Phiên ngoại. Bảy giờ sáng, ngày 1 tháng 4. Đồng hồ báo thức đúng giờ vang lên, đánh thức cả căn phòng đang mơ màng trong giấc mộng. Lý Thập Di ngồi dậy, ôm chăn bông ngây người nhìn chằm chằm vào một nơi nào đó. Một lúc sau, cậu ngáp dài một cái khiến nước mắt sinh lý tràn ra trên khóe mắt, thấm ướt cả hàng mi dài, nhắm mắt bước ra khỏi giường. Cậu chuẩn bị thay bộ đồ ngủ hình mèo màu xanh nhạt, đây là thứ mà ai đó đã "năn nỉ ỉ ôi" rất lâu nên cậu mới miễn cưỡng mặc, đang định nhấc một chân lên cởi quần ra thì không cẩn thận bị mất cân bằng, khiến cậu sắp té xuống đất. Một cánh tay mạnh mẽ ôm lấy eo cậu, được người kia ôm chặt nên cậu thoát được tai nạn nhỏ bất ngờ. Mũi ngửi thấy mùi nước cạo râu quen thuộc cùng vòng tay ấm áp, Lý Thập Di không nhịn được hừ hừ hai tiếng rồi cọ cọ, không chịu đứng dậy. "...!Đúng là một bé mèo lười." Tư Sâm bất đắc dĩ xoa xoa đầu cậu. Dứt khoát ôm người đặt lên giường, sau đó nhặt quần rơi trên đất chuẩn bị giúp cậu mặc vào, hoàn toàn không thèm để ý tới tính cách hiện tại của đối phương hoàn toàn là vì bị hắn chiều thành hư. Ánh mắt hắn rơi vào đôi chân lúc nào cũng thon dài trắng nõn, làm hắn không cách nào rời mắt được. Đôi chân cậu trắng sáng như ngọc, mềm mại như mỡ, mọi kết cấu đều hoàn hảo cùng những bông hoa đào nhỏ chi chít trên đấy trông vừa ám muội lại mê người, đây là dấu tích hắn gieo xuống cách đây không lâu. Căn phòng như siết chặt lại, một luồng nhiệt nóng dồn dập truyền đến bụng dưới, lòng bàn tay to lớn của Tư Sâm vô thức vuốt ve sâu vào bên trong đùi, muốn vén lên nơi đầy phong tình đang nửa che nửa hở kia. Lý Thập Di dường như phát hiện ra động tác của hắn, cậu giơ chân đạp mạnh lên vai người đàn ông, miệng phun ra một câu, "Quần." Tư Sâm đành phải gạt đi ý nghĩ xấu xa, trong lòng có hơi tiếc nuối. Đợi mặc quần áo xong xuôi Lý Thập Di mới mở mắt ra, nhìn sự thèm khát chưa tiêu tan trong mắt người đàn ông, cậu đột nhiên nở nụ cười xinh đẹp rồi dạng chân ngồi lên người và nhẹ nhàng chạm vào chỗ nào đấy đang nhảy nhót bên dưới của người đàn ông, hai tay cũng không thành thật mà cởi từng cúc áo tỉ mỉ của người đàn ông. "Đừng nhúc nhích, để em." Lý Thập Di đè bàn tay đang làm loạn trên người mình, không khỏi liếc hắn một cái. Ngọn lửa trong mắt Tư Sâm càng lúc càng cháy dữ dội hơn, ngọn lửa hừng hực dường như muốn thiêu rụi mọi thứ xung quanh. Sự bình tĩnh thận trọng của hắn trước mặt đối phương đã lâu rồi không còn tồn tại nữa, cho dù mọi lúc đều ở trong loại dày vò ngọt ngào này thì hắn vẫn sẵn lòng như lúc ban đầu. Ngay lúc hắn cho rằng mọi thứ tiếp theo sẽ diễn ra thuận lợi thì Lý Thập Di phủi mông đứng dậy, cậu nhanh chóng đi ra cửa rồi chỉ vào hắn cười đắc ý, "Haha đồ ngốc anh nghĩ sẽ phát sinh cái gì hả, hôm nay là Cá tháng tư đó