Có hai quả bom định lượng bạc hao và quán đinh nhập mẫu mở đầu, nội dung bàn bạc phía sau rõ ràng mọi người đều có chút không yên lòng, cũng may đề tài cần thảo luận hôm nay không nhiều lắm, thuần thục giải quyết sau đó liền tan.
Hạ triều, Dận Tộ lại bồi Khang Hy ngồi một chốc, hàn huyên mấy câu. Với thân thể hiện tại của y Khang Hy cũng không dám ép xem tấu chương, chỉ đem những việc quan trọng vừa phát sinh ra xem như chuyện phiếm nói cho y nghe, sau đó lại cùng dùng bữa trưa, Dận Tộ liền cáo từ hồi phủ.
Khí trời đang nóng, sau ngọ người trên đường ít đến thương cảm, Dận Tộ gần đây cũng ít ra ngoài, không quá vội hồi phủ, bảo xa phu xoay vòng trên đường một vòng lớn, y xốc mành nhìn ngắm xung quanh.
Hiện tại khắp đường lớn ngõ nhỏ của kinh thành đã hoàn toàn không còn lộ đất, ngoại trừ đường lát đá chính là đường xi măng, mặt sàn cửa hiệu phần lớn cũng là xi măng, những nơi sang trọng đẳng cấp từ sớm đã lát gạch men sứ, còn dùng cả cửa thủy tinh.
“Ồ?” Ánh mắt của Dận Tộ rơi vào một cửa hàng, cười nói: “Cửa hàng này trang hoàng còn rất khác biệt.”
Tường bị từng phiến thủy tinh trong suốt thay thế, xa xa đã có thể thấy được bên trong bày đầy đủ kiểu đồng hồ tinh mỹ, có trang nhã, có xa hoa, có chất phát, thực sự nhiều đến khiến người quáng mắt.
Vượng Tài từ lúc ánh mắt Dận Tộ bị hấp dẫn đã phân phó xa phu ngừng lại, cười nói: “Nghe bảo là chủ ý của Cửu gia, thật sự nhìn không ra Cửu gia còn có bản lĩnh này, chậc chậc, đúng là xinh đẹp, cho dù không muốn mua cũng nhịn không được phải vào xem.”
Lúc này Dận Tộ mới phát hiện, trên biển hiệu còn không phải viết mấy chữ ‘Đồng hồ quốc doanh’ sao?
“Gia, chúng ta có vào dạo một vòng không?” Vượng Tài nói: “Nghe nói Cửu gia lệnh những sư phó tạo đồng hồ mỗi ba tháng phải thiết kế ra một kiểu dáng mới, nếu bán hút hàng sẽ được ban thưởng, nếu bán không tốt sẽ phạt tiền. Hơn nữa cửa tiệm còn tiếp thu định chế!”
“Định chế?”
“Đúng vậy ” Vượng Tài hăng hái bừng bừng nói: “Chính là đem yêu cầu của khách nhân về kích cỡ, đồ án, màu sắc, chất liệu đều ghi lại, sau đó sư phó vẽ kiểu sẽ giao ra vài bản thiết kế, khách nhân lựa chọn hợp ý để làm ra vật thực —— hơn nữa còn là độc nhất vô nhị, tuyệt đối không có cái thứ hai! Bất quá giới cách cũng là độc nhất vô nhị như vậy. Chủ tử, nếu không chúng ta cũng đi định chế một cái để chơi đùa?”
Dận Tộ liếc nhìn hắn, thản nhiên nói: “Có thứ gì gia dùng không phải độc nhất vô nhị đâu?”
Vượng Tài vò đầu cười ngây ngô, hắn kỳ thực chỉ là muốn hống Dận Tộ vui vẻ mà thôi: Không đề cập tới thân phận của chủ tử, những sư phó giỏi tay nghề nhất của Quốc doanh bộ đều là do chủ tử nhà hắn một tay dạy ra, phàm những thứ đưa đến trước mặt bọn họ đều là độc nhất vô nhị, tinh xảo xinh đẹp đến cực độ.
Lại nhìn ra ngoài một hồi, Dận Tộ chợt nói: “Trở về thôi!”
