Cuộc đối thoại của phụ tử hai người bởi vì Khang Hy thổ huyết mà đình chỉ, thế nhưng việc của Dận Tộ thủy chung vẫn cần phải giải quyết. Khang Hy đứng trước ba sự lựa chọn, hoặc là rút lại tất cả xử trí trước đây, mọi việc quay lại từ đầu; hoặc là thả Dận Tộ xuất kinh, mặc y tự sinh tự diệt; cuối cùng là duy trì hiện trạng, chờ vài năm sau giúp Lục nhi của ngài nhặt xác.
Phải chọn thế nào, thật tình không khó.
Vậy nên, trong lúc Dận Tộ đang ngủ, Lâm phủ nghênh đón một nhóm thái y mang theo thánh chỉ đến.
Dận Tộ bị một chén thuốc của Dận Chân đánh ngã, vừa ngủ liền ngủ suốt ba ngày, cũng không biết Dận Chân thả cái gì trong thuốc, tất cả thái y Khang Hy phái tới đều chỉ đưa ra một kết luận thống nhất: Tâm lực tiêu hao quá độ, nếu như còn tiếp tục như vậy thọ nguyên chỉ sợ không lâu. Bất quá ai cũng đồng ý có thể ngủ một giấc ngon đối với y mới là có lợi, vậy nên Dận Tộ liền vui vẻ ngủ suốt ba ngày.
Đợi y tỉnh ngủ, xưng hô của nô tài với y cũng đã đổi từ Lâm gia trở thành ‘Hòa Quận vương’, Dận Tộ ngơ ngác hồi lâu, khi thấy thánh chỉ được đưa tới mới biết được, Hoàng a mã của y lần này rất không biết xấu hổ phạm vào chứng mất trí nhớ, ngay cả lý do cũng không cần viện, trực tiếp mào đầu liền dùng ‘Lục a ca Ái Tân Giác La Dận Tộ’ gì gì đó, tiếp theo là một đống mỹ hành mỹ dự, trực tiếp phong Quận vương.
Cầm thánh chỉ, Dận Tộ trong lòng một mảnh mờ mịt, vừa chớp mắt lại có cảm giác không biết nên đi con đường nào.
Y biết hiện tại việc mình lên làm nhất chính là xem như tất cả đều chưa từng phát sinh, tiến cung thỉnh an tạ ân với Khang Hy.
Dù sao Khang Hy cũng đã đi ra bước đầu tiên, bước thứ hai nên là trách nhiệm của y.
Thế nhưng y lại không muốn.
Chỉ là hơn một tháng, tòa Tử Cấm thành nguyên bản vô cùng quen thuộc kia lại khiến y cảm thấy thật xa lạ, ngay cả người ở bên trong tựa hồ cũng biến thành không còn quen biết nữa.
Trong lúc nhất thời, y ngay cả Dận Chân cũng có chút hờn giận, người này rõ ràng biết được ý nguyện của y vì sao còn đa sự như vậy, bắt y phải đối mặt với những việc bản thân y không muốn đối mặt? Thay vì giam y ở đây, để y ra ngoài vui vui vẻ vẻ sống cuộc sống tự do không phải tốt sao?
Bản thân y thật ra cũng hiểu, y đúng là không bỏ được, luyến tiếc Khang Hy, luyến tiếc sư phó, luyến tiếc nơi đã sống hơn mười năm này…
Thuộc tính rùa đen rúc đầu tiềm ẩn của Dận Tộ rốt cuộc phát tác, bắt đầu bám lấy giường bệnh, quyết định cứ thế lăn lộn qua một ngày thì tính một ngày.
Thế nhưng chỉ mới nửa ngày trôi qua y đã giả vờ không được nữa, Dận Trinh tới!
Trước khi tới y đã hỏi qua bệnh tình của Dận Tộ, biết không còn trở ngại gì liền thoải mái càu nhàu: “Lục ca ngươi mau vào cung đi xem ngạch nương thôi, ngạch nương bị ác tức phụ Đông Giai thị kia làm cho giận đến ngất xỉu!”
Dận Tộ kinh hãi: “Cái gì?”
