Thanh Xuân Tạo Ấm
Chương 24 : Hôm nay em sẽ phải thâu đêm
Hứa Viên trở về phòng, nằm trên giường, lòng buồn bực không thôi.
Lớn như vậy rồi, nhưng cô chưa bao giờ gặp nhiều chuyện kì quái như dạo này, đè ép khiến cô sắp không thở nổi.
Cô lướt lại những chuyện xảy ra dạo gần đây một lượt, phát hiện vận số mốc meo bắt nguồn từ cuộc điện thoại bảo cô đi xem mắt của mẹ già nhà cô, ngày đó cô và Lâm Thâm đấu thầu thua, cô không đến xem mắt, sau đó thì vận số mốc meo cứ tới không ngừng.
Cô ngồi dậy, tìm số điện thoại của mẹ, nhanh chóng gọi đến.
“Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi không có thực.”
Hứa Viên lại gọi mấy lần, vẫn là giọng nói như thế, cô chỉ có thể nản lòng treo điện thoại.
Có người mẹ nào tàn nhẫn như vậy không? Không phải cô chỉ không đi xem mặt thôi sao? Ngay cả số điện thoại của cô mẹ già nhà cô cũng khóa sổ cô rồi, đây là cố ý không để ý đến cô đây mà.
Lòng càng buồn bực, cô lại dặt dẹo về giường nằm.
Lúc Lam Lam và Tiểu Thu về, Hứa Viên vẫn nằm đờ người trên giường, hai cô nàng ném túi, đi tới xem cô, “Viên Viên, bà không sao chứ?”
Hứa Viên ỉu xìu, “Không sao.”
“Tôi nghe có người nói, hôm nay bà nội bà đến trường thăm bà à?” Lam Lam nhìn cô, khó hiểu hỏi, “Không phải bà mới về nhà sao? Sao bà nội bà lại đến trường thăm bà?”
Hứa Viên hoảng sợ, “Bà nghe ai nói?”
“Có bạn học nhìn thấy, không ít người đang bàn tán đấy.” Lam Lam buồn bực.
Mặt Hứa Viên chuyển sang màu đen, “Mọi người trong trường mình ăn no rửng mỡ lắm hả? Không có việc gì cứ thích quan tâm đến chuyện của người khác làm gì?”
Tiểu Thu vui vẻ, “Viên Viên à, bà còn chưa ý thức được hiện giờ bà nổi tiếng thế nào sao? Chuyện của bà sao có thể so sánh với chuyện của người khác được?”
“Đúng đó, từ sau khi tin tức bà là bạn gái Tô Huyền lan nhanh, trong trường mình có ai không biết bà chứ.” Lam Lam lại nói: “Vốn bà và Lâm đại tài tử đã khá nổi tiếng ở trường mình rồi, quan hệ giữa hai bọn bà trong ba năm nay vẫn tương đối gây chú ý, bây giờ hai người bọn bà một người thì là bạn trai của hoa khôi Học viện Ngoại ngữ, một người là bạn gái Tô Huyền của Vân Thiên. Đảo mắt tình hình đã xáo trộn, chậc chậc, còn muốn người ta không biết bà nữa à? Thế mới lạ đó.”
Hứa Viên không còn gì để nói, tiếp tục nằm đờ người trên giường.
“Tiểu Thu và bạn trai bà ấy đã định là tối thứ bảy tuần này mời khách, có thời gian không?” Lam Lam lại chọc chọc Hứa Viên.
“Không có thời gian.” Hứa Viên lắc đầu.
“Tô Huyền xếp lịch rồi hả?” Tiểu Thu hỏi.
Hứa Viên đau đầu, “Thứ bảy tôi phải đến nhà một người bà thăm bà ấy.”
“Dù sao bà cũng không thể ở đó buổi tối chứ?” Lam Lam hỏi.
“Ở thì không, nhưng chỉ sợ thời gian gấp không đến kịp.” Hứa Viên nói không có tinh thần.
Tiểu Thu khó xử, nhìn Lam Lam, “Nếu không thì đổi thời gian nhé? Chuyển sang hôm sau?”
“Không cần đổi thời gian đâu, các bà cứ đi đi! Lần sau bảo bạn trai bà mời một mình tôi là được.” Hứa Viên nói.
“Nói nghe hay gớm, qua thôn này rồi, có thể không có quán đó nữa đâu.” Tiểu Thu đánh cô, “Nhà người bà đó xa không?”
“Không xa lắm.” Hứa Viên lắc đầu.
“Nếu không xa lắm, bà lại không ở lại, thăm người rồi thì nhiều lắm là ăn cơm trưa xong thì rời khỏi nhà người bà đó, bà hoàn toàn có thời gian.” Tiểu Thu lại nói.