Lại nói: “Gọi nhóm người Quốc doanh bộ buổi chiều đến phủ một chuyến.”
Vượng Tài cung kính đáp ứng, cũng không hỏi kỹ: Đã nói nhóm người của Quốc doanh bộ tự nhiên chính là Thượng thư Khoa Đa, ba A ca chủ quản Dận Hữu, Dận Đường, Dận Ngã rồi!
Ước chừng do buổi sáng phải tảo triều, giấc ngủ trưa hôm nay của Dận Tộ có chút trầm, khi tỉnh lại đã qua giờ thân (*Khoảng 3-5h chiều), Vượng Tài đỡ y ngồi lên, lại rung chuông lệnh nha đầu vào trong thu thập, một bên giúp Dận Tộ chải lại tóc một bên bẩm báo: “Nhóm người Thuần Thân vương đã đến được hơn nửa canh giờ, chủ tử muốn gặp bọn họ ở đâu để nô trài gọi người đi truyền.”
Dận Tộ nhíu mày, lời trách cứ còn chưa ra khỏi miệng Vượng Tài đã cười lấy lòng: “Nô tài và quản gia không phải đều đã bồi qua sao, còn dâng lên trà tốt nhất, lại tặng rất nhiều thứ giết thời gian qua đó. Vốn còn định gọi gánh hát tới nhưng Thuần Thân vương không đồng ý… hiện tại bọn họ đang đánh mã điếu (*Mạt chược) đâu!”
Vượng Tài lén nhìn thần sắc của Dận Tộ, lại thề tốt: “Đều là tiểu nhân điều không tốt, lần sau tiểu nhân nhất định canh chuẩn thời gian, không để bọn họ đến sớm nữa.”
Một chữ cũng không đề cập đến việc gọi y thức dậy.
Dận Tộ liếc nhìn Vượng Tài cũng lười nói thêm gì, cho dù hiện tại bắt hắn đáp ứng lại có chuyện nhất định phải gọi y thức dậy, đối phương tuyệt đối cũng sẽ không làm đến —— quên đi, khinh cuồng thì cứ khinh cuồng thôi, hiện tại y còn quan tâm mấy thứ thanh danh kia làm gì?
Nói: “Lĩnh bọn họ đến thư phòng đi!”
…
Tuy rằng thân phận của y cao, thế nhưng lúc nhóm người Dận Hữu đến vẫn là mang theo mấy phần oán khí. Đem bọn họ gọi tới lại tự mình đi ngủ, để mọi người chờ đợi hơn nửa canh giờ —— bọn họ dầu gì cũng là A ca, cho dù là Khang Hy cũng chưa từng đối với bọn họ như vậy!
Dận Hữu còn tốt, hai người Dận Đường và Dận Ngã có vài lần đã không nhịn được muốn rời đi, cuối cùng là bị Dận Hữu khuyên can mãi mới lưu lại. Vừa vào cửa thư phòng, Dận Đường hơi nhướn mày, những lời bất mãn mới định thốt ra khỏi miệng, khi vừa nhìn thấy Dận Tộ lại trực tiếp nuốt xuống.
Dận Ngã cái mũi lên men, mấy phần bất mãn trong ngực cũng theo đó tan thành mây khói: “Lục ca, ngươi thế nào…”
Một người hào hiệp phóng khoáng như vậy, trước đó mấy ngày còn cùng bọn hắn cụng rượu vui đùa, hôm nay gặp lại đã có cảm giác hao gầy kiệt quệ…
Trời nóng đến mức y chỉ hận không thể để trần cánh tay mới thoải mái, mà người này, người vốn có thể đánh nhất có thể chơi nhất trong số huynh đệ bọn họ lại phải phủ thêm mấy tầng áo dày…
Hôm trước đến đây thăm bệnh, đối phương nằm trên giường đắp chăn nên không thấy được, hôm nay vừa gặp lại khiến người ta không cầm lòng được chua xót.
Dận Đường kéo Dận Ngã xuống, cười nói: “Lục ca tỉnh lại thật đúng lúc, giống như đã hẹn trước với Thập đệ vậy… Tiểu tử này vừa sắp thua ta hai mươi lượng bạc đã mượn được cớ chạy đi!”
