Bút lông dùng không được liền đổi thành bút than. Nhưng mà cho dù là bút than, y cũng không dùng được. Trên mặt Dận Tộ dù còn mang ý cười nhưng trong lòng dần trầm xuống, chỉ mới phát bệnh mấy ngày tứ chi của y đều vô lực, hơn nữa cũng không làm được những động tác quá tinh tế, trạng thái này y không phải chưa từng trải qua, thế nhưng đều chỉ là ở kiếp trước… Ở kiếp trước, chính là cuộc đời mà y đã trải qua không biết bao nhiêu lần giải phẫu vẫn sống không hơn hai mươi năm… Mấy ngày tiếp theo, Dận Tộ tuy rằng ngoại trừ ngồi, nằm thì cái gì cũng không làm được, thế nhưng y vẫn bề bộn nhiều việc… từng đợt từng đợt khách nhân đến thăm bệnh không ngừng. Ngày thường Dận Tộ rất ít gặp khách đến bái phỏng, chỉ là lúc này y cảm thấy cứ nằm rảnh rỗi như vậy càng khó chịu, vậy nên mới bắt đầu cho người vào cửa. Dù sao đi nữa thân phận của y cũng cao, lại là bệnh nhân, vậy nên cũng không cần phí tinh thần ứng đối gì, chỉ cần nghe bọn họ nói là được, cao hứng liền phản ứng hai câu, mất hứng cứ đóng chặt mắt lại, người bên dưới sẽ dùng lý do ‘Thái tử điện hạ mệt mỏi’ đem những khách nhân kia tiễn đi. Tình hình như vậy giằng co suốt hai ngày, đến ngày thứ ba đại môn phủ Thái tử đóng lại, bên ngoài có đủ loại đồn đoán xôn xao, bất quá nguyên nhân thật sự chính là, Dận Tộ rốt cục đã có thể cầm được bút than. Bút than nhẹ, hơn nữa khi viết chữ có thể tỳ tay lên bàn, vậy nên trong lúc Dận Tộ còn chưa cầm lên nổi bút lông thì có thể dùng bút than tạm thế. Bất quá chữ viết bằng thứ này lại không rõ ràng lắm, hơn nữa lau một cái liền phai, Dận Tộ viết hai hàng chữ liền không quá hài lòng, phân phó hạ nhân tìm một đống lông ngỗng tới chế tác mấy cây bút lông ngỗng, sau đó bắt đầu ‘chấm bài tập’. Y nhìn rất cẩn thận, nếu như tinh lực không đủ liền nghỉ ngơi một trận, mãi đến khi mặt trời lặn về tây, số bản vẽ trên tay cũng chỉ mới xử lý được chưa đến phân nửa. Trong lúc này Khang Hy có ghé qua một lần, nhìn thái y chẩn mạch cho y, lại bồi y ngồi hơn nửa canh giờ mới hồi cung. Mấy hôm nay, Khang Hy và Dận Chân mỗi ngày đều phải ghé qua một chuyến, bất quá giống như đã hẹn trước, một ghé buổi sáng một chọn quá ngọ, hơn nữa lần nào cũng chọn đúng thời điểm Đoạn thái y tới bắt mạch, khiến y muốn hỏi gì đó đều không có cơ hội. Buổi chiều, dùng cơm uống thuốc, Dận Tộ lại lệnh Vượng Tài châm đèn thế nhưng chợt phát hiện mấy bản vẽ đặt trên án đều không thấy bóng dáng, vậy nên liền nhìn chằm chằm hắn: “Lấy ra đây!” Vượng Tài lắc đầu liên tục: “Thái y nói, canh giờ này chủ tử cần nghỉ ngơi.” Không được mệt nhọc! Không được hao tâm tốn sức! Không được thức đêm! Dận Tộ mím môi nhìn hắn, ngón tay nhẹ nhàng gõ bàn: “Vượng Tài…” Vượng Tài biết đây là dấu hiệu chủ tử không kiên nhẫn, vậy nên lập tức cúi đầu sát xuống ngực né tránh ánh mắt của Dận Tộ, bàn chân bất an cọ cọ mặt đất, bất quá không hề lên tiếng cũng không cử động. Dận Tộ chống đầu: “Ngươi đang cảm thấy bản thân thông minh hơn gia, có thể vì gia làm chủ rồi phải không?” Vượng Tài rúc cổ giải thích: “Nô tài không thông minh, nô tài nghe lời chủ tử