Hứa Viên ngẫm nghĩ, “Sau rồi nói.”
“Bà cũng không thể không nể mặt tôi chứ! Bọn tôi chọn địa điểm xong thì hôm đó sẽ gọi cho bà, bà có thời gian thì nhất định phải đến đấy!” Tiểu Thu lại bổ sung, “Đúng rồi, đưa cả Tô Huyền nhà bà đến nữa.”
Hứa Viên lườm, “Anh ta không phải nhà tôi.”
“Lại cãi bướng rồi.” Tiểu Thu bất bình, “Nếu tôi có bạn trai như Tô Huyền, tôi hận không thể ngày ngày đưa anh ấy đi rêu rao khắp nơi ấy chứ.”
Lam Lam hùa theo, vươn tay vỗ Hứa Viên, “Tô Huyền nhà bà khi nào thì mời khách?”
Hứa Viên che đầu, lần đầu tiên phẫn hận quy định bất thành văn trong kí túc là ai có bạn trai thì phải mời khách.
“Nói đi!” Lam Lam lại đẩy cô.
Hứa Viên suýt nổ đầu, qua một lúc, mới buồn bực nói: “Chờ đã.”
Lam Lam trừng mắt.
Tiểu Thu vui mừng, nói với Lam Lam: “Tô Huyền của Vân Thiên là ai chứ? Thời gian chắc chắn phải sắp xếp trước, không chừng lịch trình một tháng của người ta cũng đầy cả rồi. Đâu có thời gian mà mời bọn mình ăn cơm? Bà quên tin tức hôm nay rồi à? Để ở bên Viên Viên, anh ấy tổn thất mấy tỉ đó.”
Lam Lam chớp chớp mắt, “Đúng nhỉ, vậy chúng ta chỉ có thể chờ hoàng thượng triệu kiến thôi.”
Tiểu Thu gật đầu.
Hứa Viên hoàn toàn không nói gì với hai cô nàng nữa.
Bà nội Tô Huyền đến trường thăm cô, tuy bị rất nhiều người nhìn thấy, nhưng mọi người đều tưởng rằng đó là bà nội cô, cho nên, cũng không dẫn tới một trận nháo nhào.
Hứa Viên thầm thấy may, nếu bị người ta biết, e là chút trật tự cô cũng không có được nữa.
Về tin tức mấy tỉ đó, thật sự hot một tuần, mỗi ngày Hứa Viên đều đi học dưới cái nhìn chòng chọc của rất nhiều người, sau khi tan học hôm thứ sáu, cuối cùng cô thở phào một hơi, muốn chạy về nhà luôn và ngay, không muốn đợi thêm một giây phút nào.
Cô vừa mới cầm túi, di động vang lên.
Cô lấy di động ra, thấy là Lâm Thâm, cô đứng tại chỗ nhìn một lát, do dự hồi lâu, cuộc gọi đến vẫn không có ý dừng, cô mới hít sâu, nghe máy.
“Tối nay có thời gian không?” Giọng nói của Lâm Thâm vẫn như bình thường.
Hứa Viên thử hỏi: “Có việc gì à?”
Lâm Thâm “Ừ” một tiếng, “Có một đề án, em giúp anh cùng làm chút.”
Hứa Viên hơi sửng sốt, mấy năm nay, về các đề án, các loại hợp đồng, đều là cô giúp anh cùng xem. Nhưng trước khác nay khác, cô cắn môi, hỏi: “Đi đâu làm?”
“Công ty đi!” Lâm Thâm nói không chút nghĩ ngợi, “Mai cần dùng rồi, hôm nay e là phải thâu đêm, ở trường không tiện, phòng làm việc ở công ty khá tiện.”
Hứa Viên nghe vậy thì trầm mặc.
“Có vấn đề gì à?” Lâm Thâm không nghe thấy Hứa Viên tiếp lời, hỏi.
Hứa Viên nghĩ cô còn chưa thôi việc, anh có yêu cầu, cô không nên từ chối. Vả lại, nếu cô đã nói rằng Lâm Thâm cho cô năm phần trăm cổ phần công ty ở tiệc rượu rồi, theo tác phong làm việc của anh, cổ phần công ty đó sau này cô không cần cũng phải cần. Vậy thì, nhận được chỗ tốt từ người ta, có thể không giúp đỡ được sao? Cô chỉ có thể xóa bỏ suy nghĩ về nhà trong đầu, “Không có vấn đề gì.”
“Giờ anh đang ở dưới kí túc của em, em xuống dưới đi, chúng ta đi luôn.” Lâm Thâm nói.
Hứa Viên đồng ý, “Vâng.”
Lâm Thâm treo điện thoại.