Dận Ngã trợn mắt nói: “Ta thua bạc cho ngươi? Vừa rồi rõ ràng là ngươi ăn gian? Gian lận còn gian đến trên đầu huynh đệ, cũng thật không biết xấu hổ!”
Dận Tộ mỉm cười, y sao có thể không biết cái tranh chấp hai mươi lượng này là giả, muốn hống y mới là thật —— cũng là muốn nói cho y biết, bọn họ chơi đùa rất vui vẻ, không bởi vì bị vắng vẻ mà bất mãn.
Cười nói: “Tiểu Thập không cần như vậy, ngươi đừng thấy ta đáng thương, nếu đổi thành ngươi năm suốt vài ngày không ăn cơm cũng sẽ gầy đến không còn hình người thôi —— nuôi vài ngày liền trở lại. được rồi, đều ngồi đi, Khoa Đa cũng không cần thỉnh an nữa, đều ngồi! Vượng Tài!”
Vượng Tài bưng khay tiến đến, Dận Tộ nói: “Cửu đệ, Thập đệ, hai người các ngươi tháng sau sẽ khai phủ, nói thật lòng, một chút bạc kia của Nội vụ phủ đưa có thể làm gì đâu? Mấy đồng bổng lộc của Bối lặc cũng không đủ toàn gia chi tiêu —— mấy thứ này là một chút tâm ý của ta, các ngươi cầm, ngày sau cũng có thể trợ cấp gia dụng.”
Trong khay bày hai bao lì xì lớn, Dận Đường Dận Ngã liếc nhìn nhau, mỗi người lấy một cái, Dận Tộ lại bảo bọn họ mở ra nhìn.
Hai người hồ nghi mở ra, trong mỗi bao lì xì đều là hài tờ khế đất, một tờ khế nhà.
Dận Đường kinh ngạc nói: “Đây là? Đây không phải là cái kia…”
Dận Tộ gật đầu nói: “Hai nhà siêu thị này nguyên là ta mở ra trong lúc bị cách chức, ta cũng không hay kiểm tra sổ sách lắm, ước chừng cũng có thể kiếm tiền, hai người các ngươi đừng ghét bỏ là tốt rồi.”
Dận Ngã nói: “Lục ca, lễ này cũng quá nặng, ngươi vẫn là thu trở về đi!”
Nào chỉ là có thể kiếm tiền, bởi vì hàng hóa đầy đủ, chất lượng lại có đảm bảo hơn nữa còn có thể đổi thành điểm tích lũy, hiện tại trong thành có rất nhiều người đều đã quen đi siêu thị mua đồ, cho dù mua gói muối nhánh tỏi đều phải chạy siêu thị một chuyến —— Dận Tộ mở chính là nhóm siêu thị sớm nhất, lớn nhất, tiền lời một gia có thể đỉnh mười gia cửa hàng bình thường.
Huống chi, còn có ngàn khoảnh ruộng tốt nha!
Dận Tộ cười cười, nói: “Cho các ngươi thì các ngươi cứ thu, ta cũng không thiếu vài gian cửa hàng. Hơn nữa ta cầm nhiều bạc như vậy có ích lợi gì?”
Y vô thê vô tử, phụ mẫu lại không cần y nuôi, hiện tại ngay cả phân lệ của y đều chi tiêu không hết, mấy thứ này lưu lại cho ai đâu?
Lại nói: “Nói lên đến số ruộng đất này, bên trong còn có chút duyên cớ. Năm ngoài Hoàng Hà lũ lụt các ngươi cũng biết rõ, chừng mười vạn người đã chết, đất bị ngập qua càng nhiều, cột mốc này nọ đều bị cuốn đi không còn, khế ước lưu trữ của quan phủ cũng mất. Có chút đại hộ chuyện môn thừa cơ cướp đoạt, bên này nước còn chưa rút hết, thi cốt còn chưa thu xong đã ùa ra mua ruộng, chiếm ruộng, nhận ruộng…”
“Nhân bằng chứng gì cũng đều mất, ta nói với các quan địa phương tân nhậm, mua ruộng trước hết mặc kệ, nhận ruộng cũng tạm hoãn, nếu có nạn dân may mắn còn tồn tại, có khế ruộng liền đem ruộng trả cho, nếu không có thì chẳng cần biết lúc trước là thế nào, chịu ngụ lại liền phân hai mươi mẫu đất trống.”
