Thanh xuân tôi có cậu
Chương 2 : hẹn ước 3 năm trước
Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânTan trường
-"Cuối cùng thì cũng đã tan học, về thôi." Cô vươn vai rồi xách cặp đi về.
-"Phong? Mày sao thế? Đi ăn không?" Huỳnh Thiên vừa nói vừa ôm bụng.
-"Được."
-"Bảo Ngọc? Đi ăn không?"
-"Ừ, được thôi." Bảo Ngọc hưng phấn.
-"Hạ Mộc Thần, đi ăn cùng chúng tôi không?" Triều Phong nắm lấy tay của Mộc Thần làm cô giật mình.
-"Buông ra." Cô liếc mắt sang.
-"....." Lúc đó, Triều Phong mới buông ra, vẻ mặt ngại ngùng.
-"À, xin lỗi."
Sau đó, cô chỉnh lại cặp rồi đi ra khỏi lớp.
Vừa tới cửa.
-"Ê, Hạ Mộc Thần, cậu đừng có vô lý như vậy chứ? Được người khác mời đi ăn mà còn không biết cảm ơn nữa. Thái độ gì vậy?" Bảo Ngọc lại lên tiếng trách móc cô.
Cô đang đi thì dừng lại.
-"Bây giờ tâm trạng tôi không tốt, cô liệu hồn mà đụng vào tôi." Cô nói với giọng giận dữ.
-"Thôi, Bảo Ngọc, được rồi." Triều Phong ngăn cản.
-"Nhưng cậu ta..."
-"Tớ bảo được rồi." Lần đầu tiên thấy Triều Phong vì một người con gái mà lớn tiếng với cô như vậy.
-"Hạ Mộc Thần, cô đợi đó." Bảo Ngọc nghĩ thầm trong bụng.
Đến cổng trường.
-"A lô, bác à, đừng đến đón con nữa, con tự về được."
-"Tiểu thư, vậy có ổn không?" Bác quản gia lo lắng.
-"Ổn mà bác." Cô tươi cười..
-"Vâng, tiểu thư."
Cô cúp máy rồi đi một mạch tới siêu thị.
-"Hôm nay, mua đồ gì đến thăm bà đây ta?" Cô mãi miết chọn đồ.
Mua đồ xong, cô nhanh chóng bắt taxi đến một ngôi làng cũ. Ở đó có một ngôi nhà nhỏ, một bà lão trạc 85 tuổi đang ngồi xay đậu.
-"Bà ơi! Cháu tới rồi." Cô vui vẻ chạy tới, bỏ đồ xuống và ôm chầm lấy bà....
-"Thần Thần lại đến nữa à?"
-"Bà không thích cháu đến nữa sao?"
-"Không phải không thích mà rất thích, có cháu ở đây bà vui lắm."
-"Bà ơi!! Hôm nay cháu mua nhiều đồ lắm, cháu không biết chọn cái gì nên gom hết." Cô quay lại lấy mấy túi đồ..
-"Thần Thần à! Bà đã bảo là không cần rồi mà, tốn kém lắm. Đồ lần trước cháu mua, bà vẫn còn để ở trong."
-"Không sao đâu bà." Cô cười rồi nhanh chóng giúp bà đem túi đồ vào trong nhà.
-"Bà ơi! Cháu đến rồi."
-"Tiểu Phong cũng đến rồi à? Hôm nay có hai đứa cháu đến. Ba vui lắm."
-"Hai đứa." Dương Triều Phong vừa đến, Hạ Mộc Thần vừa từ trong nhà bước ra liền hoảng hốt..
-"Cậu làm sao lại ở đây?" Cô và cậu đồng thanh.
-"Hai đứa quen nhau à?"
-"Quen/Không quen." Cậu/cô....
-"....."
-"Bà ơi! Cháu có việc phải đi trước." Mộc Thần chào bà rồi nhanh chóng rời đi.
-"Cháu cũng đi, thưa bà." Cậu bỏ túi đồ xuống rồi đuổi theo cô.
-"Hạ Mộc Thần, chờ đã."
-"......"
-"Hạ Mộc Thần!!" Cuối cùng cậu cũng đuổi kịp cô.
-"Buông tôi ra."