Hứa Viên cầm di động đứng tại chỗ một lúc, sau đó ra khỏi phòng, đi xuống tầng.
Ở cửa cầu thang, cô đụng phải Lam Lam và Tiểu Thu đang lên tầng, hai cô nàng túm cô một phen, “Viên Viên, bọn tôi vừa thấy Lâm Thâm, anh ta chờ ở dưới kí túc, là tìm bà hay là tìm Trình Nghiên Nghiên đấy?”
Hứa Viên dừng bước, nhớ tới Trình Nghiên Nghiên, lòng khó chịu, “Tìm tôi.”
“Anh ta tìm bà?” Lam Lam trợn mắt, “Chuyện gì đó? Không phải là anh ta đổi ý…”
Hứa Viên che miệng cô nàng, “Đừng nói bừa, có một đề án phải làm, ngày mai công ty cần dùng, anh ấy tìm tôi giúp anh ấy.”
Lam Lam “xí” một tiếng, bỏ tay cô ra, bất mãn, “Công ty anh ta không còn ai chắc? Sao hai người bọn bà đã mỗi người một nơi, đã tìm được bạn trai bạn gái rồi, anh ta vẫn không từ bỏ việc lợi dụng bà thế? Vẫn chưa xong hả? Chẳng lẽ dùng bà dùng quen rồi, dùng thuận tay luôn? Cho rằng bà là lao động tốt nên túm lấy không buông?”
“Chuẩn luôn, cũng không nhìn xem bây giờ bà có thân phận gì, bà chính là bạn gái Tô Huyền của Vân Thiên mà? Còn cần phải làm việc cho anh ta à? Anh ta muốn thuê bà thì phải dùng hết cả đống tiền nhé.” Tiểu Thu phụ hoa.
Hứa Viên bó tay, “Được rồi, ngày nào tôi còn chưa thôi việc thì ngày đó tôi vẫn phải làm việc ở công ty anh ấy, dù sao cũng không thể cầm tiền không được. Hai bọn bà lên lầu đi! Tôi xuống đây.”
Tiểu Thu vươn tay túm cô, “Đừng quên tối mai bạn trai tôi mời khách đấy.”
Hứa Viên gật đầu, “Biết rồi, có thời gian tôi nhất định sẽ đến, không ăn chùa thì không chịu, đã được chưa.”
“Bà biết là được.” Tiểu Thu buông cô ra.
Hứa Viên bước nhanh ra khỏi kí túc.
Ngoài kí túc, quả nhiên thấy Lâm Thâm đã chờ ở đó.
Anh mặc một chiếc áo sơ mi, một tay cầm cặp tài liệu, một tay đút túi, trên vai vắt một chiếc áo ngoài, tùy ý đứng đó, đưa lưng về phía cửa kí túc, bóng lưng hơi cô đơn, dễ nhận thấy là đã đến được một lúc rồi.
Hứa Viên dừng bước chân, đứng ở cửa nhìn anh.
Dường như cảm thấy được ánh mắt của Hứa Viên, Lâm Thâm từ từ quay đầu lại, cũng nhìn thấy cô.
Hứa Viên chạm phải ánh mắt anh, không khỏi nhớ đến chuyện hôm tiệc rượu và chuyện chạm mặt bà nội Tô Huyền hôm thứ hai, cô hơi lưỡng lự, xuống cầu thang, đi đến trước mặt anh.
“Đi thôi.” Lâm Thâm thu hồi tầm mắt, đi về phía trước.
Hứa Viên đi sau anh theo thói quen.
Đi ra khỏi khu phía trước tòa nhà kí túc, có vài nhóm sinh viên đi ngang qua, họ đều nhìn hai người, lộ ra vẻ kinh ngạc.
Hứa Viên nhìn Lâm Thâm, thấy anh không lộ ra nét mặt gì, dường như không bị ảnh hưởng, cô cúi đầu, thầm nghĩ, không biết sau khi cô và Tô Huyền rời khỏi tiệc rượu hôm đó, anh và Trình Nghiên Nghiên như thế nào, cô nổi đóa với Trình Nghiên Nghiên, Trình Nghiên Nghiên có nổi đóa với anh không…
Cô có lòng muốn hỏi, nhưng lại cảm thấy không biết mình nên đứng ở lập trường nào để hỏi.
Đi được một đoạn, Hứa Viên phát hiện đó là phương hướng đến trạm xe buýt, cô nghi hoặc hỏi: “Đi xe buýt à?”
“Ừ, đi xe buýt, rồi chuyển sang đi tàu điện ngầm, tránh gặp cảnh tắc đường giờ cao điểm.” Lâm Thâm nói, không quay đầu lại.
