Lúc Dận Tộ đến Cần Chính điện, bên trong đã nháo thành một đoàn.
“… Chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi đã liên tiếp gặp chuyện không may, Sơn Tây hiếm thấy đại tuyết, Quảng Tây loạn dân tạo phản, Thuận Thiên thư sinh nháo sự, hôm nay lại là thiên giáng hỏa hoạn… đủ loại bất tường, nhất định phải cẩn thận, không bằng thỉnh cao tăng hoặc vu sư cầu phúc…”
“Hồ ngôn loạn ngữ! Quảng Tây loạn dan tạo phản là do quan viên Quỳnh Châu tham ô vô độ mà thành, Thuận Thiên thư sinh nháo sự là nhân vì có kẻ làm rối kỷ cương trong thi Thương, ngoại thành bắt lửa là do bọn họ sửa ấm vô ý! Từng chuyện từng chuyện rõ ràng đều là nhân họa! Đại nhân gán ghép khiên cưỡng như vậy, sinh sự không đâu rốt cục là có ý gì!”
“Như vậy vì sao những nơi khác không phát hỏa, cố tình lại là Lục gia ổ, vì sao lúc khác không phát hỏa lại cố tình chờ ngay sau đại điển sắc phong Thái tử?”
“Nhà ngầm là dùng rơm rạ củi khô lợp mái, bên trong lại phủ không ít rơm rạ chăn đệm sưởi ấm, nếu như lung tung châm lửa cực dễ phát sinh hỏa hoạn! Những lưu dân kia không nghe lời nhắc nhở của nha sai, tự tìm đường chết, cùng người vô can càng không liên quan thiên ý! Đại nhân lại đem chuyện này kéo đến chỗ Thái tử, rõ ràng chính là dụng tâm ác độc!”
“Thỉnh cao tăng và vu sư cũng coi như dụng tâm ác độc? Ta thấy các người là trong lòng có quỷ mới đúng!”
“Thi Hương ở Thuận Thiên phủ đã là chuyện bao lâu? Sơn Tây hạ tuyết cũng đã hơn một tháng! Ngươi thế nào không đem cả năm ngoái Thiểm Tây đại hạn, năm nay Hoàng Hà vỡ đê cũng tính vào? Tuyệt đối là già mồm cãi láo!”
“…”
Dận Tộ đứng ở ngoài cửa nghe bên trong khắc khẩu không ngớt, cười khổ một tiếng xoay người rời đi.
“Thái tử gia!” Một tiểu thái giám đuổi theo, nói: “Người định đi đâu? Hiện tại người chỗ nào cũng không thể đi nha!”
Dận Tộ đương nhiên biết lúc này mình không nên đi, nếu vừa thượng vị đã bị nói thành ‘bất tường’, như vậy liền không còn gì giãy dụa nữa, vô luận làm việc có bao nhiêu công tích cũng không kể đến, nếu nghiêm trọng, về sau chỉ cần gặp thiên tai nhân họa gì cũng bị cho rằng vì người làm Thái tử như y vô đức mà ra. Nếu y vận khí không tốt, sau đó sự cố liên tục phát sinh, đám người kia chỉ bàng chuyện này có thể kéo y xuống ngựa.
Vả lại cho dù hiện tại những người giữ gìn y có thể thành công gạt bỏ sự ‘bất tường’ kia, thế nhưng y lại không ra mặt, cũng là một sai lầm.
“Những lời ở bên trong ngươi có nghe được hết?”
Tiểu thái giám gật đầu.
Dận Tộ hỏi: “Có biết hỏa hoạn vì sao phát sinh?”
Tiểu thái giám nói: “Nghe nói là lưu dân trong lúc nhóm lửa sưởi ấm, vô ý làm cháy.”
Dận Tộ ừ một tiếng, lại hỏi: “Đã chết bao nhiêu người? Đã xác nhận xong thân phận?”
Tiểu thái giám nói: “Nghe Thuận Thiên phủ doãn nói đã tìm được hơn một trăm ba mươi cổ thi thể, về phần thân phận… không nghe nói.”
“Vậy hậu sự của bọn họ xử lý thế nào? Những lưu dân may mắn còn tồn tại làm sao an trí?”