Dận Hữu hỏi: “Vậy không sợ có người giả mạo sao?”
Dận Tộ cười khổ một tiếng, nói: “Người địa phương nguyên lai đã chết không còn bao nhiêu, nếu có người mạo nhận khẳng định cũng sẽ lưu lại an cư, hai mươi mẫu đất lại tính cái gì?”
Dận Hữu lặng lẽ, Dận Tộ lại tiếp tục nói: “Cứ như vậy, qua hơn nửa năm ruộng đất vẫn dư lại hơn phân nữa, cứ thế để hoang cũng không phải chuyện gì, vậy nên ta liền để quan viên bắt đầu buông ra mua bán. Thế nhưng vừa đưa ra bọn họ lại ép xuống bằng giá đất hoang, lý do là từng bị nước ngập qua. Thế nhưng người nào lại không biết, nơi từng bị ngập qua ngược lại sẽ càng thêm màu mỡ, quan địa phương muốn dùng giá ruộng thường bán đi bọn họ lại không chịu, cứ thế dây dưa không ngớt. Ta dưới cơn nóng giận liền tự lấy bạc, dùng giá ruộng trung đẳng mua thật nhiều, lúc này bọn họ mới nóng nảy, đem số còn lại cướp hết không còn.”
“Lại nói tiếp ta vẫn là chiếm món hời lớn, năm ngoái đất mua cũng trễ, tháng mười trồng lúa mạch, mùa hè năm nay thu lại sản lượng còn rất không sai, ruộng thượng đẳng cũng không hơn gì như vậy.” Dận Tộ dừng một chút, nói: “Năm đó lũ lụt rốt cục là xảy ra chuyện gì trong lòng các ngươi đều hiểu rõ, sau khi tiếp nhận rồi nhớ cho nhẹ địa tô, coi như là…”
Y nói đến một nửa liền ngừng, vung tay lên: “Quên đi, không nói cái này. Hôm nay tìm các ngươi đến vốn là muốn nói chính sự.”
Dận Hữu nói: “Lục ca cứ nói.”
Dận Tộ hơi trầm ngâm một chút, cất lời: “Hôm nay sau ngọ ta có đi ngang qua tiệm đồng hồ của Quốc doanh bộ… Cửu đệ làm rất tốt, bất kể là thiết kế tường thủy tinh vẫn là mỗi một quý đẩy ra mẫu mới cùng với cho phép định chế đều tốt, so với ta còn tốt hơn.”
Dận Đường được khen đến mặt mày rạng rỡ, lại nghe Dận Tộ nói: “Chỉ là, mấy thứ này vốn nên cực hấp dẫn người mới đúng, cho dù là ta cũng phải dừng lại ở bên ngoài nhìn một hồi lâu mới nỡ rời đi, thế nhưng những người đi đường khi ngang qua cửa tiệm lại tình nguyện đầu đội thái dương cũng phải cách ra thật xa… Các ngươi nói đây là vì sao?”
Dận Đường khẽ nhướn mày: “Lại có loại sự tình này mà? Ta đây phải đi tra! Mẹ nó! Thực sự là ăn gan hùm mật gấu rồi!”
Bách tính đi đường vòng, ngoại trừ nhân viên quá kiêu ngạo còn có thể là nguyên nhân gì? Y tỉ mỉ nghĩ ra chiêu thức hấp dẫn khách nhân kết quả khách nhân lại bị đám tiểu nhị đuổi chạy, làm sao có thể không tức giận?
Dận Tộ khoát tay nói: “Rốt cuộc đều là buôn bán của triều đình mở, tiểu nhị bên trong chỉ sợ mỗi người đều có sắc mặt như vậy, há là ngươi mắng vài câu liền hữu dụng? Người nhiều như vậy, ngươi có mấy đôi mắt có thể canh chừng đâu?”
Dận Đường ngạc nhiên, nếu đã vô dụng còn gọi bọn họ tới làm gì?