Dận Trinh thấy Dận Tộ sắc mặt đại biến, vội vàng nói: “Lục ca ngươi đừng vội, ngạch nương lúc này từ sớm đã khỏe lại rồi, chỉ là tâm tình không tốt. Nói chung, ngươi vẫn là nên đi khuyên nhủ nàng đi!”
Trong đầu Dận Tộ hiện ra đôi mắt xinh đẹp ẩn chút buồn phiền của Đông Giai thị, loại tức phụ không phóng khoáng này đích xác không được Đức phi thích, thế nhưng nếu nói khiến Đức phi giận đến ngất xỉu —— nàng có bản sự này?
Thế nhưng y cũng biết Dận Trinh tuyệt đối không dám nói bậy tại loại chuyện này, liền hỏi: “Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?”
Dận Trinh rót một ly trà, thở phì phì nói: “Hôm qua không phải là Đoan Ngọ sao? Lục ca ngươi lại được phong quận vương, ngạch nương vui vẻ nghĩ muốn cùng nhau náo nhiệt một chút, vừa vặn Hoàng a mã cũng có ý này vậy nên liền bày gia yến trong cung, sau đó định lên lầu xem thuyền rồng gì đó.”
“Tất cả huynh đệ, còn có phúc tấn, trắc phúc tấn, a ca, cách cách nhà bọn họ đều tới, ồn ào náo nhiệt. Bởi vì lần này ngạch nương cảm thấy Lục ca ngươi có thể được phong quận vương đều là công lao của Tứ ca, thế nhưng lại không kéo được mặt mũi nói lời cảm tạ với hắn, vậy nên cố ý thưởng cho Đông Giai thị một chung rượu hùng hoàng…”
“Lục ca ngươi xem, nguyên lai là việc thật tốt anh, thế nhưng ngươi đoán xem Đông Giai thị lại phản ứng thế nào? Nàng bưng chung rượu lên, run rẩy không ngớt, vài lần đưa đến bên mép lại buông xuống, cứ tưởng như ngạch nương ban cho nàng là độc dược vậy. Ngạch nương lập tức giận đến sắc mặt cũng thay đổi, nếu không phải có Hoàng a mã ở khẳng định đã ném đồ rời đi. Thế nhưng càng khiến người ta tức giận còn ở phía sau, Đông Giai thị quăng ngã chung rượu phịch một tiếng quỳ xuống, khóc cầu ngạch nương buông tha đứa bé trong bụng nàng, nói nghìn sai vạn sai đều là nàng sai, hài tử trong bụng là vô tội…”
Dận Tộ nghe đến không còn gì để nói.
Dận Trinh giận đến đập bàn: “Bộ dáng kia của nàng giống như ngạch nương là cố ý muốn hại đứa bé trong bụng nàng vậy! Nàng cũng không nghĩ lại, nếu ngạch nương thực sự không muốn để nàng sinh con, nàng còn có thể hoài thượng sao? Lui một vạn bước, cho dù ngạch nương thật sự hồ đồ muốn hại nàng, còn có thể động thủ trước mặt Hoàng a mã và nhiều người như vậy? Quả thực không biết đầu óc của nàng lớn lên thế nào!”
Y thả chậm ngữ điệu: “May là lúc đó Tứ ca phản ứng nhanh, lập tức kinh ngạc hỏi Đông Giai thị hoài thượng từ lúc nào? Vì sao ngay cả hắn cũng không biết? Lúc này ngạch nương mới coi như được giải vây —— nếu như ngay cả Tứ ca cũng không biết nàng hoài thượng, ngạch nương càng là không thể biết.”
“Bất quá dù là như vậy, mặt mũi của ngạch nương cùng với đám huynh đệ chúng ta đều là mất hết. Chuyện này còn chưa xong, Hoàng a mã gọi thái y đến bắt mạch mới biết nàng đã hoài sáu tháng! Đủ sáu tháng, nàng dùng máu gà giả làm nguyệt sự, đợi tháng lớn rồi còn dùng vải trắng quấn bụng —— không ngờ nàng ngay cả Tứ ca cũng muốn phòng! Lục ca ngươi nói xem, đây lại là chuyện gì đâu!”
“Ngạch nương trực tiếp giận đến ngất đi, Hoàng a mã tại chỗ cách tước Quận vương của Tứ ca, biếm làm Bối lặc, nói hắn trị gia còn không nghiêm làm sao có thể trị nước?”
