Dận Tộ bị đuổi về nhà, không bao lâu sau đã nghe được thánh chỉ phế Thái tử, tạm cư tại Dục Khánh cung. Khang Hy truyền chỉ đến tự nhiên không phải thỏa mãn lòng hiếu kỳ cho y, mà là vì muốn y sửa Thân vương phủ cho Dận Nhưng. Khang Hy đem phủ đệ của một vị Vương gia tiền triều cho Dận Nhưng, chỗ kia không tệ, diện tích rộng lớn cảnh trí cũng tốt, sở dĩ đến bây giờ còn để không là bởi vì cách Hoàng cung có chút xa, hơn nữa đã vài thập niên không có người ở, hoang tàn có chút lợi hại. “Ý tứ của Vạn tuế gia là mau chóng thu dọn ra, tốt nhất có thể để Du Thân vương dọn vào trước năm mới.” Quan trọng nhất không phải dọn vào mà là dời ra, ngày tết có rất nhiều tế điển trọng yếu, phế Thái tử còn lưu lại trong cung không khỏi khiến nhiều người sinh ra huyễn tưởng không cần thiết. “Đã biết.” Dận Tộ lên tiếng, Vượng Tài chạy ra dúi vài bao lì xì, tiễn người đến tận cửa, sau đó tiện đường chạy đi Nội vụ phủ phân phó một chuyến. Y cũng chỉ là làm cho có lệ mà thôi, phía Nội vụ phủ khẳng định cũng đã nhận thánh chỉ, y có lên tiếng hay không cũng không khác biệt gì. Không bao lâu sau Vượng Tài đã trở lại, bộ dạng dương dương đắc ý nói: “Khoa Đa đại nhân hỏi phải sửa như thế nào, nô tài nói thời gian gấp như vậy còn có thể sửa thế nào? Có thể để người ở lại là được, Khoa Đa đại nhân nói đã minh bạch… Hắc hắc, hắc hắc hắc.” Khoa Đa là tổng quản Nội vụ phủ tân nhậm, được Khang Hy bổ nhiệm sau khi Dận Tộ cường liệt kháng nghị —— không có biện pháp, trước đây Nội vụ phủ không có người cầm đầu, phải làm gì liền làm đó, sau khi có kẻ cầm đầu rồi, chuyện lớn nhỏ gì đều tới hỏi một tiếng khiến cho Dận Tộ phiền phức quá sức, vậy nên chỉ có thể năn nỉ Khang Hy tìm cho mình một quản sự. Dận Tộ là trưởng quan trực tiếp của Khoa Đa, hơn nữa còn là A ca được sủng, địa vị siêu nhiên khó dò, Khoa Đa tự nhiên đối với Dận Tộ thiên y bách thuận. Người này cũng là kẻ khôn khéo, không được bao lâu đã sờ thấu tính tình của y, người này vừa sợ phiền phức lại không thích chuyên quyền, vậy nên có chuyện gì hắn đều tự xử lý, hơn nữa còn có thể hoàn thành chuyện Dận Tộ phân phó, Dận Tộ quả thực vô cùng vừa ý. Mấy tiếng hắc hắc kia của Vượng Tài quá mức dâm loạn, Dận Tộ cảm thấy bộ dạng tiểu nhân đắc chí, bỏ đá xuống giếng này của hắn thực sự vô cùng mất mặt, thế nhưng cũng không tiện đi Nội vụ phủ sửa đúng lại. Y tuy rằng lười khắc khe Dận Nhưng trên những phương diện này, thế nhưng cũng không có khả năng chủ động ra mặt thay hắn —— Dận Tộ y, từ trước tới giờ đều không phải kẻ rộng lượng gì. Hơn nữa Khoa Đa là người cơ trí, sẽ không làm ra chuyện để người nắm cán, phỏng chừng lần này Dận Nhưng phải ngậm ngùi nhận thiệt. Đem phòng ốc sửa thoạt nhìn tráng lệ, vừa ở lại mùa đông lọt