nhưng nô tài càng nghe lời thái y… chủ tử cũng phải nghe lời thái y nói!” Dận Tộ nhìn hắn chằm chằm một hồi, với tay lấy bút than trên án —— không cho y xem bản vẽ, vậy thì y tự vẽ là được. Mới vẽ hai bút, xung quanh bỗng nhiên tối sầm lại, Dận Tộ ngẩng đầu không vui nhìn về phía Vượng Tài, đúng là mập gan rồi, dám thổi nến của y: “Thái y căn dặn không được thức đêm phải không!” Vượng Tài liên tục gật đầu —— đúng vậy đúng vậy, không được thức đêm! Dận Tộ thản nhiên nói: “Vậy thái y có từng căn dặn không thể tức giận?” Vượng Tài cứng lại tuy rằng, trên mặt Dận Tộ hiện tại không nhìn ra dấu hiệu tức giận, thế nhưng hắn thật sự sợ rằng chủ tử sẽ giận đến bị thương thân thể, do dự một lát liền thành thành thật thật châm đèn trở về, còn nhỏ giọng năn nỉ: “Chủ tử… người cho dù không lo lắng cho thân thể của mình cũng nên thay nô tài ngẫm lại! Ngài nếu còn lại như vậy, Vạn tuế gia nhất định chém đầu nô tài…” Dận Tộ thản nhiên nói: “Yên tâm, hoàng a mã tối đa chỉ sai người đánh nát mông ngươi, không cần cái mạng nhỏ của ngươi.” Vượng Tài cười nịnh nói: “Vậy ngài có thể thương cảm cái mông của nô tài một chút chứ…” Dận Tộ không để ý tới hắn, tiếp tục vẽ, Vượng Tài không còn cách nào liền lặng lẽ chạy ra ngoài một chuyến, lát sau Dận Tộ liền nhìn thấy Đoạn thái y nổi giận đùng đùng đi tới. Dận Tộ đặt bút xuống, nhìn Đoạn thái y, cười. Đoạn thái y buổi tối hấp tấp chạy tới, vừa mệt vừa tức, râu mép dựng ngược, Dận Tộ chống đầu rất có kiên nhẫn chỉ điểm: “Hít vào… thở ra… hít vào… đúng rồi, cứ như vậy! Đoạn thái y a, nói chuyện với bệnh nhân tâm tật cần phải tâm bình khí hòa có phải không? Vượng Tài, mau đỡ Đoạn thái y ngồi xuống, xem lão nhân gia có bao nhiêu mệt!” Đoạn thái y không cần Vượng Tài đỡ, tự mình đặt mông ngồi xuống, cả giận nói: “Ngươi là cố ý?” Dận Tộ tựa lưng vào ghế, lười biếng nói: “Ta không làm như vậy, Đoạn thái y còn dự định trốn ta bao lâu đâu?” Đoạn thái y đen mặt: “Lão phu lúc nào trốn ngươi?” “Không trốn là tốt rồi,” Ánh mắt Dận Tộ có chút tản mạn, thản nhiên nói: “Đoạn thái y, ta rất không thích trạng huống hiện tại của mình, Hoàng a mã và Tứ ca xem ta như búp bê sứ dễ vỡ, người xung quanh thời thời khắc khắc đều dùng ánh mắt ‘ngươi không biết ngươi có bao nhiêu đáng thương’ để nhìn ta… Ta rất không thích.” “Cho dù ta không phải thực sự biến thành búp bê, bản thân ta cũng hiểu ta rốt cục có bao nhiêu dễ vỡ, ngài nói có đúng không?” Môi Đoạn thái y giật giật, vẫn không lên tiếng. Dận Tộ có chút phiền táo, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ một chút rồi lại quay về, chậm rãi nói: “Đoạn thái y, ngài đã xem bệnh cho người khác cả đời, nhất định so với Dận Tộ càng hiểu rõ trên đời này có rất nhiều việc có thể dùng một chữ né để giải quyết, thế nhưng bệnh tật lại không thể… Xảy ra vấn đề chính là thân thể của mình, còn có thể chạy trốn đến đâu chứ? Nếu như không biết có liền coi như không tồn tại, như vậy cả đời này ta sẽ không hỏi một chữ.” Đoạn thái y lặng lẽ, vị tiểu tổ tông này không dễ lừa gạt, nếu là không nói rõ ràng cũng không biết y còn