Tiểu thái giám lắc đầu: “Nô tài không nghe người nhắc tới việc này.”
Dận Tộ cười khổ nói: “Nói cách khác, bọn họ cãi nhau lâu như vậy cũng chỉ là tranh luận có nên mời vu sư hay không?”
Tiểu thái giám lắp bắp nói: “Cũng không chỉ cái này…”
Dận Tộ muốn nói lại thôi, xoay người rời đi: “Nếu như bọn họ hỏi, cứ nói ta ra ngoại thành đi một vòng.”
——
Khu nhà ngầm ngoại thành mấy ngày trước đây còn phi thường náo nhiệt, hiện tại lại vắng vẻ đến không thấy nửa cái bóng người, trong đó có hơn mười gian phòng càng là chỉ còn lại vách tường cháy đen.
Đã không thấy khất cái áo quần lam lũ, cũng không thấy lưu dân mang gia kéo khẩu, cũng không có bần đân tới nơi này tạm trú một mùa đông, không còn thiện nhân thí cháo, không còn nha sai duy trì trị an, xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ, chỉ có hoa tuyết vô thanh vô tức bay xuống, đem tất thảy mội thứ phủ lên một tầng ngụy trang thuần trắng.
Dận Tộ ghé qua từng gian phòng ốc trống rỗng, hồi lâu mới chậm rãi dừng lại.
“Chủ tử, đã thành như vậy, người nhìn nữa cũng không ích gì.” Vượng Tài khuyên nhủ: “Tuyết lại rơi rồi, chúng ta vẫn là trở về đi!”
“Phái người đi hỏi một tiếng, những người ở chỗ này đều dọn đi đâu.”
Vượng Tài nói: “Cái này không cần hỏi nô tài cũng biết, bọn họ còn có thể đi đâu? Nguyên ở nơi nào thì trở về chỗ đó thôi! Miếu đổ, mái hiên, góc tường, chân cầu…”
Hắn thở dài, nói: “Người chết đều khất cái và lưu dân, ngay cả thân nhân cũng không có, nếu có thân nhân đại để cũng đã đều chết cháy, thi thể chỉ cần ném ra loạn phần cương một cái, lại đuôi người đi khỏi, chuyện này coi như xong.”
Cũng là chủ tử nhà hắn thiện tâm mới có thể nhớ tới việc xây phòng ở cho bọn họ, hiện tại lại là chuyện tốt thành chuyện xấu.
Vượng Tài thấy sắc mặt Dận Tộ quá mức khó coi, biết mình nói sai, vội vàng an ủi: “Chủ tử cũng đừng suy nghĩ quá nhiều, ngài đã sớm nói không thể nhóm lửa, chính bọn họ không nghe còn có thể trách ai? Nếu không có chỗ này, hai năm nay những người bị đông chết đâu chỉ trên dưới trăm mạng?”
Dận Tộ liếc nhìn Vượng Tài, hắn kỳ thực đã nghĩ nhiều, y còn chưa thánh mẫu tới mức đem toàn bộ trách nhiệm đổ lên người mình —— thật muốn nói xây mấy nhà ngầm này là sai, như vậy người sai nhiều nhất chẳng phải chính là kẻ dạy cho nhân loại dùng lửa sao?
Chỉ là nơi này vì y mới dựng nên, y cũng bỏ ra không ít tâm huyến, bình thường khi đi công xưởng ngoại ô đều thích ghé qua xem một chút, cùng người ở đây tò chuyện, giúp bọn họ tìm kế sinh nha… Hiện tại nhìn thấy cảnh tượng như vậy, y làm sao có thể nửa điểm xúc động cũng không có?
Nếu là có người tùy ý nhóm lửa, như vậy cũng chỉ là lỗi của một người, những kẻ khác có bao nhiêu vô tội?
Dận Tộ lặng lẽ đứng trước một gian nhà đã bị thiêu hủy, bước xuống bậc thang.
Lúc này năm ngoái, y từng tự mình đá văng cánh cử trước mặt, đem kẻ tác quái bên trong bẻ gãy hai chân, còn dạy những người này làm sao dựng tường sưởi ấm, định ra quy củ nếu tùy tiện nhóm lửa sẽ bị trục xuất… Hiện tại xem ra… đều là phí công.