Chỉ nghe Dận Tộ lại nói: “Hôm nay Quốc doanh bộ càng làm càng lớn, cũng là kiếm rất nhiều tiền, tất cả là do một nhà độc đại. Thế nhưng mấy thứ đồ chơi của Quốc doanh bộ kia thật sự vẫn có thể vĩnh viễn độc nhất vô nhị? Xi măng, thủy tinh này nọ công nghệ giản đơn, người làm trong xưởng vài ngày liền có thể đoán được phối phương, thật sự không thể giữ kín, mà gạch men, bồn cầu này nọ lại càng đơn giản. Về phần đồng hồ, muốn đào một hai sư phó từ Quốc doanh bộ hoặc tìm vài người nước ngoài biết làm đồng hồ về, tạo ra vật còn tốt hơn cũng không phải không có khả năng…”
“Đợi mấy thứ này người ngoài đều biết làm, dựa vào khí thế kiêu ngạo ngang ngược của đám tiểu nhị và quản sự kia, còn có người đến Quốc doanh bộ mua sắm sao, các người dùng cái gì đi đoạt mối làm ăn cùng người khác? Đến khi đó, Quốc doanh bộ còn có thể kiếm tiền chứ?” Dận Tộ nói: “Quốc doanh bộ nếu như đã không thể vì triều đình kiếm tiền sẽ có hậu quả gì, các ngươi hẳn là rõ ràng.”
Nhóm người hai mặt nhìn nhau, sau một hồi im lặng Dận Ngã lên tiếng: “Như vậy lại thế nào? Những thứ Quốc doanh bộ buôn bán liền không cho bọn họ nhúng tay là được!”
Dận Đường đẩy Dận Ngã: “Không hiểu thì đừng nói lung tung!”
Dận Ngã vẫn không phục, Dận Tộ nói: “Đừng nói những thứ này không thể mãi giữ Quốc doanh bộ một nhà độc đại, liền thật như vậy… Thập đệ, trước hết ta hỏi ngươi, thứ kiếm tiền nhất trong thiên hạ này là cái gì?”
Dận Ngã không chút do dự nói: “Tự nhiên là muối, chỉ một vật nhỏ như vậy nuôi mập vô số muối thương Giang Nam, luận kiếm tiền không thứ gì có thể vượt qua nó.”
“Vậy ngươi có biết hay không, cho dù thứ có thể kiếm tiền như muối cũng từng có lúc không thể kiếm được tiền.” Dận Tộ nói liên tục: “Đường triều dưới thời Túc Tông thi hành độc quyền muối sắt, biện pháp chính là ‘Dân chế, quan thu, quan vận, quan tiêu’. Bởi vì cơ cấu quan muối quá nhiều, chi tiêu lớn, hơn nữa tham hủ nghiêm trọng thế nên muối vốn dĩ có thể kiếm được rất nhiều tiền lại trở nên không thể kiếm tiền được nữa. Sau đó Lưu Yến cải cách, biến thành ‘Dân chế, quan thu, thương vận, thương tiêu’, từ đó thuế muối mỗi năm nhiều đến sáu trăm vạn lượng, mới có câu ‘Phú gia thiên hạ, muối lợi hơn nửa’ —— cho dù là Đại Thanh chúng ta, sau khi nuôi mập rất nhiều muối thương, thuế muối cũng đã chiếm hơn nửa thu nhập thuế khóa.”
Nói xong thở dài: “Cho dù là muối ăn người người đều dùng, lợi nhuận to lớn, một khi trở thành ‘quan thu, quan vận, quan tiêu’ cũng có thể không kiếm được tiền, như vậy mấy thứ ximăng, thủy tinh, vải vóc của chúng ta lại như thế nào?
Đám người hai mặt nhìn nhau, hiện tại Quốc doanh bộ mới thành lập, có nhóm người bọn họ mỗi ngày nhìn ngó đều đã có manh mối này… nếu cứ tùy tiện như vậy, chỉ sợ những lời của Dận Tộ không bao lâu sau sẽ ứng nghiệm.
Quốc doanh bộ là do bọn họ một tay dựng lên, nhìn nó mỗi ngày lớn mạnh, sự kiêu ngạo trong lòng bọn họ chính là không lời gì có thể diễn tả. Thế nhưng nghe được một phen lời lẽ này của Dận Tộ lại giống như đem cả chậu nước băng tạt từ đầu xuống chân.