Dận Tộ bỗng nhiên cảm nhận được ác ý nồng đậm trong những lời này, đây tuyệt đối là trả thù…
Xảy ra loại chuyện này, tâm tình của Đức phi có thể tưởng tượng, Dận Tộ cũng đã có hai tháng không gặp nàng, thực sự vô cùng nhung nhớ, vậy nên cũng không xoắn xuýt nữa, mau chóng rời giường, thu thập thỏa đáng tiến cung.
Trên xe ngựa, Dận Trinh hăng hái bừng bừng kể chuyện xảy ra mấy hôm nay.
“Lục ca không biết đâu, từ sau khi thánh chỉ sắc phong Quận vương của ngươi ban ra, cả triều thần đều thở phào nhẹ nhàng…”
Dận Tộ kinh ngạc nói: “Ta có phong Quận vương hay không lại quan hệ gì đến bọn họ?”
“Thế nào không quan hệ?” Dận Trinh nói: “Lúc ngươi không có ở đây, Hoàng a mã động chút là phát giận, Tứ ca cả ngày mặt mày âm trầm, phảng phất giống như ai cũng thiếu hắn mấy nghìn lượng bạc vậy. Dựa theo lời của đám người kia chính là, cảm giác ngay cả trời cũng thấp đi ba thước… A, đúng rồi, Lục ca hẳn còn chưa biết đi, Tứ ca hiện tại có tên hiệu mới —— A ca thu nợ!”
Dận Tộ sửng sốt: “Vạn tuế muốn thanh lý nợ của Hộ bộ rồi sao?”
Dận Trinh lắc đầu: “Không có!”
Dận Tộ ngạc nhiên nói: “Vậy thì đòi nợ gì?”
“Kỳ thực, cũng coi như là nợ của Hộ hộ, mấy hôm trước Lưu Ngự sử bị cách chức, Tứ ca liền phái người đến đòi một lần nợ. Chậc chậc, rõ ràng Hoàng a mã không hạ lệnh sao nhà, thế nhưng người Tứ ca phái đi so với sao nhà còn hung hãn, ngay cả đồ riêng của đám nha đầu bà tử đều đem gán nợ, chỉ để lại một bộ quần áo, người không một đồng chạy trên đường cái.” Nói đến đây, Dận Trinh còn tiếc nuối nói: “Bất quá người nhà kia cũng không biết lấy được chút tiền bạc từ chỗ nào, đã sớm rời kinh đi mất.”
Chuyện này Dận Tộ vẫn là lần đầu nghe nói, không khỏi bật cười, như vậy Dận Chân và vị Hoàng đế khắc bạc trong truyền thuyết kia tựa hồ có chút tương tự.
Dận Trinh thấy y nở nụ cười lại càng kể đến hăng say, lại nói: “Lần này không phải lại nhiều ra một Khải Âm Bố sao? Tứ ca ngay cả Lưu Ngự sử cũng không buông tha, làm sao có thể bỏ qua hắn? Vậy nên…”
Dận Tộ kinh ngạc nói: “Khải Âm Bố không phải bị phán sao nhà ư?”
Dận Trinh cười nói: “Sao! Thế nhưng Tứ ca nói, người chết nợ không tiêu, huống chi chỉ mới là sao nhà? Nếu hắn không chịu trả nợ vậy liền để thân bằng hảo hữu trả thay.”
“Lời này… hình như có chút không giảng đạo lý đi?”
Dận Trinh nói: “Còn không phải không giảng đạo lý sao? Tộc thúc của Khải Âm Bố lúc đó còn ồn ào, nói bạc nhà bọn họ đều bị quan phủ tịch thu không còn, Hộ bộ muốn bạc chỉ có thể trừ từ số đó. Thế nhưng Tứ ca lại nói, nếu đã tịch thu hết chính là thuộc về triều đình, nào có chuyện đem bạc của triều đình trả nợ thay quan lại? Lời này trực tiếp đem lão nhân kia giận đến run rẩy, Tứ ca cũng không dong dài với lão, nếu không đưa bạc ra được thì dùng vật gán nợ. Tranh chữ đồ cổ đáng giá ba nghìn lượng, định giá hai trăm liền cầm đi, quả thực còn vô lương hơn hiệu cầm đồ…”
“Khải Âm Bố đảm nhiệm Cửu Môn Đề Đốc đã nhiều năm, lớn từ thủ vệ kinh thành, tra xét dân cư, nhỏ đến truy bắt tội phạm, thẩm tra án kiện, giam cầm phạm nhân… tất cả đều do hắn quản, phương diện này có bao nhiêu mờ ám chứ? Phàm là người có họ hàng quen biết với hắn, ai lại không vớt được chút chỗ tốt? Hiện tại đều gặp xui xẻo, cả vốn lẫn lời đều phải nôn ra.”