gió mùa hè dột mưa, đông mát hạ ấm… đây chính là nghề chính của Nội vụ phủ. Tâm tình của Dận Tộ bỗng nhiên thật tốt. —— Bên này Du vương phủ sửa đến khí thế hừng hực, bên kia kế hoạch làm đường của Dận Tộ lại không có người hưởng ứng. “Bọn họ nói đường lớn hiện tại tốt vô cùng, không cần sửa…” Lang trung Doanh tạo ti tức giận không ngớt: “Thật ra cũng có người nguyện ý bỏ tiền, hơn nữa còn là đồng tiền lớn, chỉ bất quá…” Dận Tộ đã hiểu, cười nhạo nói: “Là muốn chỗ tốt khác? Hoặc là muốn ôm đùi gia?” Tuy rằng lời lẽ của những người đó hẳn không phải như vậy, thế nhưng chuyện chín không rời mười Lang trung lệnh gật đầu. Dận Tộ sớm đã có chuẩn bị, lấy ra một tờ lộ tuyến, nói: “Trước sửa một đoạn này.” Phía trên có một đường mực đỏ được vẽ sẵn. Lang trung lệnh mờ mịt: “Đây là…” “Cái siêu thị này là gia mở,” Dận Tộ nói: “Hiểu chưa?” Đây chính là y tỉ mỉ lựa chọn, vắt ngang qua các ngã đường náo nhiệt lại không để ‘tiện nghi’ cho bất kỳ cửa hàng nào khác. “Hiểu! Hiểu hiểu!” Ban sai Nội vụ phủ, cái gì cũng có thể không hiểu, cái này há lại không hiểu được? Nếu đã là chủ tử đề điểm, tốc độ sửa đoạn đường kia cũng tương đối nhanh, nô tài Nội vụ phủ đông đúc, phân ra thi công, chỉ vài ngày liền sửa xong, sau đó trời rất tốt, vừa hoàn công đã đổ xuống một cơn mưa không lớn không nhỏ. Trên đường cái lầy lội trơn trợt, chợt xuất hiện một đoạn đường bằng phẳng sạch sẽ như vậy, tuyệt đối là khiến người kinh diễm! Những người không có chuyện gì cũng không nhịn được chạy tới đi dạo, dạo dạo một hồi lại vào siêu thị, huống chi không ít người chính là muốn dạo phố mua đồ? Vốn là giá cả không sai biệt lắm, mọi người tình nguyện mang giày vải dẫm bùn vào tiệm mua sắm hay là bước trên con đường lớn bằng phẳng như mặt gương (tha thứ cho sự vô tri của cổ nhân và gương đồng đáng thương) vào siêu thị mua sắm? Cái này còn phải chọn sao? Vậy nên phòng ban sự của Nội vụ phủ rất nhanh đã đầy ấp người, đám lão bản đã mấy ngày không buôn bán tốt nôn nóng chạy đến, lại nghe được ba tin dữ. Đệ nhất, lên giá, giá cả hiện tại gấp ba ban đầu. Đệ nhị, người muốn sửa đường quá nhiều, nhân thủ của ‘đội thi công’ không đủ, lịch trình đã được sắp xếp rất dài, hiện tại cho dù nộp tiền cũng phải chờ rất lâu mới có thể khởi công. Đệ tam, đến khi khí trời quá lạnh đường xi măng sẽ không thể thi công, phải nghỉ ngơi ba tháng. Ba cái tin dữ này, quả thực một cái so một cái còn đáng sợ… nếu sinh ý cử thảm đạm suốt năm sáu tháng, thật sự phải uống gió tây bắc mà sống. “Gấp bốn! Ta ra tiền gấp bốn lần trước kia! Trước sửa chỗ ta!” Cách nghĩ của thương nhân chính là giải quyết tất cả mọi việc bằng tiền, rất nhanh đã có người gọi giá, sau đó liền náo nhiệt. “Ta cũng ra gấp bốn!” “Gấp năm