nha..." Tư Sâm nguy hiểm nheo mắt lại, bị ánh mắt áp bức nhìn tới, Lý Thập Di dần thu lại nụ cười trên mặt, "Ặc..." "Lại đây." Tư Sâm trầm giọng Lý Thập Di vẫn đứng yên, cậu đang lưỡng lự không biết có nên chạy trốn luôn không. "Đến, đây." Lý Thập Di miễn cưỡng từng bước từng bước đi trở lại. Tư Sâm đè cậu dưới thân rồi nâng cằm cậu lên, khóe môi cười nhạt nhưng nhìn kiểu gì cũng thấy gian ác, "Em châm lửa thì em tới dập đi." Cuối cùng là Lý Thập Di buộc phải gánh chịu hậu quả do cậu tự gây ra. Sau đó, cậu hai mắt vô hồn nhìn chằm chằm lên trần nhà, Tư Sâm vẻ mặt thỏa mãn cười, đơn giản thu dọn đống hỗn độn trên người rồi hôn lên môi cậu, "Trong bếp có cháo, đừng có quên ăn đó. Anh phải đến công ty rồi, em ngủ thêm một lát nữa đi." Lý Thập Di nhét đầu vào chăn bông, uể oải đáp "Cút." Nghe thấy tiếng đóng cửa, cậu mới xuống giường đỡ eo tiến vào phòng tắm tắm rửa, nhìn vào gương thấy trên người mình lại xuất hiện vô số dấu vết khiến cậu không khỏi có chút thẹn quá thành giận. Hôm nay là thứ bảy không có lớp học, nên cậu có thể dành cả ngày rảnh rỗi ở nhà rồi. Hiện tại bọn họ đã xác định quan hệ được một thời gian dài, ngoại trừ thỉnh thoảng trên giường có chút không quá "hòa hợp" thì tất cả mọi thứ khác đều rất hài lòng. Lý Thập Di bước ra khỏi phòng ngủ rồi đi vào bếp múc cháo vẫn còn nóng ra, đứng bên kệ bếp giải quyết bữa sáng. Bên cạnh bồn rửa bát có một tờ giấy ghi chú màu trắng, trên tờ giấy là nét bút rồng bay phượng múa của người kia mang theo ý nhắc nhở: "Bé cưng ăn xong rồi để bát sang một bên chờ anh về rửa, đừng có cậy mạnh không thôi làm tay bị thương đấy." Lý Thập Di lườm một cái, cậu tìm cây bút rồi vẽ một mặt quỷ lớn lên phía sau tờ giấy, vẽ xong rồi mới nhận ra mình thật sự quá trẻ con nên cậu đã gạch bỏ đi. Ban ngày không có chuyện gì làm nên cậu ngồi ôm máy tính lên mạng, hình như hôm nay là ngày mất của một siêu sao, các trang web đều đang thương tiếc. Lý Thập Di từ trước đến giờ không có hứng thú với mấy tin tức giải trí, thật sự có chút nhàm chán nên cậu tìm tòi một chút rồi đọc được rất nhiều sự kiện của người kia, không khỏi có chút xúc động. Người chết cũng đã qua rồi, nhưng người sống thì lại quá khổ sở. Nếu so sánh, cậu cảm thấy bản thân rất may mắn khi có cơ hội bắt đầu lại. Khi người ta có tâm tình thì lại muốn những chuyện ít khi làm, cậu đột nhiên muốn nghe giọng nói của người kia. Giọng cười trầm thấp dễ chịu của người đàn ông vang lên, "Bé cưng, có phải nhớ anh rồi không?" Nghe bên kia truyền qua chỉ có tiếng hít thở, nhắc nhở cuộc gọi vẫn có người nghe, Tư Sâm chậm rãi nhíu mày, "Làm sao vậy, sao em không nói gì?" "...!Nếu có một ngày em là người rời xa thế giới này trước, thì anh sẽ ra sao?" Cậu cũng không biết tại sao lại đột nhiên hỏi câu này, nói xong