có thể làm ra những chuyện gì đâu, hơn nữa chuyện này lão vẫn luôn muốn nói cho y biết, thở dài: “Tâm tật của Thái tử điện hạ nguyên bản không tính là nghiêm trọng, nhưng sau khi lần Hoàng Hà vỡ đê đã có dấu hiệu chuyển xấu. Tiếp đó lại lập Thái tử, ngoại ô hỏa hoạn, án ngược đãi bị phanh phui… người vẫn luôn uất ức nan giải, càng không thuyên giảm. Sau ngày lại đi Quảng Châu một chuyến, cũng không biết chơi đùa thế nào mà khi trở về đã có dấu hiệu phát bệnh, lão hủ phí sức chín trâu hai hổ mới miễn cưỡng khống chế được, không ngờ lại bị Ngọc Nghiễn…” Cái túi hương kia của Ngọc Nghiễn thật ra chỉ là sợ rơm cuối cùng đè chết lạc đà. Nàng cũng là thời vận không đủ, nếu đổi thành trước khi Hoàng Hà lũ lụt nói không chừng thực sự có thể thành chuyện tốt… Dù thủ đoạn không quá sáng sủa, thế nhưng chỉ cần có thể khiến Dận Tộ chạm vào nữ nhân, đừng nói Hoàng hậu, chỉ sợ ngay cả Khang Hy cũng không trách nàng. Kết quả hiện tại, không chỉ đánh mất mạng nhỏ mà còn liên lụy toàn gia. Thân là người mang bệnh cũ, Dận Tộ đối với những thứ này rất rõ ràng, y cũng không quá quan tâm việc đó, chỉ muốn biét trạng huống hiện tại của mình, lập tức cắt lời: “Sau đó thì sao?” Đoạn thái y trừng mắt nhìn Dận Tộ: Muốn lão nói chuyện là y, không muốn nghe cũng là y! Tức giận nói: “Bệnh đều phát ra rồi, còn cái gì sau đó?” Lại thở dài, nói: “Ngày sau nhất định phải nhớ bảo trì tâm tình ổn định, không được quá hỷ, quá bi, quá sợ, lo lắng, tức giận… tất cả đều phải hạn chế. Không thể chạy, không thể nhảy, không thể nhấc vật nặng, không thể ngồi nhanh đứng vội, không thể cưỡi ngựa, không thể uống rượu, không thể ăn quá no, không thể thức đêm, không thể mệt nhọc…” Đoạn thái y nói đến thao thao bất tuyệt, Dận Tộ ngồi trên ghế lẳng lặng nghe, Vượng Tài một hồi nhìn Đoạn thái y một hồi nhìn Dận Tộ, cuối cùng nhịn không được ngắt lời nói: “Đoạn thái y, ngài cứ nói thẳng chủ tử có thể làm được gì thôi!” Hắn nghe nửa ngày, hoàn toàn không nghe ra được chủ tử nhà mình còn có thể làm gì! Đoạn thái y liếc mắt trừng Vượng Tài, bị cắt ngang như vậy lão cũng đã quên bản thân đã nói tới cái gì, chỉ đành trực tiếp đúc kết: “Chuyện phòng the cần tiết chế, mấy tháng gần đây đều phải cấm chuyện phòng the…” Dận Tộ không lên tiếng, Đoạn thái y vội ho một tiếng, tiếp tục nói: “Còn có lúc đi nhà xí cũng không thể quá dùng sức…” Những việc này Dận Tộ cũng rõ ràng, lần nữa cắt lời: “Ta chỉ muốn biết, sau này ta còn có thể đứng dậy đi lại hay không.” Đoạn thái y thở dài: “Đi là đi được, bất quá…” Bất quá không đi được vài bước mà thôi. Sau đó lại lo lắng nói: “Thái tử điện hạ, lời của lão hủ người ngàn vạn lần đừng không để trong lòng, thân thể của ngài hiện tại không thể so với trước kia, nói không chừng chỉ nghe một tiếng pháo liền lại phát tác… nếu còn như vậy một hai lần, thật sự thần tiên khó cứu!” Dận Tộ ừ một tiếng, lần nữa cầm bút lên, nói: “Đoạn thái y, sắc trời không còn sớm, ngài về nghỉ ngơi trước đi!” Nhìn thấy bộ dạng này của y, Đoạn thái y giận đến dựng râu mép, lão vừa rồi nói đến khô cổ như vậy, tổ tông này