lần! Gấp năm lần! Đầu tiên sửa cho ta!” “…” Tiểu lại ban sự mặt mày rạng rỡ, kéo cao tư thế nói: “Không nóng nảy, từ từ sẽ đến…” Số tiền này cũng không được ghi vào sổ của Nội vụ phủ, đến lúc đó dù chia chác thế nào bọn họ cũng có thể uống được một chén canh, hơn nữa còn là một chén canh cực lớn… Dận Tộ vớt được một khoảng hời cũng không để ý túi tiền của mình càng lúc càng nặng, mấy hôm nay chỉ cần y có rảnh sẽ chạy đến trước mặt Khang Hy chuyển động. Y từ ngày đầu tiên đến thế giới này giống như đã định trước không hợp với Thái tử Dận Nhưng, chỉ bằng việc tiếp nhận thân phận Dận Tộ này y đã không thể chung sống hòa bình với Thái tử đã hại chết nguyên chủ. Từ ngày Thái tử hạ thủ với Dận Tộ trở đi, bọn họ đã rơi vào cục diện ngươi chết ta sống, mà sự phát triển sau này quả thực cũng là như vậy. Dận Nhưng vẫn luôn nỗ lực khiến tên đệ dệ chướng mắt này biến mất khỏi cuộc đời y, mà Dận Tộ cũng luôn tìm cách kéo hắn xuống khỏi vị trí Thái tử. Cho dù là vậy, đến khi góc phòng trong Càn Thanh cung thiếu đi một thân ảnh quen thuộc, hơn nữa y còn ý thức được đối phương rất có thể sẽ không bao giờ xuất hiện lần nữa… Dận Tộ không khỏi cảm thấy có chút trống rỗng. Suy bụng ta ra bụng người, Khang Hy mặc dù nhìn giống như không có việc gì, chỉ sợ trong lòng cũng là vô cùng khó chịu. Dận Tộ hễ có thời gian liền đi tìm ngài, mặc dù nhìn thấy y sẽ khiến Khang Hy sinh ra một chút tình tự giận chó đánh mèo gì đó, thế nhưng dù sao cũng tốt hơn yên lặng buồn bã tưởng niệm người kia. Mặc dù cả hai đều ở trong một gian phòng, thế nhưng Dận Tộ rất ít quấy rối Khang Hy, Khang Hy xem tấu chương, xử lý chính vụ, Dận Tộ lại vội vàng vẽ vời —— nhiệt độ mấy hôm nay càng lúc càng lạnh, y cũng không hy vọng năm nay vẫn là cố chống mà qua. “Dận Tộ a!” “Vâng?” “Ngươi thấy trong đám huynh đệ của ngươi, ai thích hợp làm Thái tử?” Gần đây phần lớn tấu chương đều là thỉnh lập Thái tử, khiến Khang Hy có chút phiền lòng không ngớt. Bất quá vị trí Thái tử này nếu cứ để không như vậy, trên dưới triều thần nhân tâm dị động cũng không phải chuyện tốt. Dận Tộ đầu cũng không thèm nhấc, ‘bút máy’ trên tay lại đổi đi một cái, mở miệng nói: “Hoàng a mã hỏi như vậy là quá làm khó nhi tử rồi.” “Ồ, vậy trẫm nên hỏi như thế nào?” “Ngay cả Hoàng a mã cũng không biết nên chọn ai làm Thái tử, nhi tử sao có thể biết chứ?” Dận Tộ nói: “Bất quá nếu người hỏi nhi tử hy vọng ai có thể làm Thái tử nhất, vậy đương nhiên là Tứ ca rồi.” “Ừ, vì sao?” Dận Tộ trợn trắng mắt nhìn Khang Hy, khinh bỉ nói: “Quan hệ của nhi tử và Tứ ca là tốt nhất, lại cùng một ngạch nương, không chọn Tứ ca còn có thể chọn người khác sao?” Quả nhiên là một lý do vô cùng đường hoàng! Khang Hy cũng muốn trợn trắng mắt: “Nếu như trẫm