“Tứ ca còn tổ chức cái gì hội đấu giá, đem những thứ gán nợ kia ra bán, người trả giá cao thì được. Dạo này những đại hộ trong kinh thành đều chen chúc vỡ đầu muốn giành thiếp mời của hội đấu giá Hộ bộ đâu! Trong đó còn có mấy người trực tiếp đi cửa sau đến chỗ của ta, ta liền cầu đến Tứ ca, Tứ ca hỏi ta được nhiều ít bạc, ta liền thành thật nói ra, ngươi đoán thử xem Tứ ca làm thế nào? Hắn chỉ liếc mắt nhìn ta một cái, trực tiếp móc ra hai tấm khế đất trong tay áo cho ta —— Hôm nay ta đi xem, ây da! Đều là cửa hàng tại những khu phồn hoa nhất! Tứ ca thực sự đã trúng mối lớn rồi!”
“Bất quá cũng phải, Lục ca nghĩ xem, một gian cửa hàng giá trị năm nghìn lượng chỉ gỡ được một nghìn lượng nợ ngân, nếu như bán được bốn nghìn lượng, giao một nghìn lượng về Hộ bộ, ba nghìn lượng còn lại đều là đồ béo bở nha! Đáng tiếc ta còn quá nhỏ, bằng không cũng có thể giống như Bát ca, đi theo phía sau Tứ ca vớt một con số lớn.”
Dận Tộ sửng sốt: “Lão Bát cũng chen chân vào?”
Dận Trinh ừ một tiếng, thanh âm có chút hạ xuống: “Hắn không phải đi Hình bộ sao? Chuyện của Khải Âm Bố lần này đương nhiên cũng có một phần của hắn, nghe nói Khải Âm Bố nợ hơn mười vạn lượng bạc, Tứ ca sau khi bảo Bát ca tra rõ liền liệt kê một đơn tử, ai phải chia nhiều ít và gì đó…”
Dận Tộ chớp mắt mấy cái, hóa ra Tứ ca đem chuyện đắc tội với người chia cho Lão Bát phân nửa nha? Về phần chỗ tốt, ngẫm lại thái độ bình thường của hắn đối với Dận Tự —— nói không chừng còn không được một phần đâu!
Chỉ nghe Dận Trinh lại thở dài, nói: “Trước ta còn có Cửu ca, Thập ca, Thập nhị ca, Thập tam ca, đợi đến phiên ta, khẳng định chỗ tốt gì cũng không còn.”
“Hóa ra đối với ngươi mà nói, có tiền vớt chính là chuyện tốt?” Dận Tộ gõ đầu y một cái: “Ngươi là A ca, mí mắt không cần nông cạn như vậy có được không?”
Dận Trinh xoa đầu, ngượng ngùng cười.
Dận Tộ lại nghĩ tới một việc, phụng phịu hỏi: “Vừa rồi ngươi nói hôm nay vừa đi xem qua cửa hàng?”
Hóa ra tiểu tử này trước khi đến thăm y còn chạy đi xem cửa hàng của mình đâu!
Lúc này Dận Trinh mới phát hiện nói lỡ miệng, liên thanh xin khoan dung: “Chỉ là đi ngang qua! Đi ngang qua! Lục ca ngươi nghìn vạn lần chớ nói cùng ngạch nương, ngạch nương sẽ lột da ta!”
Dận Tộ hừ lạnh nói: “Ngươi vốn chính là thiếu thu thập”
Dận Trinh biết đây là đã buông tha mình, lập tức lấy lòng: “Lục ca ngươi là tốt nhất, quay đầu lại ta thay ngươi đến chỗ Tứ ca muốn vài cửa hàng, coi như nhận lỗi với ngươi?”