“Chủ tử!” Vượng Tài ngăn trước mặt y, năn nỉ: “Chủ tử, người đừng… đừng xuống phía dưới!”
Mùa đông vừa đến, chỗ này vẫn luôn đầy ắp người, đừng thấy chỉ là một gian nho nhỏ như vậy, tối qua bên trong ít nhất có đến mười mấy người, nói cách khác, nơi này trên dưới đã có hơn mười người bỏ mạng…
Dận Tộ thản nhiên nói: “Ta đi xem noãn lô của ta có còn ở đây không.”
“Chủ tử, ” Vượng Tài cứng rắn đẩy Dận Tộ trở lên: “Ngài chớ xuống dưới, nô tài đi tìm cho ngài! Nô tài đi tìm cho ngài!”
Vừa xoay người đi được hai bước, lại nghe Dận Tộ nói vọng theo: “Quên đi, đừng.”
Tìm được lại thế nào, tìm được rồi càng thêm khó chịu, tìm không được cũng chưa chắc có nghĩa bọn họ đã trốn khỏi một kiếp. Cho dù bọn họ tránh được, như vậy hơn một trăm ba mươi người đã chết kia cũng không ít đi được một ai.
“Quay về thôi… Quay về thôi.”
Vượng Tài vui vẻ đáp ứng, phất tay nhượng mã xa theo phía sau chạy đến, đang định giúp Dận Tộ lên xe đã thấy y nhìn về một hướng, thần sắc có chút hoảng hốt.
“Chủ tử?”
Dận Tộ không nghe hắn gọi, bước nhanh về phía kia, Vượng Tài vội vàng chạy theo phía sau hỏi: “Gia, người đã thấy cái gì?”
Chợt thấy Dận Tộ dừng lại trước một căn nhà ngầm còn nguyên vẹn, sắc mặt nháy mắt trở nên tái nhợt đáng sợ.
“Chủ tử?”
Dận Tộ dạo quanh phạm vi vụ hỏa quạn, trở lại vị trí ban đầu, nhìn khắp nơi tường đổ vách xiêu, cảm thấy cơ thể đều giống như bị ngâm trong nước lạnh, hàn khí tận xương.
Một lần lại một lần, trên đời thế nào lại có người như vậy, đem những sinh mệnh cũng giống như mình, có thể nói, có thể suy nghĩ, có thể khóc có thể cười đều coi như chuyện vặt….
Giờ khắc này, y thật sự hy vọng trên đời có cái gọi là nhân quả luân hồi, khiến những thảm thiết giãy dụa bọn họ gây lên người kẻ khác đều phải trả báo lần nữa dưới mười tám tầng địa ngục.
Không biết qua bao lâu, một chiếc áo khoác mang theo hơi ấm cơ thể đem y bao chặt từ đầu tới chân, Dận Tộ bị nhiệt độ trên đó sưởi đến khẽ run một chút. Dận Chân cầm lấy bàn tay lạnh lẽo của y, cả giận nói: “Vượng Tài, ngươi hầu hạ chủ tử như vậy sao?”
Vượng Tài cúi đầu.
Dận Chân nửa ôm Dận Tộ lên mã xa, trách mắng: “Trời lạnh như thế này, ngươi đi loạn ở bên ngoài làm gì? Ngươi đến rồi lẽ nào bọn họ có thể sống lại sao?”
Dận Tộ thoáng như không nghe thấy, ánh mắt hướng ra cửa sổ không nói lời nào.
Dận Chân than thở: “Có một số việc, ngươi dù sao cũng phải làm quen.”
Dận Tộ không nói, hồi lâu mới thấp giọng nỉ non: “Ta vì sao lại phải làm quen với những chuyện này?”
Dận Chân mấp máy môi nhưng lại không biết nên nói gì, bất đắc dĩ ngậm miệng.
Dận Tộ vẫn cứ nhìn ra ngoài cửa sổ, trước mắt một mảnh tuyết trắng, sạch sẽ như mộng ảo vậy. Mãi đến khi mã xa vào thành y mới thu hồi ánh mắt, hỏi: “Tứ ca, ngươi có phải đã sớm biết hay không?”