không chọn Lão Tứ thì sao?” Dận Tộ không còn gì để nói: “Không chọn thì không chọn thôi, dù sao cũng chỉ có mấy người huynh đệ, cũng không rơi được lên đầu người khác… Ai làm lại không phải làm đâu!” Hiện tại trong những A ca lớn tuổi, ngoại trừ bản thân Dận Tộ cũng chỉ có mấy người Dận Đề, Dận Chỉ, Dận Chân, Dận Kỳ, Dận Hữu, Dận Tự… Lão tam Dận Chỉ trên người có một cổ hủ nho khí chất, không được Khang Hy yêu thích, ngại hắn lòng dạ quá hẹp; con người Dận Kỳ quá mức đôn hậu, Dận Hữu thân có tàn tật… Còn lại Dận Đề, Dận Chân, Dận Tự… Dận Tộ không quá xem trọng Dận Đề, mặc dù người này chiếm một chữ ‘trưởng’ thế nhưng con người quá bộc trực, làm Thái tử đối với hắn cũng không phải chuyện tốt gì. Cuối cùng chỉ còn lại hai người Dận Chân và Dận Tự, theo Dận Tộ nhận xét, bất kể là hai đăng cơ cũng sẽ không thành hôn quân, bất quá Dận Tộ đương nhiên càng hy vọng Dận Chân có quan hệ gần gũi với mình hơn thượng vị. Đây không chỉ là vì vấn đề cá nhân, mà còn bởi vì trên phương diện chống tham hủ, Dận Chân nhất định khéo léo kiên quyết hơn Dận Tự. Chỉ là với thủ đoạn của Tứ ca, y đâu cần hỗ trợ thêm gì? Cho dù hiện tại hắn không thể làm Thái tử, ngôi vị Hoàng đế sau này có tám phần cũng rơi vào tay hắn… Dận Tộ không vội. Thấy nhi tử bảo bối có chút không yên lòng, thậm chí có thể nói là không kiên nhẫn, Khang Hy cũng không còn gì để nói, lại liếc mắt nhìn nhìn, nhất thời cảm thấy chóng mặt: “Đây là cái gì chứ?” “Ống dẫn khí sưởi.” Dận Tộ lại bổ sung: “Là đặt ngầm dưới đất, đã thử nghiệm qua, rất tốt.” Dận Tộ không biết hệ thống sưởi hơi hiện đại rốt cục là như thế nào, bất quá cũng không trở ngại y tạo ra nồi hơi và ống dẫn loại nhỏ để sử dụng. “Hoàng a mã cứ dời sang nơi khác ở vài ngày, nhi tử đem Càn Thanh cung sửa lại một chút, hay là nhi tử trực tiếp làm ở nơi khác, đến lúc đó ngài lại dọn qua? À đúng rồi, chỗ ngạch nương cũng phải làm cho sớm…” Hóa ra ở trong mắt y, lắp đặt cái ống sưởi gì đó còn quan trọng hơn việc lập Thái tử… Khang Hy chỉ giận rèn sắt không thành thép, nói: “Ngươi lại không thể có tiền đồ một chút sao?” Dận Tộ chớp mắt vài cái: “Thế nào gọi là có tiền đồ?” Khang Hy nghẹn giọng, suy nghĩ một chút rồi nói: “Ví dụ cái Lục gia thạch kia…” Dận Tộ vừa nghe đến tên này lập tức nhảy dựng: “Đó là xi măng, xi măng! Là ai đặt cái tên không có học vấn như vậy? Đừng để nhi tử điều tra ra, nếu không nhi tử tuyệt đối đem hắn chặt làm tám khối!” Lục gia thạch, ta còn Lục gia thỉ (*phân) đâu! Con mẹ nó! Lương Cửu Công yên lặng cúi đầu, nỗ lực che giấu cảm giác tồn tại. “Được rồi được rồi, là xi măng!” Khang Hy vội vàng trấn an nhi tử đang bạo nộ: “Ngươi chỉ biết đem nó đi sửa đường vớt bạc, vì sao không nghĩ tới chuyện đem nó đi tu tường