“Nhận lỗi cái đầu ngươi! Tiểu tử ngươi vì sao lại tính toán ranh mãnh như vậy đâu!” Dận Tộ cũng là giận đến vui vẻ, đem Dận Chân ra gán chỗ, nếu xin được là nhân tình của y, xin không được là Dận Chân keo kiệt: “Đem hai cửa hàng của ngươi ra làm tạ tội còn không sai biệt lắm.”
Dận Trinh kêu rên một tiếng, nói: “Lục ca, hai cái cả hàng này đặt trong tay ta còn chưa đủ nóng, ngay cả nhìn cũng chỉ mới nhìn thoáng qua, ngài tạm tha cho tiểu đệ đi!”
Dận Tộ lười nhìn y giả khổ não: “Được, gia cũng không hiếm lạ chút đồ này của ngươi.”
Trong tay y còn có hơn bảy mươi hai trương khế đất đâu, nếu so ra còn lớn hơn cả mười cái cửa hàng của y cộng lại.
Dận Trinh cảm thấy mình chiếm tiện nghi, hắc hắc cười không ngừng.
——
Càn Thanh cung, Lương Cửu Công cười nói: “Vạn tuế gia, Lục a ca tiến cung rồi.”
Khang Hy ừ một tiếng.
Lương Cửu Công ngỡ rằng ngài không nghe rõ, thanh âm phóng lớn một chút, nói: “Vạn tuế gia, là Lục a ca tiến cung rồi.”
Khang Hy cũng không ngẩng đầu lên, nói: “Trẫm đã biết, y tiến cung thì tiến cung, chẳng lẽ muốn trẫm tự mình đi nghênh đón sao?”
Lương Cửu Công cười làm lành nói: “Vạn tuế gia không đi đón, vậy nô tài có thể đi đón sao, nô tài đã thật lâu chưa gặp Lục a ca rồi, thực sự rất trông ngóng.”
Khang Hy nhìn lão một cái, nói: “Tiểu Lục lúc này nhất định là đi chỗ ngạch nương của y, ngươi đi đâu nghênh đón?”
“Vậy nô tài…”
Khang Hy không nhịn được phất tay ngắt lời: “Được rồi, ngươi đi xuống đi!”
“Dạ.”
Lương Cửu Công vừa đi, Khang Hy liền đặt quyển sách trên tay xuống, nhìn Càn Thanh cung trống rỗng có chút sửng sờ.
Trong Càn Thanh cung này, ngoại trừ ngài ra chỉ có hai người có ghế ngồi cố định, một là Thái tử, án thư và ghế đều rộng lớn, phủ sa tanh vàng sáng tương tự như ngài. Ngày trước Thái tử chính là ở nơi này đọc sách luyện tự, xem chiếu thư, cùng ngài thảo luận một ít chuyện trong triều đình.
Người còn lại, tự nhiên là Dận Tộ.
Án thư của y cũng rất rộng, thế nhưng lại không muốn trải bất cứ thứ gì, hơn nữa nguyên liệu dùng cũng rất phổ thông, dựa theo cách nói của y chính là, nếu quá quý trọng y sẽ vì sợ làm bẩn mà không thể tĩnh tâm viết chữ. Sau này quả nhiên đã làm bẩn, nô tài phía dưới phí rất nhiều sức cũng không thể làm cho sạch sẽ được, ngài muốn đổi một bộ mới cho y, y lại không đồng ý, nói như vậy rất tốt, càng không sợ làm bẩn.
Tiểu Lục nhi ở trong lòng ngài chính là một người hiền hòa như vậy, mặc dù có chút tiểu tính tình thế nhưng so với bất cứ ai đều thức đại thể, càng khó được chính là, rõ ràng trưởng thành trong hoàn cảnh như vậy lại có thể tôn trọng mỗi người, cho dù trong miệng mắng ‘Nô tài thối nhà ngươi’, ánh mắt cũng không thực sự xem đối phương như nô tài.