“Biết cái gì?”
Dận Tộ nói: “Biết đây không phải là thiên tai, là nhân họa.”
Dận Chân nói: “Nguyên cũng không phải là thiên…”
Dận Tộ ngắt lời nói: “Tứ ca, ngươi hiểu ý của ta!”
Dận Chân nhắm mắt, nói: “Năm đó Hoàng Hà vỡ đê là chuyện gì, hiện tại hỏa hoạn cũng chỉ có thể là như vậy! Ngươi cũng nên hiểu ý của ta!”
Dận Tộ ngửa người ra sau nằm tựa trên vách thùng xe, y hiểu, y làm sao lại không hiểu? Nhiều nhân mạng như vậy tuyệt đối chỉ có thể là vì đê Hoàng Hà không chống nổi hồng thủy, tuyệt đối không phải do quý nhân triều đình cố ý gây ra. Chuyện ngày hôm nay, đương nhiên cũng chỉ có thể là do những người kia gieo gió gặt bảo, không phải vì có người muốn đổ hai chữ ‘bất tường’ lên đầu Thái tử mà cố ý phóng hỏa…
Hơn một trăm cái nhân mạng, cũng chỉ vì gán hai chữ ‘bất tường’ kia lên người y…
Nhân mạng, hóa ra lại rẻ mạt như vậy…
Dận Tộ cảm thấy trước mắt có chút mờ mịt, lồng ngực trầm nặng không thể thở nổi, xoa xoa thái dương: “Ai làm?”
Y có thể không quan tâm kết án như thế nào, thế nhưng y phải biết ai là đầu sỏ.
Dận Chân lắc đầu: “Ta không biết.”
“Tứ ca!”
Dận Chân cười khổ nói: “Ta nếu biết là ai làm cũng sẽ không để nó xảy ra —— ta bất quá cũng chỉ nhận được tin này sớm hơn ngươi nửa canh giờ.”
Cho dù thật sự trọng sinh lần nữa, hắn cũng không có khả năng biết hết mọi việc, huống chi thế giới này từ sớm vì sự tồn tại của hai người bọn họ mà đã hoàn toàn thay đổi.
Thấy bộ dạng hoàn toàn không tin của Dận Tộ, Dận Chân than thở: “Lục đệ nếu đã thấy được nhiều việc cũng sẽ giống như ta, tin rằng trên đời này có một chữ gọi là ‘trùng hợp’, cũng là vì trùng hợp mới khiến cho những việc may mắn hoặc bất hạnh kia rơi lên đầu mỗi người… Ngươi về phủ rồi chớ suy nghĩ nhiều, cứ yên tâm ngủ một giấc, những việc còn lại cứ giao cho ta là tốt rồi.”
Dận Tộ ừ một tiếng, đứng dậy chuẩn bị xuống xe, nào ngờ vừa nhóm người lên trước mắt bỗng nhiên đen kịt, ngay cả tiếng kinh hô của Dận Chân cũng chỉ còn lại một nửa.
——
Trong phòng Dận Tộ, Khang Hy mặt trầm như nước: “Lão Tứ, đây là kết quả ngươi muốn?”
Dận Chân mím môi không nói được một lời.
“Lần trước Hoàng Hà vỡ đê, y không phát bệnh đã là kỳ tích!” Khang Hy cả giận nói: “Ngươi chính tai nghe được thái y sau đó đã nói thế nào, ngươi vì sao còn dám để y nhìn thấy những chuyện này?”
Dận Chân làm sao quên được, người này vẫn cứ tỏ ra không để tâm như thế, bất quá ánh mắt lại yếu ớt đến khiến lòng người run rẩy: “… Hoàng a mã, nhi tử cũng không phải là vì mang đến bất hạnh mới tới thế giới này.”