thành, sửa đại đê?” Dận Tộ chớp mắt mấy cái, nói: “Đó là là chuyện của Công bộ phải không? Nhi tử chỉ quản Nội vụ phủ mà! Bọn họ đến bây giờ còn chưa đến tìm nhi tử hỏi bí phương, nhi tử cũng không thể gấp gáp đưa qua chứ?” Khang Hy lại nghẹn: Thực sự là nói đến rất có đạo lý… Công bộ… Hiện tại đâu chỉ Công bộ, triều đình từ trên xuống dưới người nào không quan tâm chuyện lập Thái tử? Ngay cả đám Nội các đại thần cũng đều có chút không yên lòng huống chi những người khác? Cũng chỉ có đứa nhi tử xui xẻo này, cả ngày đều bận những chuyện không đẩu không đâu. “Ngươi định sửa Càn Thanh cung thành bộ dáng kia của Lão Tứ? Trẫm cũng không thích.” Trước đó mấy ngày Dận Chân thú trắc phúc tấn, Dận Tộ tặng một phần ‘Đại lễ’ —— rốt cuộc cũng là đồng hương duy nhất ở thế giới này của y, đồng hương đại hôn, làm ‘người nhà mẹ đẻ’ y cũng nên biểu thị đôi chút có phải không? Y để Dận Chân đi tìm Lưu thị vẽ mấy bức họa ngôi nhà kiếp trước của nàng, sau đó lợi dụng tài nguyên của Nội vụ phủ, đem viện tử của nàng ‘lắp đặt cải tạo’ lại hết một lần. Sàn nhà gạch men sứ hoa xanh, bàn ăn ngọc thạch bạch sắc, bàn trà, còn có sô pha vải bố, giường hai người cỡ lớn, gương dài cao cỡ một người trưởng thành, tủ quần áo có thể treo trang phục… ngay cả màu sắc và cấu tạo của cửa sổ đều là dựa theo bản vẽ của nàng mà làm. Những cái này cũng không là gì, quan trọng nhất là còn sửa một cái bồn nước lớn, lắp đặt bồn cầu tự hoại và vòi nước, dưới sàn nhà còn có hệ thống sưởi hơi, có thể trực tiếp sử dụng nước nóng. Phần đại lễ này của Dận Tộ dẫn đến hiệu quả vô cùng trực quan, Dận Chân không thể đúng hạn động phòng —— Lưu thị nhìn thấy viện tử liền khóc đến chết đi sống lại, cuối cùng ôm lấy gối lông vũ khóc đến ngủ thiếp đi, sáng hôm sau câu nói đầu tiên cũng không phải lo lắng mình bỏ qua đêm động phòng thì nên làm thế nào, mà là: “Tứ gia, Hòa Quận vương đến lúc nào mới có thể tạo được thủy tinh chứ? Cái cửa sổ này quá không đủ sáng rồi…” Dận Chân: “…” Lưu thị làm ổ trên ghế sô pha, ôm mèo Ba Tư thở dài: Nếu Lục a ca có thể lợi hại hơn chút nữa, đem smart phone cùng với máy vi tính đều tạo ra thì tốt biết bao nhiêu… Mặt khác lại âm thầm đắc ý: Cái cánh bướm như ta thật sự quá lợi hại, nếu không phải năm đó ta lấy ra bệnh pháp ngừa đậu mùa, hiện tại Lục a ca làm sao còn tồn tại? Quả nhiên người tốt được thiện quả… Lại không biết cái dáng vẻ tự tại này khiến cho Dận Chân trước giờ đối với nàng vẫn không quá nhiệt tình phải nhìn nhiều hơn mấy lần —— thực sự không còn thể thống! Khang Hy đương nhiên sẽ không thích kiểu phối màu như vậy, Dận Tộ lập tức hiểu, nói: “Yên tâm, tự nhiên là Hoàng a mã thích bộ dáng gì liền sửa thành bộ dáng đó!” Chỉ tiếc lò luyện thủy tinh mới nghiên