rồi cũng có hơi ngượng ngùng, "Ừm...!Coi như em chưa nói gì..." Cậu cho rằng người kia sẽ không trả lời vì đây thực sự là một câu hỏi rất ngu ngốc. Nhưng giọng điệu kiên định mà thâm tình của Tư Sâm truyền qua micro thật rõ ràng, "Anh sẽ không bao giờ để em cô đơn một mình." Lý Thập Di cúp điện thoại cái rụp. Một lát sau lại gửi qua một tin nhắn, " " Tư Sâm nhìn tin nhắn, trên mặt vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ khiến đám người xung quanh khiếp sợ, biểu cảm của chủ tịch hôm nay thật quỷ dị. Tư Sâm siết chặt điện thoại liếc nhìn xung quanh, cái nhìn lạnh lẽo như dao đâm khiến họ nhưng đang trải qua mùa đông khắc nghiệt trong tiết trời tháng ba tháng tư. Bé ngốc. Lý Thập Di bĩu môi đọc tin nhắn. Buổi trưa Tư Sâm không về nhà, vì vậy cậu tùy tiện gọi đồ ăn bên ngoài để giải quyết bữa trưa. Ba giờ chiều, chuông cửa vang lên, Lý Thập Di đi tới mở cửa thì thấy người ngoài cửa là một người đàn ông mặc vest đi giày da, trên mặt mang theo nụ cười cùng một chút tò mò không dễ phát hiện, người kia vội vàng đưa cho cậu một hộp quà rồi không nói tiếng nào rời đi. Lý Thập Di đầu óc mơ hồ không hiểu chuyện gì. Xoắn xuýt nửa ngày cậu cũng mở hộp quà ra, dù sao hôm nay cũng là ngày đặc biệt, cậu phải đề phòng không thôi bị người ta lừa. Ai ngờ đâu lúc cậu mở ra thì ra là một bộ âu phục màu trắng thủ công được đặt làm riêng, bên dưới còn kèm theo tờ ghi chú với lời nhắn: - - Mong được nhìn thấy em mặc nó vào tối nay, không gặp không về. Cái quái gì thế này? Cậu trầm ngâm nhìn hộp quà, đáp án chỉ có thể chờ đến tối nay. Đợi đến đúng giờ thì quả nhiên có người tới đón cậu, rồi còn bí ẩn đưa cho cậu một miếng vải đen để cậu bịt mắt lại, không biết chuyện gì sẽ xảy đến khiến cậu nhịn không được mà căng thẳng. Cũng không biết qua bao lâu, xe dừng lại, Lý Thập Di xuống xe rồi cũng tháo bịt mắt xuống. Nơi này có vẻ là một khu nghỉ mát với cảm giác yên tĩnh thanh thản ở khắp mọi nơi. Cậu thong thả đi dọc theo con đường lát đá xanh, ngắm nghía hoa anh đào nở rộ bên đường, những cánh hoa màu trắng xen lẫn hồng nhạt nở rộ bay lả tả tựa như thần tiên đang uyển chuyển nhảy múa, không hề dính bụi trần. Đường cũng không dài nên rất nhanh đã đến cuối đường. Tư Sâm say mê nhìn người đang đến gần mình, mái tóc đen nhánh nhẹ lay trong gió giữa trời đêm, đôi mắt sáng lấp lánh động lòng người, bộ lễ phục trắng vừa vặn hoàn toàn phù hợp với khí chất của đối phương, tôn lên dáng người cao gầy, mang theo sức sống trẻ trung cùng vẻ đẹp không ai sánh kịp. Giống như đứa con cưng đáng tự hào nhất của tạo hóa, cho dù có bao nhiêu người thèm muốn thì cậu cũng chỉ là của hắn mà thôi. Ánh mắt Lý Thập Di đang bị cảnh đẹp xung quanh thu hút, trên nhánh cây trong khu vườn được trang trí những "ánh sao" trên bầu trời, ánh