Nhi tử không phải bởi vì gieo rắc bất hạnh mới đi tới thế giới này…
Hắn không biết, vị đệ đệ thoạt nhìn cái gì cũng không để trong lòng này của hắn là ôn dạng tâm tình thế nào nói ra những lời đó. Hắn chỉ biết khi ấy, trái tim mình đã đau đến tột đỉnh…
Khi đó hắn chỉ muốn che chở y, khiến y có thể vui vẻ mà sống, tận hưởng cuộc sống tự do tự tại là tốt rồi. Thế nhưng không biết từ lúc nào, yêu cầu của hắn với y càng lúc càng nhiều, có đôi khi hắn thậm chí sẽ nghĩ, chuyện kia kỳ thực cũng không tính là việc xấu…
Nếu không phải vì chuyện đó, người đệ đệ này của hắn vĩnh viễn sẽ không nghĩ đến vì thế giới này làm chút gì đó, vĩnh viễn cũng sẽ không đem bản lĩnh của mình phô bày ra hết, vĩnh viễn chỉ biết làm một A ca hoàn khố… Hắn cũng sẽ vĩnh viễn không biết được, hóa ra người đệ đệ được mà nhìn từ nhỏ đến lớn này lại là hy vọng lớn nhất của hắn…
Ngoại trừ muốn dùng trách nhiệm trói chặt y, Dận Chân đã rất nỗ lực bảo vệ không cho y xen lẫn vào những chuyện bát nháo như vậy… Ví dụ như lần ngoài ý muốn này, hắn đã dùng tốt độ nhanh nhất an bày xong tất cả rồi mới thông tri Dận Tộ đến, chỉ cần y lộ mặt một chút là được. Nào ngờ đối phương lại chạy đến nơi xảy ra chuyện, nào ngờ y chỉ đi dạo qua nơi đó một vòng liền biết là có người cố ý phóng hỏa.
Ánh mắt Dận Chân rơi vào gương mặt say ngủ của Dận Tộ —— hắn có phải thật sự đã sai rồi?
Khang Hy thấy bộ dạng trầm mặc không lên tiếng này của hắn thì cả giận quát: “Ngươi cút ra ngoài cho trẫm!”
Dận Chân không nói lời nào, cúi đầu cáo lui.
Khang Hy xoa xoa thái dương, thở dài một tiếng.
Ngài biết mình là đang giận chó đánh mèo, chuyện này vô luận thế nào cũng không thể trách đến chỗ Dận Chân.
Bên ngoài tuyết còn đang rơi, Dận Chân đứng trước cửa nhìn hoa tuyết tứ tán bay khỏi mái hiên thật lâu không lên tiếng, Tô Bồi Thịnh tiến lên phủ thêm áo khoác cho hắng, cũng không dám hé răng lời nào.
Có nô tài đưa thuốc và canh đến, Dận Chân tránh ra một chút để bọn họ vào hầu hạ, sau đó nô tài lại bị Khang Hy đuổi ra, bên trong viện này chỉ còn lại mấy người bọn họ.
Không biết qua bao lâu, bên trong rốt cục truyền ra thanh âm của Dận Tộ: “Hoàng a mã…”
“Tỉnh? Cảm giác thế nào? Lương Cửu Công, đi gọi thái y tới.”
“Không cần phiền toái, bệnh của nhi tử, nhi tử rõ ràng, tỉnh liền không sao,” Thanh âm của Dận Tộ có chút hư thoát nói: “Gọi bọn họ tới bất quá cũng chỉ là uống thêm mấy chén thuốc đắng.”
“Vậy cũng nên để cho thái y bắt mạch.”
Lương Cửu Công ra cửa, thấy Dận Chân còn đứng bên ngoài thì có chút sững sờ, sau đó khẽ nhún người rồi rời đi.
“Hoàng a mã, ngài có thể phân phó bọn họ, nếu sau này nhi tử lại ngất đi cũng đừng rót canh nữa, mỗi lần tỉnh lại môi miệng đều đầy hương vị, khó chịu muốn chết.”
“Tốt, lần sau lại ngất trẫm liền bảo bọn họ rót hoàng liên cho ngươi.”
“Hoàng a mã!”
Khang Hy sờ sờ trán của y, than nhẹ một tiếng, nói: “Dận Tộ a, nhân từ không cầm binh, thân là thượng vị giả, ngươi không chỉ phải làm quen với việc đối thủ sẽ dùng bất kỳ thủ đoạn gì đả kích chính mình, thậm chí có lúc còn phải chủ động hy sinh con dân xếp đặt thế cục. Ngươi cứ như vậy là không được.”