Ngài cho tới bây giờ chưa từng nhìn thấy người nào sạch sẽ hơn Tiểu Lục, ngài thực sự là đau tiếc y. Thế nhưng, Thái tử… Thái tử…
Lòng bàn tay, mu bàn tay, đều là thịt a…
Có thể trong mắt nhiều người, ngài phảng phất càng đau Dận Tộ một ít, đúng vậy, ngài chính là đau Dận Tộ, thế nhưng tự ngài cũng biết, tâm huyết mình đặt trên người Thái tử so với đặt trên người Dận Tộ thì vượt qua nhiều lắm…
Tiểu Lục của Ngài, vừa khiến người đau lòng lại có thể khiến người yên tâm.
Không hiểu vì sao, Khang Hy chưa từng lo lắng y sẽ trở nên hư hỏng, bắt đầu từ lúc sáu tuổi ngài liền biết, đứa bé này ngài có thể yên tâm sủng ái, quả nhiên, Tiểu Lục nhi của ngài chưa bao giờ khiến ngài thất vọng qua.
Vậy nên ngài mới dốc lòng đem thứ tốt đều đặt lên người Tiểu Lục nhi, đem hết tất cả sự sủng ái ngài không thể biểu lộ với những đứa con trai khác đặt lên người hài tử này. Thứ tốt bên ngoài tiến cống, trước hết thưởng cho Tiểu Lục, sau đó mới là chính ngài và những người khác. Ngài sẽ đích thân làm cung cho y, bồi y chời diều, dạy y từng câu từng chữ tiếng Anh Cát Lợi, tự mình theo dõi ẩm thực của y, dỗ y đi vào giấc ngủ…
Dận Chân nói, ngài đau Tiểu Lục là vì y vô hại.
Không sai, y chính là vô hại, hoàn toàn vô hại, bởi vì Khang Hy biết, vô luận ngài đau y thế nào, sủng y thế nào, Tiểu Lục của ngài cũng sẽ không thay đổi.
Thế nhưng, vì sao người ngài làm càn yêu thương không thay đổi, trái lại người ngài cẩn cẩn dực dực trông chừng, toàn tâm toàn ý muốn bồi dưỡng thành đại thụ che trời… lại….
Nếu nói Dận Tộ là do ngài tự mình nuôi lớn, như vậy Dận Nhưng, ngoại trừ là ngài tự mình luôn lớn còn là do ngài một tay giáo dưỡng, tay cầm tay dạy hắn viết chữ, đích thân cho hắn học vỡ lòng… mỗi lão sư của Thái tử đều do ngài tỉ mỉ chọn lựa, mỗi quyển sách Thái tử đọc đều do ngài thận trọng an bày, nhiều lần châm chước lựa chọn. Đợi hắn trưởng thành chút nữa, ngài tự mình dạy hắn đạo làm vua, chỉ đạo hắn xử lý quốc sự…
Nếu nói Thái tử trưởng thành sai lệch, ngài tuyệt đối sẽ không thừa nhận.
Ngài biết rõ, hai đứa con trai này có mâu thuẫn không thể điều hòa nhưng lại lừa mình dối người nghĩ: Khi đó Tiểu Lục nhi còn nhỏ, không nhớ việc! Khi đó Thái tử còn trẻ, không hiểu chuyện! Đợi sau này ngày đặt bên cạnh giáo dưỡng, thời gian qua mọi việc phai nhạt, cảm tình sâu đậm, chuyện này tự nhiên liền qua!
Thế nhưng ngài trăm triệu lần không nghĩ tới, hai người sinh trưởng dưới mí mắt ngài cư nhiên đã đến nông nỗi gần như không chết không thôi!
Có thể người làm phụ mẫu chính là như vậy, đứa con bọn họ thiên vị nhất cũng không phải đứa nghe lời nhất, khiến bọn họ bớt lo nhất, ngược lại chính là đứa vẫn luôn được bọn họ đổ nhiều tâm sức vào nhất… Từng bỏ ra tâm huyết càng nhiều lại càng là không bỏ xuống được.
Thái tử trước nay vẫn luôn kiên cường lại phá lệ khóc lóc kể lể bất an ủy khuất của mình, tình cảnh này khiến tim ngài mềm nhũn, vốn là định đem chuyện này từ lớn hóa nhỏ, từ nhỏ hóa không, nào ngờ Tiểu Lục luôn rất biết đại thể lại biểu hiện cực kỳ kịch liệt, đúng là nửa bước cũng không nhường, khiến ngài hoàn toàn không xuống đài được.
