và căng thẳng của đối phương, Lý Thập Di cảm thấy muốn cười, dùng hai tay ôm gáy Hạ Phong, áp sáp vào người cậu, đầu lưỡi đỏ mọng duỗi ra chậm rãi liếm môi hắn, không ngừng ma sát, thăm dò. Hạ Phong bởi vì động tác mà run rẩy lợi hại hơn, nhưng lại ngoan ngoãn mở môi, đầu lưỡi linh hoạt nhanh chóng quấn lấy, môi và răng đan vào nhau, trao đổi nước bọt lẫn nhau, Hạ Phong mặt đỏ bừng, hắn thở hổn hển như chết đuối, dùng hết sức lực hút không khí từ miệng đối phương, hai cánh tay vô thức vòng qua cổ cậu, xích lại gần nhau hơn.    Đây là nụ hôn đầu tiên của họ và là nụ hôn đầu tiên của Hạ Phong. Sau khi kết thúc, Hạ Phong lúng túng không dám nhìn sắc mặt của Lý Thập Di, hai má và vành tai đều ửng hồng. Từ trước đến nay hắn luôn giữ mình, chưa từng tiếp xúc thân mật với ai, nhưng hiện tại người chủ động lại là hắn khiến hắn không khỏi xấu hổ. Thật sự - không biết khiêm tốn, Hạ Phong có hơi ảo não về hành vi của mình, có phải hắn đã quá tùy tiện, không quan tâm đến cảm giác đối phương không!    Lý Thập Di liếm môi, trải qua một phen kịch liệt ma sát tiếp xúc, đôi môi cậu trở nên đỏ mọng, nở rộ như một đóa hồng đầy đặn, cảm giác lạnh lẽo giữa lông mày và mắt tan thành dòng suối mát hút hồn bất cứ ai. Mùi vị rất tốt, làm cho cậu cảm thấy người kia rất hợp làm người yêu của cậu, hay lựa chọn của cậu không sai?   - -Ai biết được.    Cảm giác tình yêu đơn thuần này đã biến mất bao lâu rồi?    "Tối nay anh muốn ăn gì?" Lý Thập Di đứng dậy giúp hắn cầm sách, một tay ôm eo hắn, cái chạm khiến cho cậu theo bản năng xoa nắn nơi đó.    Hạ Phong không thoải mái nghiêng đầu, có chút ngại ngùng nói, "À...!em quyết định đi, anh thì sao cũng được." Cuối cùng, Lý Thập Di ra khỏi trường học, quyết định đi đến một nhà hàng nhỏ nhưng rất có tiếng tăm. Trên đường đi tình cờ gặp bạn học của Hạ Phong, nhưng lúc ra khỏi thư viện Lý Thập Di đã buông Hạ Phong ra, cậu không làm bất kỳ hành động thân mật nào nữa nên bề ngoài hai người trông giống như bạn bè bình thường. Hạ Phong nói: "Thực ra, đối với anh cũng không quan trọng." Nếu là người trước mặt, hắn sẽ không ngại để cho người khác biết mối quan hệ của hai người, cho dù có bị chế giễu hay bị người khác dòm ngó chỉ trỏ thì hắn cũng sẽ không sợ.    Không gì so sánh được với người bên cạnh hắn.    Lý Thập Di không phải là để ý tới, những cảm xúc nhỏ này thực sự không đáng kể so với những thứ phức tạp khác. Ánh mắt của người khác đương nhiên không cần bận tâm đến, cậu chỉ cảm thấy hai người vẫn chưa đến mức đó, cho dù vừa mới hôn nhau nồng nhiệt.  Lý Thập Di lãnh đạm cười nói: "Chuyện này nói sau đi."  Hạ Phong có hơi thất vọng, đôi mắt điềm đạm rũ xuống nhìn đường cũng không nói gì "Đến rồi" Lý Thập Di nắm lấy tay Hạ Phong đang hồn vía trên mây đi vào trong nhà hàng, Hạ Phong xấu hổ gãi gãi mũi đi theo cậu vào trong. Không ngờ trong nhà hàng lại có rất đông khách, Lý Thập Di nhíu mày, quay đầu nhìn Hạ Phong, trong mắt hiện lên vẻ thăm dò.  Hạ Phong cũng không ngại hơn nữa cũng không muốn đổi, may mà có người ăn xong để lại hai chỗ trống. Cả hai ngồi xuống, gọi món và yên lặng chờ đợi.    Bầu không khí nhẹ nhàng có vẻ gián đoạn vì sự tình lúc nãy, Hạ Phong muốn tìm vài chủ đề để phá vỡ sự im lặng giữa hai người, nhưng nhìn cậu có vẻ không có hứng thú, nhất thời hắn cũng không biết nên nói gì.    Hôm nay Lý Thập Di có vẻ không có khẩu vị, không ngừng cầm đũa lay lay trong bát mà không ăn gì cả.  Không biết cậu nghĩ đến cái gì, giữa hai lông mày dần hiện lên một tia u ám, giống như hiện lên từng lớp chướng khí như rừng sương mù, thậm chí ngay cả ánh mặt trời chói chang cũng không thể xuyên qua.    Hạ Phong đột nhiên cảm thấy có chút không thoải mái, giống như lần đầu tiên gặp mặt cậu đàn em này, Lý Thập Di lúc đó chính là như thế này, tuổi còn trẻ nhưng mang tâm tư nặng nề, lãnh đạm trầm mặc cầm hành lý đi dưới nắng trời như thiêu đốt, cả người cậu như toát lên sự sa đọa quyến rũ mị lực. Khoảng khắc đó khiến cho lòng hắn rung động, đây là cảm giác mà hắn chưa từng cảm nhận được, ngay từ cái nhìn đầu tiên, hắn đã bị cậu hút hồn, ngày càng hãm sâu vào hơn. " Thập Di..." Lý Thập Di nhướng mắt nhìn hắn, Hạ Phong ngừng lại, ánh mắt mang theo vài phần mong đợi, nói: "Kì nghỉ này em có kế hoạch gì chưa?"    Ánh mắt Lý Thập Di trầm xuống nói: "Ngày 11 này em muốn về nhà một chuyến." Cậu biết nhà của Hạ Phong ở thành phố này.    Hạ Phong có chút thất vọng, vốn có rất nhiều dự định với cậu, nhưng hắn vẫn hiểu ý nói: "Anh biết rồi, lúc đó anh sẽ tiễn em."    Lý Thập Di muốn từ chối, nhưng thấy ánh mắt của đối phương, cuối cùng lại nói: "Được".