“Hoàng a mã, người cũng cảm thấy ta không thích hợp làm Thái tử sao?”
Khang Hy vừa thấy bộ dạng khoái trá kia của y, giận không có chỗ phát tiết, nói: “Trẫm đang nói, ngươi tốt nhất là sớm học được!”
Dận Tộ vẻ mặt đưa đám: “Cái này rất khó, nhi tử khẳng định không học được. Có lẽ đợi đến khi học được rồi, cái mạng nhỏ này của nhi tử cũng đã mất.”
Khang Hy tức giận nói: “Cái biểu tình này của ngươi là thế nào, muốn trẫm phế ngươi? Ngươi cho rằng ngày tháng của phế Thái tử sẽ rất tốt đẹp sao?”
Dận Tộ không để tâm nói: “Chỉ cần Hoàng a mã không ghét bỏ nhi tử, như vậy dù nhi tử là thứ dân cũng sẽ tự do tự tại! Hơn nữa các huynh đệ đối với nhi tử đều hòa khí, sẽ không khi dễ nhi tử.”
Khang Hy đối với y không còn gì để nói, than thở: “Nếu đến hiện tại ngươi cũng không muốn làm Thái tử, ban đầu vì sao lại đáp ứng? Đừng cùng trẫm nói là vì thương xót Lão Tứ!”
Dận Tộ chớp mắt mấy cái, nói: “Hoàng a mã ngài đáp ứng nhi tử không tức giận, nhi tử sẽ nói cho người biết.”
“Được, trẫm không tức giận, ngươi nói đi!”
Tuy rằng lập Dận Tộ làm Thái tử cũng là chủ ý của Khang Hy, thế nhưng ngài cũng thật có chút hiếu kỳ, đứa nhi tử ghét nhất bị câu thúc này của ngài là vì nguyên nhân gì mới nguyện ý đem mình vây trên bảo tọa Thái tử.
“Bởi vì nhi tử muốn giúp Tứ ca chiếm vị trí trước…”
Giúp Lão Tứ chiếm vị trí trước… Khang Hy thiếu chút nửa vung một đấm qua.
Dận Tộ thấy vậy vội nói: “Hoàng a mã đã đáp ứng sẽ không tức giận!”
Khang Hy cắn răng: “Trẫm không tức giận!”
Không tức giận mới là lạ!
Dận Tộ tiếp tục nói: “Lúc đó sự tình đã đến phân thượng này, nếu như nhi tử không làm Thái tử mọi người đều không thể xuống đài, Hoàng a mã cũng sẽ rất xấu hổ. Hoàng a mã vừa xấu hổ sẽ giận dỗi Tứ ca, năng lực của Tứ ca và Bát đệ vốn không hơn kém nhiều, Hoàng a mã vừa nổi nóng khẳng định sẽ lập bát đệ…”
Khang Hy nói: “Ngươi chính là không thích Lão Bát như vậy? Trẫm nhớ rõ Lão Bát vẫn là nơi nơi chốn chốn che chở ngươi a!”
Dận Tộ than thở: “Kỳ thực Tứ ca và Bát đệ ai làm Thái tử cũng tốt cả, nhất là Bát đệ, nếu y làm Thái tử nói không chừng nhi tử lại càng tự tại… thế nhưng Tứ ca lại không thể.”
“Thế nào?”
“Tứ ca không biết nguyên nhân gì, đối Bát đệ vẫn luôn là lạ, ” Dận Tộ nói: “Nhi tử có một cảm giác, nếu Tứ ca đăng cơ, hắn sẽ trọng dụng Bát đệ, nói khó nghe một chút chính là xem Bát đệ vắt kiệt sức mà sai phái… thế nhưng nếu Bát đệ đăng cơ, Tứ ca nhất định sẽ nghĩ hết biện pháp kéo y xuống ngựa. Hai người bọn họ, một là ca ca của nhi tử, một là đệ đệ của nhi tử, nhi tử dù sao cũng không thể nhìn bọn họ đấu đến ngươi chết ta sống đi?”
Khang Hy nhíu mày không nói.
Dận Tộ tiếp tục phân bua: “Vậy nên nhi tử trước hết chiếm chỗ, đợi Hoàng a mã hết giận rồi liền đem vị trí nhường lại cho Tứ ca ngồi, như vậy không phải vẹn toàn đôi bên sao?”