Hồi lâu sau Dận Hữu mới lên tiếng: “Như vậy theo Lục ca, chúng ta nên làm gì mới đúng?”
Dận Tộ nói: “Đây là việc các ngươi cần cân nhắc.”
Có kinh nghiệm của hậu thế, nếu y dốc sức năm ba ngày cũng có thể viết ra được một phương án đại khái, chỉ là Đoạn thái y sợ rằng sẽ phải phát điên. Hơn nữa dùng việc này rèn đúc đám huynh đệ cũng tốt, y không có khả năng vẫn luôn quan tâm mãi được, y lại suy nghĩ một chút, nói: “Mặc kệ dùng cách gì, nói chung chính là cần phải tinh giảm thể chế, nghiêm cấm tham hủ, phải có sàng lọc, có cạnh tranh.”
Nhóm người đứng dậy biểu thị đã hiểu, Dận Tộ lại cười nói: “Công vụ coi như đã nói xong, Khoa đại nhân cứ về trước đi, ta và bọn Thất đệ còn có mấy lời muốn nói.”
Khoa Đa cáo lui rời đi, Dận Tộ lại im lặng một lát mới mở miệng: “Cửu đệ, Thập đệ, hai người các ngươi kỳ thực không thiếu bạc đi?”
Dận Đường Dận Ngã lập tức giật thót, có chút bất an liếc nhìn Dận Tộ, chột dạ không nói gì.
Dận Tộ nhìn về phía Dận Đường, nói: “Ta biết Cửu đệ luôn luôn thích bạc, nhưng bạc có bao nhiêu mới là đủ dùng? Cửu đệ nếu cảm thấy dựa vào bổng lộc bản thân cộng thêm mấy thứ ta đưa tặng vẫn chưa đủ chi tiêu, ta có thể tặng ngươi thêm một khoảng bạc. Cửu đệ thông minh hơn người, cầm số bạc này ra ngoài làm sinh ý, kiếm được một văn cũng là về phần ngươi… thế nhưng nếu Cửu đệ cảm thấy Quốc doanh bộ là do ngươi dựng lên, vậy nên bạc của Quốc doanh bộ nên có một phần của ngươi lại là trăm triệu không được!”
Dận Đường vội nói: “Lục ca, đệ đệ không ý tứ này…”
Dận Tộ phất tay cắt lời y, lại nhìn về phía Dận Ngã: “Thập đệ lần trước đã học được một bài học, thế nhưng tật xấu thích hưởng thụ lại một chtú cũng không sửa. Hôm nay những người bên cạnh ngươi đưa tặng mỹ nhân, hảo tửu, lâm viên, thôn trang, ngươi lại bắt đầu ai đến cũng không cự tuyệt. Thập đệ, vẫn là câu nói kia, nếu ngươi cảm thấy mấy thứ này còn nặng hơn Quốc doanh bộ, như vậy ngươi liền từ chức đi… thích mỹ thực, mỹ tữu, mỹ nhân ta đều cho ngươi, ta thậm chí còn có thể đưa người đi Đại Anh, ở nơi đó nha phiến còn rẻ hơn cải trắng, dựa vào gia sản của ngươi hiện tại có thể say chết trong nha phiến!”
Dận Ngã bất an nói: “Lục ca…”
“Những lời này ta cũng không phải lần đầu nói với các ngươi, sự bất quá tam, những việc như vậy ta sẽ không lại nói với các ngươi lần thứ ba,” Dận Tộ nói: “Ngẫm lại ta vì sao phải tặng thôn trang cửa hàng cho các ngươi? Vì sao phải tặng ngay trước măt Khoa Đa? Các ngươi…”
Lúc này Dận Tộ nói có hơi vội, có chút thở không kịp, ho khan vài tiếng cũng không tiếp tục nói nữa.
Dận Đường, Dận Ngã đều không dám lên tiếng, Dận Tộ lại lười nói thêm, phất tay để bọn họ rời đi.
Truyện khác cùng thể loại
203 chương
120 chương
102 chương
864 chương