trăng dịu dàng cùng ánh đèn chiếu xuống làm cho mặt hồ nhuộm ánh vàng trông rất lấp lánh rực rỡ. Những cành lá xào xạc dường như đang tấu một bản nhạc vui vẻ tươi sáng, những nốt nhạc nhịp nhàng hòa cùng ánh trăng mờ ảo làm người ta say sưa. Trong màn đêm sâu thẳm, hình ảnh mờ ảo của những ngọn núi san sát nhau hòa cùng tiếng nước róc rách kết hợp cùng những ngọn nến lung linh tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp. Cậu vừa ngước mắt lên thì nhìn thấy người đàn ông lặng lẽ đứng ở phía xa xa, từ đầu tới cuối đều luôn chăm chú nhìn cậu như thể trong mắt ngoại trừ cậu ra thì dường như không thể chứa nổi được bất luận kẻ nào nữa. Hắn bước nhanh về phía cậu. "Ở đây đẹp quá." Lý Thập Di thật lòng khen ngợi. Tư Sâm ôm cậu vào lòng, cười dịu dàng, "Thích không?" Cậu gật đầu. Tư Sâm giống như làm ảo thuật lấy trong túi ra một chiếc hộp nhỏ. Lý Thập Di hô hấp cứng lại. "Em mở ra xem thử đi." Tư Sâm đưa chiếc hộp cho cậu, dùng ánh mắt khích lệ nhìn cậu. "...!Nhưng hôm nay là ngày cá tháng tư..." Lý Thập Di có chút chần chừ nhìn, không chịu cầm lấy. "Ngày này đối với anh không có ý nghĩa gì." Tư Sâm chăm chú nhìn cậu, "Anh muốn cảm ơn mẹ anh, bà ấy đã cho anh cơ hội được gặp em." Hắn từng cảm thấy sự ra đời của mình giống như một trò đùa vô hại vào ngày Cá tháng tư, nhưng mãi về sau hắn mới thật sự hiểu ra có những chuyện đều đã được an bài rất tốt, hắn cũng có thể có được hạnh phúc của một người bình thường. Lý Thập Di không nghĩ tới hôm nay là sinh nhật của Tư Sâm. Nếu người kia không nói ra thì cậu cũng không biết. "Hừm, sinh nhật vui vẻ...!Em không có chuẩn bị quà cho anh." "Không quan trọng, đối với anh em chính là món quà tuyệt vời nhất." Tư Sâm mỉm cười rồi lập tức vỗ vỗ tay. Một đám người lập tức không biết từ đâu xuất hiện, trong nháy mắt cả khu vườn rộng như quảng trường nhỏ này cũng có cảm giác đông đúc nhộn nhịp. Dẫn đầu là Wayne, Lý Thập Di đã từng thấy vài lần, cậu thấy anh ta đưa một bó hoa cho Tư Sâm rồi nháy nháy mắt với cậu. Ngay lúc cậu còn đang không hiểu cái nháy mắt của người kia là ý gì thì Tư Sâm đột nhiên lùi lại một bước, quỳ một chân xuống tạo thành tư thế rất tiêu chuẩn, hắn nhìn cậu bằng ánh mắt nghiêm túc mà thâm tình lại kiên định cùng với hương hoa tao nhã khiến cậu nhất thời không biết phải làm sao. Tiếng nhạc ồn ào rung chuyển trời đất cùng với những tràng vỗ tay, nhưng kỳ lạ chính là những âm thanh bên ngoài này cũng không gây trở ngại để cậu nghe rõ ràng lời nói của đối phương. "Chúng ta kết hôn nhé." Tư Sâm nói, "Hãy để bọn họ làm chứng, đây là lời hứa anh dành cho em và chỉ dành riêng cho hai ta." Lý Thập Di cầm lấy bó hoa, tùy ý để hắn đeo chiếc nhẫn vào ngón tay áp út bên trái của mình. "Được." Cứ như vậy ở bên nhau cả đời, cũng không tệ..