Khang Hy giận đến vui vẻ: “Ngươi cho rằng vị trí Thái tử là cái gì? Ngươi là chơi quá mức rồi sao?”
Dận Tộ nói: “Vậy Hoàng a mã nói xem nên làm thế nào?”
Khang Hy hừ lạnh nói: “Trẫm ngày mai liền phế ngươi, đổi thành Lão Bát làm!”
Dận Tộ cười hì hì nói: “Bát đệ không ở nhà đâu! Nếu không người chấp vá một chút, để Tứ ca lên?”
Khang Hy vừa bực mình vừa buồn cười, nói: “Trẫm trước hết phế đi ngươi, đợi Lão Bát từ Đông Doanh trở về, vừa lúc lập công lớn, thích hợp lập Thái tử!”
Dận Tộ chắc chắc nói: “Hoàng a mã người sẽ không như vậy mà!”
Khang Hy đỡ trán, Dận Tộ nói ra chuyện này ngài cũng mơ hồ có chút cảm giác, nếu ban đầu Dận Tộ và Dận Chân thực sự khiến mọi người không xuống đài được, ngài trong cơn tức giận có thể mặc kệ Dận Tộ nói cái gì cũng sẽ lập Lão Bát… Thế nhưng với tình hình hiện tại, ngài không thể không cân nhắc kỹ càng.
Chỉ nghe Dận Tộ lấy lòng cười nói: “Hoàng a mã, nhi tử đều thành thật khai báo rồi, ngài rốt cục định khi nào mới phế nhi tử chứ?”
Khang Hy hừ lạnh nói: “Thái tử một nước là việc vô cùng nghiêm trang, ngươi cho rằng muốn làm thì làm muốn thôi thì thôi? Ngươi cứ ngoan ngoãn ổn định làm Thái tử cho trẫm!”
“Hoàng a mã,” Dận Tộ ai thán nói: “Nhi tử không được, ngài không phải cũng nói sao, nhân từ không cầm binh, nhi tử không có năng lực này…”
Khang Hy thản nhiên nói: “Trên đời này, ai chưa từng thiên chân thiện lương? Lão Lục ngươi cũng đã trải qua không ít, dù sao cũng sẽ quen.”
“Hoàng a mã…”
“Ngươi nếu lại cùng trẫm nói chuyện phế Thái tử, trẫm liền định ra quy cũ Thái tử mỗi ngày phải lâm triều!”
Dận Tộ khóc không ra nước mắt, chiêu này quả thực ác độc…
Khang Hy thở dài, người khác lập Thái tử là vì phân ưu, ngài lập Thái tử là để trông nom.
Dận Tộ chỉ là nhất thời ngất đi, tỉnh lại liền không sao, Khang Hy còn một đống sự vụ cần xử lý, đợi thái y khẳng định không còn gì trở ngại liền hồi cung, Dận Chân thông báo vài câu xong cũng rời đi.
Vừa tiễn chân hai người, nụ cười trên mặt Dận Tộ dần rút đi, đem đám người trong phòng đều đuổi ra, nằm thừ trên giường nhìn lên trần nhà.
Bất chợt, cửa sổ phát ra một tiếng vang nhỏ, bị người nhẹ nhàng đẩy vào, một bóng người dễ dàng phi thân đến, lại quay người đóng cửa.
Dận Tộ ngẩn ra: “Trần Chuyết?”
Trần Chuyết đỉnh đạc ngồi xuống ghế, rót cho mình một chén trà, nói: “Làm khó ngươi còn nhận ra ta.”
Lại ngửi nhẹ hương trà một chút, than thở: “Không hổ là trà cho Hoàng đế lão nhi uống, đúng là đồ tốt.”
Dận Tộ cười nói: “Đúng là đã đen đến mức ta không dám nhận, bất quá trong những người ta quen chỉ có mình người là thích nhảy cửa sổ, muốn không nhận được cũng khó.”
Trần Chuyết không để ý tới sự trêu chọc của y, hỏi: “Ngươi thật sự không muốn làm Hoàng đế?”