chính là hoàn toàn không để tâm có phải không? “Thái tử điện hạ!” Dận Tộ nhìn lão một cái, nói: “Ta nếu như mỗi ngày hết nằm lại ngồi, chuyện gì cũng không làm, có thể trường mệnh bách tuế?” Kiếp trước y cũng là được bảo vệ cẩn thận, thế nhưng cuối cùng lại thế nào? “Vậy…” Trường mệnh bách tuế là không có khả năng, thế nhưng vẫn luôn có thể sống lâu vài năm nha! Lời này chỉ có thể đảo quanh trong bụng, lão thật không dám nói ra. Dận Tộ thản nhiên nói: “Nhân sống cả đời, nếu ngay cả chuyện mình thích cũng không thể thống khoái mà làm, chỉ vì sống sót mà kiêng kỵ, như vậy lại sống lâu hơn cũng có ý nghĩa gì? Đoạn thái y, người trở về đi!” Dù kiếp trước y bệnh thành cái dáng vẻ kia cũng có thể tự học ngôn ngữ không ít quốc gia, tự học lập trình máy tính, tự học các loại kiến thức chuyên nghiệp, mặc dù chỉ có thể kiếm ít đồng lẻ trên mạng, thế nhưng đó cũng là sự nghiệp của y. Đoạn thái y biết không thể khuyên y được, thở phì phò ra cửa: Vị tiểu tổ tông này khi còn bé có bao nhiêu nhu thuận, càng lớn lại càng khó hầu hạ! Chờ ngày mai Vạn tuế gia đến lão phu tuyệt đối phải hảo hảo cáo trạng! Vừa ra đến cửa, quay đầu lại liếc nhìn thì không khỏi sững sốt, căn phòng của Dận Tộ vốn điểm hai ngọn nến, hành tinh ngọn nến trên án thư cũng đã diệt, vì vậy liền lắc đầu bật cười: Tiểu tử thối! Vẫn là bướng bỉnh như vậy! Nhớ tới thân thể hôm nay của y lại nhịn không được thở dài. Vượng Tài ngốc nghếch nhìn Dận Tộ: “Chủ tử?” Dận Tộ cười cười, nói: “Ta chỉ là chọc giận Đoạn thái y.” Lại than thở: “Cho dù không thể trường mệnh bách tuế, thế nhưng sống được thêm một ngày cũng là tốt, không phải sao?” Vượng Tài cái mũi đau xót: “Chủ tử…” “Chuẩn bị nước nóng,” Dận Tộ dừng một chút, nói: “Đợi lát nữa giúp ta chà lưng.” Y rốt cục nghĩ thông, gàn bướng với thân thể của mình lại có ích lợi gì đâu, gia hỏa trong ngực y không chịu làm việc, lẽ nào còn có thể vì sợ y dỗi mà cố gắng tận trách sao? Vượng Tài ậm ừ ứng tiếng, ra ngoài. Đây là lần đầu tiên chủ tử cho phép hắn hầu hạ lúc tắm, thế nhưng hắn lại hoàn toàn không cao hứng nổi, bởi vì hắn biết rõ chủ tử nhà hắn có thể mở ra ngoại lệ cũng không phải vì càng thân cận với hắn, mà bởi vì ngài ấy… đã không thể tự làm được. Dùng mu bàn tay gạt lệ: Chủ tử nhà hắn, vốn có thể đánh ngang tay với Ung Thân vương, ở tái ngoại còn có thể đem Vương tử thảo nguyên đùa cợt xoay quanh, hôm nay, ngay cả tự tắm cũng không làm được… Vượng Tài lặng lẽ đi ra ngoài, trong phòng chỉ thừa lại một mình Dận Tộ, bên trong ngọn đèn hôn ám, bên ngoài ánh trăng như nước. Nụ cười treo trên khóe miệng Dận Tộ rốt cục phai nhạt xuống, lẳng lặng nhìn thế giới bên ngoài: Không sao cả, bất quá chỉ là lần nữa lặp lại cuộc sống trước đây mà thôi! Kiếp trước y từng nhìn những hài tử chơi đùa ngoài cửa sổ, từng trăm nghìn lần khẩn cầu ông trời cho y một cơ thể khỏe mạnh, dù chỉ được một ngày cũng tốt. Mà hôm nay, y nào chỉ có được một ngày đêm… y nên thấy đủ… Bất quá, ngày này tới quá đột nhiên, những thứ này mất đi cũng quá đột nhiên, khiến y có chút bất ngờ không kịp đề phòng mà thôi…