cứu ra được phân nửa trời đã chuyển lạnh —— quên đi, chờ đầu xuân hẳn đổi lại cũng được! Mấy lò luyện sắt vừa chế tạo ở ngoại thành đã bắt đầu láp ráp đường ống sưởi và những linh kiện tương quan, Dận Tộ đem bản vẽ đưa tới, lại bởi vì những thứ này rốt cục cũng quá mức mới lạ, y còn phải tự mình đi giám sát hai ngày, rốt cục mới coi như miễn cưỡng vừa lòng. “Chủ tử,” Dận Tộ vừa vào phủ, quản gia liền tiến lên bẩm báo: “Trước đó Nội vụ phủ báo lại, nói Khoa Đa đại nhân bị Du Thân vương gọi vào Dục Khánh cung, đã hai canh giờ vẫn chưa thấy trở ra, lão nô đã nói ngài không ở trong phủ… Chủ tử xem… quản hay không quản? Dận Tộ quay người lên xe, nói: “Tiến cung.” Nếu nói Dận Tộ có thân tín gì đó, ngoại trừ đám nô tài như Vượng Tài cũng chỉ còn duy một mình Khoa Đa. Nếu nói Dận Nhưng tìm đối phương gây phiền phức lại không liên quan tới y, ngay cả cái đầu chó của Hồng Phúc cũng không tin được. Y vốn định mặc kệ Dận Nhưng, thế nhưng nếu đã bị chèn ép tới cửa sao lại có thể mặc kệ? Đến Dục Khánh cung, Dận Tộ dựa theo tập tục ngồi ở trắc điện chờ một hồi, thế nhưng ngay cả hai chữ ‘không gặp’ cũng không đợi được. Dận Tộ còn không biết đây là muốn làm khó mình sao? Cười lạnh một tiếng, lập tức xông vào. Dận Tộ nếu đã muốn xông tới, nào có ai dám cản? Thị vệ Dục Khánh cung nhìn nhau một hồi, chia ra phái người đi báo tin cho Khang Hy, sau đó lại lục tục theo vào —— hai vị tổ tông bên trong này, một người đều không thể có chuyện. Vừa vào chính viện đã thấy Khoa Đa đang quỳ gối trên thềm đá, sắc mặt trắng bệch, thấy Dận Tộ vừa đến liền kéo ra nụ cười miễn cưỡng, gọi một tiếng: “Hòa Quận vương.” Dận Tộ sắc mặt lạnh lẽo, mắng: “Gia cả ngày bận đến chân không chạm đất, ngươi còn chạy tới đây hưởng thanh nhàn, làm hại gia tìm ngươi khắp nơi! Còn đứng ngây ra đó làm gì? Không mau lăn tới đây cùng gia trở về làm việc! Cỏ trong phủ Du Thân vương còn cao hơn eo của gia, trong hồ mùi thối đến cách ba dặm còn nghe được, cũng không biết bên trong chôn ít nhiều xác chết, còn không mau tìm người thanh lý!” Khoa Đa ứng thanh đứng dậy, vừa động liền rên lên một tiếng rồi ngã xuống, hẳn là chân đã tê quá mức. Dận Tộ vẫy tay gọi thị vệ đỡ hắn dậy, thản nhiên nói: “Ngươi dầu gì cũng là tổng quản Nội vụ phủ, chính sự ít nhiều không giúp được thì thôi, đừng để a miêu a cẩu gì đó gọi đến gọi đi!” Khoa Đa cười ra tiếng: “Dạ.” Dận Tộ nói: “Nếu đã tìm được người, chúng ta quay về thôi!” Sau đó xoay người rời đi, hoàn toàn không có ý định viến vào gặp chủ nhân. Đợi Dận Tộ dẫn người ra đến cửa cung, phía sau mới truyền đến thanh âm Dận Nhưng cười nhạt: “Thế nào, Lục đệ đều đến trước cửa của Nhị ca, cứ như vậy rời đi?” Dận Tộ xoay người, cười nói: “Nguyên lai Du Thân vương có