Đồng tử Dận Tộ co rụt lại: “Vừa rồi ta và Hoàng a mã nói chuyện, ngươi làm sao tiếp cận được?”
Khang Hy đến đây, bề ngoài tuy rằng không mang nhiều người lắm thế nhưng xung quanh vẫn được đề phòng sâm nghiêm.
Trần Chuyết cười cười: “Yên tâm, chí ít tạm thời ta đối với việc giết lão không có bao nhiêu hứng thú…”
“Phòng vệ xung quanh vô cùng sâm nghiêm, bất quá ngươi đã quên ta có thứ này!” Trần Chuyết dương dương đắc ý lấy ra một khối ngọc bội, nói: “Dùng cái đồ chơi này đột phá vòng ngoài, bên trong cũng tùy tiện để ta đi lại.”
Dận Tộ giận dữ: “Trả lại cho ta!”
Ban đầu y đưa cái ngọc bội này cho Trần Chuyết là vì đợi sau khi bọn họ trở về có thể thuận tiện tìm y, không phải để hắn thử tiếp cận Khang Hy.
Trần Chuyết giật khẽ tay áo, bàn tay buông lỏng, ngọc bội lại rơi vào trong ngực, lại vỗ hai cái tỏ vẻ ổn thỏa.
“Nhàm chán!” Dận Tộ hừ lạnh một tiếng, không trả y thì thế nào, cái ngọc bội kia có dùng được hay không con không phải là một câu nói của y sao?
“Ngươi còn không nói cho ta biết, ngươi có phải thật sự không muốn làm Hoàng đế.”
“Vậy thì có quan hệ gì tới ngươi?”
Trần Chuyết nói: “Nếu như ngươi muốn làm Hoàng đế, ta có thể giúp một chút a!”
Dận Tộ cả giận nói: “Ngươi dám!” Trần Chuyết nếu muốn giúp y, ngoại trừ hành thích còn có thể là gì?
“Không thấy được lòng tốt của người khác.” Trần Chuyết lắc đầu, nói: “Ngươi nếu thật sự không muốn làm Thái tử, vì sao còn phải nói cho Hoàng đế lão nhi? Không sợ lão thẹn quá thành giận khiến nguyện vọng của ngươi thất bại?”
Dận Tộ liếc mắt nhìn hắn, nói: “Hoàng a mã yêu thương ta, ngài nếu đã lập ta sẽ không nghĩ tới việc phế ta… Ta nếu không tự mình nói với người ta không muốn làm Thái tử, trừ phi ta làm chuyện gì khiến ngài vô cùng thất vọng, nếu không người tuyệt đối không phế ta.”
Trần Chuyết khẽ cắt lời: “Cảm tình của các ngươi thật tốt.”
Dận Tộ hừ lạnh một tiếng, nói: “Đó là tự nhiên.”
Trần Chuyết bĩu môi khinh thường, nói: “Lần này đồ vật và người ngươi muốn đều tìm được, ta ngại bọn họ quá chậm mới đi trước một bước. Vừa đến kinh thành lại nghe nói ngươi phát bệnh, vậy nên ghé thăm một chút —— ngươi nếu không có chuyện gì ta liền đi trước, chờ bọn họ đến kinh thành ta sẽ dẫn người tới gặp ngươi.”
Dận Tộ nói: “Ngươi vừa nói vậy, ta thật sự có chuyện này muốn làm phiền ngươi.”
Trần Chuyết chậc chậc lưỡi nói: “Ngươi thật đúng là không khách khí a, không nghe ra gia chỉ là thuận miệng nói vậy sao?”
Cư nhiên cũng xưng gia rồi… Dận Tộ nói: “Ngươi quay về thật đúng lúc, ta vừa vặn muốn giết một người, ngươi đã ở đây ta cũng lười đi tìm kẻ khác.”
Trần Chuyết chỉ vào mũi mình, khó thể tin nói: “Ngươi muốn ta giúp đám… Thanh cẩu các ngươi giết người? Đầu óc ngươi không có bệnh chứ? Ngươi nghĩ ta có thể đáp ứng sao?”
“Đương nhiên sẽ đáp ứng.”
Truyện khác cùng thể loại
5 chương
5 chương
20 chương
126 chương
1 chương