Mãi đến khi máu tươi của Tiểu Lục rơi xuống giữa đại điện Càn Thanh cung ngài mới bắt đầu thấy sợ, thế nhưng những lời ngoan tuyệt đã nói ra khỏi miệng, tất cả đều thoát khỏi khống chế.
Đến lúc này ngài mới ý thức được, những lời của ngài nghe vào tai Dận Tộ không thể nghi ngờ là đang nói —— Thái tử muốn giết ngươi, ngươi cư nhiên còn dám phản kháng?
Như vậy làm sao không khiến y tuyệt vọng, không khiến y thương tâm?
Mâu thuẫn của Tiểu Lục và Thái tử đã là không thể điều hòa, hiện tại ngài lại hướng về ngực của Tiểu Lục hung hăng thọc một đao, thọc đến chính ngài đều thấy đau.
Thái tử quỳ gối trước tẩm cung của ngài thỉnh tội, nói mình sai rồi, nói mình nguyện ý tử bỏ ngôi vị Thái tử, nguyện ý cùng Tiểu Lục dập đầu bồi tội…
Lời của Thái tử khiến ngài tỉnh táo lại.
Ngài không phải không biết, Thái tử đây chính là lấy lui làm tiến, thế nhưng thực sự phế Thái tử? Không được, tuyệt đối không được! Thái tử là do ngài hao hết tâm huyết giáo dưỡng ra, làm sao có thể buông tha như vậy?
Thái tử quỳ trước tẩm cung của ngài một đêm, ngài cũng trằn trọc suy nghĩ một đêm.
Mà thôi, vẫn là… ủy khuất Tiểu Lục một chút đi!
Đại náo Càn Thanh cung, không phạt là không được, bằng không chẳng lẽ không phải xác thực tội danh của Thái tử?
Tuy là phế đi thân phận Tiểu Lục, thế nhưng ngài đã căn dặn xuống, mọi việc đều giữ như thường, ngoại trừ không thể tùy ý tiến cung, trước giờ thế nào sau này vẫn là như vậy. Y vẫn lưu lại Bối lặc phủ, hưởng thụ sự hầu hạ của Nội vụ phủ, bổng lộc cần ban xuống cũng không ít đi một phần của y, ngài cũng đãi y như ngày thường, không, so với bình thường còn tốt hơn…
Con người của Tiểu Lục vừa rộng lượng lại nhẹ dạ, ngài dùng nhiều hơn chút tâm Tiểu Lục sẽ rất nhanh tha thứ cho ngài. Đợi thêm một hai năm, sự tình phai nhạt ngài sẽ nhận y trở về, nhân cơ hội đem tên sửa lại, gốc rễ mâu thuẫn giữa y và Thái tử sẽ không còn. Cho dù không thể giải hòa cũng luôn có cách khiến tầm mắt của Thái tử không mãi đặt lên người Tiểu Lục nữa.
Hiện tại thân thể của ngài coi như không tệ, ngày tháng còn dài, luôn có thể tìm cho Tiểu Lục một con đường phú quý trường lưu…
Ngài nghĩ thật sự rất tốt, thế nhưng trăm triệu lần lại không ngờ, Tiểu Lục nhẹ dạ rộng lượng trong mắt ngài, lần này lại không dễ nói chuyện như vậy…
Một bước sai, từng bước sai…
Hiện tại chỉ có thể đi một bước tính một bước vậy.
Cũng không thể mở to mắt trừng trừng nhìn thân thể của Tiểu lục càng lúc càng suy sụp, về phần để y rời đi, đó là nghĩ cũng đừng nghĩ…
Kỳ thực, trọng yếu hơn tất cả những chuyện này chính là, ngài cũng không chịu thêm được những ngày tháng bị Tiểu Lục hận mình, oán mình. Loại cuộc sống này quả thực so với thời gian ngài bị Ngao Bái cường thế ép buộc còn phải khó qua hơn một chút, ngài cảm thấy ngực mình cũng đã đau đến gần như không thở nổi.
Ngài chưa từng có thời khắc nào hận Đông Giai thị hơn hiện tại, chỉ hận không thể đem nàng từ mộ phần đào ra, nghiền xương thành tro!
Truyện khác cùng thể loại
28 chương
84 chương
20 chương
57 chương
60 chương