Thanh Xuyên
Chương 13
Thấy ta không có trả lời, hắn ngượng ngùng cười, lại hỏi: “Ngươi không phải bởi vì lời nói của ta hai năm trước mà không được tự nhiên?”
Ta lắc đầu.
“Ngươi không phải là cho rằng ta đã thu hồi cái tâm tư kia?”, hắn tiếp tục hỏi.
“Ngươi có ý tứ gì?”, ta nhíu mày nói.
“Ta đối với ngươi vẫn còn có cái ý tứ kia. Hai năm nay, ta không chạm qua nữ nhân đương nhiên nam nhân cũng không có. Ta chính là thích ngươi. Mặc dù bởi vậy mà ngươi chán ghét ta, khinh bỉ ta, ta cũng không muốn dối gạt ngươi tâm tư này. Nếu ngươi muốn đuổi ta đi, ta hiện tại sẽ đi.”
Ta bị kiềm hãm, trầm mặc trong chốc lát mới mở miệng nói: “Ta chưa bao giờ khinh thị ngươi, chỉ là ta sẽ không thích ngươi như thích nữ nhân vậy. Ta ở đây, ngươi muốn đến hay đi lúc nào cũng được. Tâm tư kia của ngươi ta không có cách nào ngăn cản nhưng ngươi cũng nên biết ta sẽ không bao giờ thích ngươi.”
“Vậy là được rồi.”, hắn hướng ta cười, “Ngủ đi, hai năm qua ta cũng chưa được ngủ an ổn, lúc này rốt cuộc thấy an tâm”, sau đó hắn liền nhắm mắt lại, nghiêng người thân mật kề bên vai ta.
Ta nghĩ đến con hắn, lại hỏi: “Muốn hay không ta cho người mang nhi tử ngươi lại đây cho ngươi nhìn?”, hài tử kia được nuôi dưỡng dưới danh nghĩa lão quản gia, hắn không có con cái, đem hài tử kia trở thành tôn tử yêu thương đến nguy rồi.
Hắn lắc đầu, vẫn như cũ nhắm mắt nói: “Không gặp. Chỉ cần hắn ở nơi ngươi, ta yên tâm. Thanh danh ta bây giờ, hơn nữa mẫu thân hắn là ta gián tiếp hại chết, ta gặp hắn có cái gì tốt? Về sau cũng không muốn gặp, đừng để người khác biết hắn là con ta?”
Ta nhíu mày nhưng không nói gì, nhắm mắt lại ngủ.
Thời gian trôi nhanh, có tiếng người xôn xao, ta nhìn Minh Hi trong lòng vụng trộm rời đi lập tức tỉnh lại, đồng thời cùng Minh Hi đối mặt, hắn hướng ta cười: “Ta phải đi”, đại khái bởi vì ngủ không đủ, thanh âm khàn khàn.
Nghĩ đến hắn hai năm cô đơn vất vả, ta có hơi chua xót, ngồi dậy nói: “Ngươi đi đi, chú ý thân thể, làm việc lấy cẩn thận làm đầu.”
“Ân, ta biết.” Hắn gật đầu, như có điều muốn nói nên không có lập tức xuống giường mà do dự liếc mắt nhìn ta.
“Sao vậy?”
“Ta nghĩ muốn nhờ ngươi một việc, ngươi không thể không đồng ý?” hắn thân thủ nhéo bên hông ta.
“Cái gì vậy?”, ta có chút kỳ quái, hắn chưa bao giờ mở miệng hỏi ta đòi cái gì.
“Ngươi đáp ứng trước đi.”
Ta có chút chần chờ, tiểu tử này từ nhỏ đã tinh quái, ai biết hắn muốn cái gì cổ quái a. Bất quá nhìn mặt hắn tuy mang theo tiếu ý nhưng trong mắt lại ẩn tàng một chút khẩn cầu, ta gật đầu.
“Ta muốn gối của ngươi”, hắn cười thật tươi.
“Gối đầu?”, ta bồn chồn, lại nghĩ đến hắn nói hai năm nay chưa có mộ giấc ngủ ngon, bỗng nhiên cảm thấy trên mặt có chút nóng. Ta hình như là lần đầu tiên được người ái mộ nhiệt tình như vậy. Việc này cùng ta có nhận cảm tình hay không không quan hệ, chỉ là cảm thấy có chút ngượng ngùng.
“Đầu gỗ”, thanh âm hắn vừa nhuyễn vừa khinh, “Ngươi đỏ mặt.”
Hắn vừa nói xong, mặt ta lại càng nóng, trừng hắn cũng không phải, mắng hắn cũng không được đành phải ngậm miệng không nói. Hắn liền cười đến nỗi ngã xuống người ta, bởi hắn dựa trên người ta, ta chỉ có thể vươn tay đỡ hắn thế mới phát hiện hắn gầy yếu như vậy. Hắn chịu khổ nửa năm, nguyên bản là một công tử được người yêu thương nhưng thân thể cũng không khỏe mạnh như ta, một võ nhân. Đại phu từng nói hắn hao tổn nguyên khí nhất định phải hảo hảo điều dưỡng vài năm. Thời điểm ở chỗ ta vẫn hoàn hảo, nhưng hai năm nay… “Sao lại gầy như vậy?”, ta cau mày hỏi.
Hắn vô lại dựa cơ thể vào trong lòng ta, hai má dán tại lồng ngực ta, chỉ là lúc này ta cũng không chú ý điều đó chỉ nghĩ hắn còn tiếp tục gầy nữa chỉ sợ không đến hai năm…
“Ta cũng ăn cơm uống thuốc đầy đủ, chỉ là việc làm đặc biệt nhiều. Hơn nữa buổi tối không phải mơ thấy cừu nhân thì lại mơ thấy ngươi còn giận ta, sau đó thời gian ngủ càng ngày càng ngắn…”
Chứng mất ngủ? Hơn nữa ta còn là ác mộng của hắn?
“Ta đã sớm không còn sinh khí với ngươi”, lúc ấy cũng chỉ giận vài ngày thôi, “Cho nên, không cần sợ hãi nữa”, ta nhẹ nhàng nắm vai hắn.
Có người gõ nhẹ lên cửa sổ hai tiếng, Minh Hi bất mãn từ trong lòng ta ngẩng đầu lên, đôi mắt còn hồng hồng, chu mỏ nói: “Canh giờ đã đến, ta phải đi.”
Ta gật gật đầu.
“Kia gối đâu…?”
Ta trầm mặc đem gối thường dùng đưa hắn, hắn vui sướng tiếp nhận ôm vào trong lòng sau đó “Bá” tại trên mặt ta nhanh chóng hạ một nụ hôn lại nhanh chạy đi mất.
Mà ta cứng ngắc trong nụ hôn của người đồng giới, cứng ngắc thật lâu…
Sau đó cứng ngắc ngã xuống giường tiếp tục ngủ nhưng thế nào cũng không ngủ được. Trong đầu lặp đi lặp lại cảm xúc mềm mại kia, có lẽ tại bộ dạng hắn rất xinh đẹp nên ta như thế nào cũng không có cảm giác ghê tởm. Nguyên lai giới tính không thành vấn đề, có xinh đẹp hay không mới chính là mấu chốt? Ta vì ý nghĩ của chính mình mà run rẩy sau đó đem suy nghĩ về nụ hôn có chút không bình thường quăng ra nhắm mắt tiếp tục ngủ.
Truyện khác cùng thể loại
35 chương
349 chương
83 chương
62 chương
66 chương
10 chương
33 chương