ở nhà sao? Bổn vương tìm người thông truyền cả nửa ngày cũng không thấy hồi âm, còn tưởng Du Thân vương điện hạ không có trong cung đâu. Thất lễ!” Lại nói: “Nếu như Du Thân vương không có chuyện gì, ta liền cáo từ trước, bổn vương cũng không thanh nhàn như ngài… rảnh rỗi không có chuyện gì tìm việc.” Dận Nhưng cười lạnh nói: “Dận Tộ, ta nguyên còn khá coi trọng ngươi, bây giờ mới biết hóa ra ngươi cũng không hơn gì cái này —— đem những thứ kia đến hạ nhục gia, Dận Tộ, Hoàng a mã có biết bảo bối nhi tử của ngài hóa ra thủ đoạn bỉ ổi đến thế?” Giương tay một cái, một mâm quả cam theo đó vứt ra ngoài, vỏ cam vàng vàng chói chói lăn lóc khắp nơi. Dận Tộ cúi người xuống nhặt một quả lên xem xét, sau đó lắc đầu bật cười: Y còn tưởng sẽ thấy một đám đồ hư thối, hóa ra chỉ là bề ngoài không tốt, không đủ tươi mới mà thôi. Đương nhiên đối với Dận Nhưng chỉ quen dùng trân phẩm mà nói, cái này tuyệt đối là không thể nhìn đến, càng là sỉ nhục sâu đậm. Dận Tộ cười cười phân phó Khoa Đa: “Nếu Du Thân vương đã không thích ăn cam, sau này cũng đừng đưa tới nữa. Đem mấy thứ kia đều nhặt lên đưa tới phủ của gia, gia liền thích cái này, nhiều ít cũng không ngán.” Bất quá mấy quả nà đã có chút khô héo, vẫn là dùng để ép nước đi! Lúc này lại nhìn qua Dận Nhưng, nói: “Nhị ca, có một câu người làm đệ đệ này không nói không được, ngài tuy rằng đang ở trong Hoàng cung, thế nhưng rốt cục cũng là một đại nam nhân, thế nào lại giống như nữ nhân trong Hậu cung vậy, vì tranh một miếng ăn một ngụm uống mà huyên náo long trời lở đất… Ta đều thay ngài e lệ.” “Ngươi, ngươi…” Dận Tộ lắc đầu than thở: “Bởi khuyết điểm không che lấp được ưu điểm, nếu Du Thân vương ngài cứ tiếp tục như vậy, ta thấy rất nhanh phải đổi tên thành Hà thân vương rồi[1].” Sau đó cũng không thèm nhìn sắc mặt tái xanh của Dận Nhưng, xoay người rời đi. —————— 1/ Chữ Du (瑜) trong Du Thân vương nghĩa là mỹ ngọc, ưu điểm. Chữ Hà (瑕) lại có nghĩa là vết rạn, khuyết điểm. Nguyên văn câu nói khuyết điểm không che được ưu điểm ở trên là ‘Sở vị hà bất yểm du’ (dù có tỳ vết nhưng không giấu được sự sáng bóng của mảnh ngọc), mà Khang Hy dùng chữ này làm hiệu cho Dận Nhưng cũng là có ý bao che, chỉ Dận Nhưng tuy có khuyết điểm nhưng vẫn có thể bỏ qua, toàn vẹn không đáng chỉ trích. Bất quá Dận Tộ lại thẳng thừng châm chọc, bảo rằng Dận Nhưng chỉ có khuyết điểm. Mặc dù có lẽ nhiều bạn không thích nghe, thế nhưng chữ tượng hình (tiêu biểu là chữ phồn thể TQ hoặc chữ Kanzi của Nhật) thật sự xứng với cái nhận xét ‘bát đại tinh thâm’, rất nhiều từ vô cùng thâm thúy. Chữ Nôm của mình ngày xưa cũng thế, sau khi chuyển thành bản chữ Latinh, tuy rằng có ưu điểm dễ học, dễ đọc thế nhưng lại mất đi cái ý nhị rất phương Đông.