-"Không buông, tại sao lại phải bỏ chạy? Cậu ghét tôi như thế à?" Cậu dồn cô vào một góc tường.
-"......" Cô quay mặt đi.
-"Tại sao lại như vậy? Suốt 3 năm qua, tại sao cậu lại thành ra như vậy?" Cậu hỏi cô...
Cô vẫn quay mặt đi để tránh câu hỏi của cậu nhưng cậu vẫn cố hỏi.
-"Đừng nhắc lại nữa, tôi xin lỗi." Cô ôm mặt, khụy xuống khóc....
-"Mộc Thần, cậu đừng đối xử với tôi như vậy! Tôi đau lắm, cậu biết không?" Triều Phong ngồi xuống, ôm cô vào lòng.
-"Triều Phong!! Cũng tại tôi, tại tôi mà năm đó cậu phải nhập viện." Cô vẫn khóc.
Chuyện của 3 năm trước.
Trên đường đi học về..
-"Triều Phong, cậu thấy con bướm này đẹp không?" Cô chạy theo con bướm.
-"Đẹp." Cậu nhìn cô.
Cậu và cô của năm đó, là những đứa trẻ ngây thơ, hồn nhiên. Chỉ biết chơi và học, không biết đến việc đời.
Năm đó, họ hẹn ước sau này sẽ là của nhau.
Cũng chính năm đó, là năm định mệnh khiến họ phải chia cắt.
Bùm.
Dương Triều Phong vì cứu cô nên đã bị một chiếc ô tô tông vào. Cậu lúc đó, nằm giữa một vũng máu. Cô lúc đó, toàn thân bất động, khụy xuống ôm chầm lấy cậu, nước mắt tuôn ra xối xả.
Họ đã hẹn ước sẽ bên nhau nhưng năm đó cô lại phải tạm biệt cậu, rời xa cậu vì lý do gia đình.....
Trước khi ngất, cậu đã nói với cô.
-"Hãy ở bên mình." Cậu đưa tay gạt đi những giọt nước mắt đang chảy của cô.
-"Mình hứa mà."
-"Vậy là yên tâm rồi."
Đúng lúc đó, xe cấp cứu vừa đến, đưa cậu vào bệnh viện.
Cũng may, cuộc phẫu thuật đã thành công.
Một tuần sau, cậu tỉnh, cậu vẫn không thấy cô bên cậu.
Một tuần nữa, vẫn không thấy.
Một tuần nữa, vì hàng ngày cậu mong cô nên gia đình đã nói sự thật rằng cô đã qua Pháp đúng ngày mà cậu vào bệnh viện.
Cậu như tuyệt vọng.
Nhưng cũng 3 năm sau đó, Hạ Mộc Thần lại xuất hiện trước mắt cậu, nhưng tính cách hoàn toàn khác. Cô lãnh đạm hơn, lạnh lùng hơn, thậm chí còn giữ khoảng cách với cậu.
*****
-"Cậu đừng xin lỗi nữa."
-"...."
-"Tại sao cậu lại thành ra như vậy?"
-"Tôi....tôi...."
-"Cậu vẫn còn nhớ lời hẹn ước của chúng ta 3 năm về trước chứ?"
-"Nhớ!" Cô nói nhỏ.
-"Vậy bây giờ nó vẫn còn hiệu nghiệm chứ?"
-"Chuyện này...." Cô ngước lên thì hưởng trọn nụ hôn của cậu, nụ hôn sau bao ngày xa cách, có mùi vị đau khổ, ngọt ngào.
-"Tôi vẫn như thế, tôi vẫn thích cậu, Hạ Mộc Thần."
-"Tôi...tôi cũng vậy." Cô nói nhỏ nhưng đủ để cậu nghe.
-"Vậy thì tốt rồi, cảm ơn cậu, cảm ơn cậu đã quay về với tôi." Cậu cười, ôm chầm lấy cô.
Cô cũng vậy, cũng ôm chầm lấy cậu.
-"Hạ Mộc Thần, anh.yêu.em." Cậu ghé sát tai cô, nói nhỏ nhưng làm con tim cô xao xuyến.
Truyện khác cùng thể loại
98 chương
42 chương
10 chương
61 chương
73 chương
94 chương
10 chương