Hứa Viên gật đầu, không nói gì nữa.
Hai người vào bến xe, đúng lúc gặp Triệu Dương, Triệu Dương nhìn thấy hai người thì sửng sốt, “Lâm Thâm, Hứa Viên, hai người thế này là?”
Lâm Thâm nhìn Triệu Dương, không nói chuyện.
Hứa Viên nói với cậu ta: “Công ty có đề án phải làm.” Dứt lời, cô nhướng mày, “Tối ra ngoài chơi?”
“Ừ, sinh nhật một người anh em, ra ngoài mừng sinh nhật tên đó.” Triệu Dương nói xong, sáp lại, túm Hứa Viên một phen, kéo cô cách xa Lâm Thâm một chút, nhỏ giọng nói: “Cậu vẫn làm ở công ty Lâm Thâm à? Đi ra ngoài cùng cậu ta như vậy, không sợ Tô thiếu của Vân Thiên giận sao?”
Hứa Viên lườm, gạt tay cậu ta ra.
Triệu Dương chớp chớp mắt với cô, “Cậu phải cẩn thận một chút đấy, tính tình mấy cậu ấm nhà giàu đều quái gở, nghe nói rất nhiều người ghen thì…”
“Cậu không nói không ai bảo cậu câm đâu.” Hứa Viên nhấc chân giẫm cậu ta một phát, thấy xe buýt đến, cô lên xe.
Triệu Dương kêu đau một tiếng, ôm chân, trừng mắt với Hứa Viên trên xe, “Cậu cũng quá dữ tợn rồi đấy? Chúng ta là bạn tốt mà.”
Hứa Viên coi như không nghe thấy, tìm một chỗ rồi ngồi xuống.
Triệu Dương không đợi Lâm Thâm lên xe, bước nhanh theo Hứa Viên lên xe, dứt khoát ngồi cạnh cô, nói với Lâm Thâm lên xe sau cô: “Lâm Thâm, ngại quá, tôi có chút chuyện muốn nói với cậu ấy, cậu tìm chỗ nào ngồi đi nhé.”
Lâm Thâm không nói gì, mặt không cảm xúc ngồi ở hàng sau.
Triệu Dương lại sáp lại gần Hứa Viên, “Một người bạn của tôi nghe nói tôi mua máy tính được giảm 40%, cũng muốn mua một chiếc, cái đó, cậu có thể tìm Trần tổng đó bảo giảm giá cho tôi mua một chiếc…”
Hứa Viên quay phắt lại, “Không phải cậu đã đồng ý với tôi không nói ra rồi hả?”
“Tôi chưa nói đến Tô Huyền mà, tôi chỉ nói đến Trần tổng đó…” Triệu Dương thấy ánh mắt như muốn ăn thịt người của cô, sợ đến nhảy dựng, run rẩy, gãi đầu, “Là người cùng hội, quan hệ siêu thân, nhưng tôi cũng chưa nhắc đến Tô Huyền, chỉ nói có một người gọi là Trần tổng…”
Hứa Viên hung tợn nhìn cậu ta.
Triệu Dương không nói tiếp được nữa, mặt đau khổ nhìn cô, thẳng thắn khai báo: “Tôi vui quá, lúc nói chuyện phiếm, không cẩn thận nên lỡ miệng nói mua được giảm 40%. Người anh em đó liên tục bảo tôi giúp cậu ta mua một chiếc, mấy ngày nay, tôi bị làm phiền đến chịu không nổi luôn…”
Hứa Viên hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi.
Triệu Dương nhìn cô, dè dặt hỏi: “Thực sự không thể à?”
“Không thể, cậu bỏ ngay cái suy nghĩ đó đi!” Hứa Viên tức giận, ngày đó không dễ từ chối, không minh không bạch liền nợ Trần tổng một ân tình, giờ còn thêm lần nữa, nằm mơ đi, hôm đó cô hối hận muốn chết vì đi mua máy tính cùng cậu ta đây này.
Triệu Dương xị mặt, “Xem ra tôi phải đổi số di động rồi.”
“Đáng đời!” Hứa Viên cảm thấy cậu ta tự làm càn, không thể sống được.
Triệu Dương thở dài, “Cái miệng này của tôi quá rẻ rúng, tôi đã tự vả mấy cái rồi, lần này coi như bài học nhớ đời.”
Hứa Viên lười phản ứng lại với cậu ta.
Triệu Dương ảo não, một lát sau, cậu ta nhớ tới điều gì đó, lại trở nên có tinh thần, “Hứa Viên, hai chúng ta đã là bạn tốt rồi, khi nào thì Tô thiếu mời bạn bè của cậu ăn cơm? Nhớ gọi tôi nhé, vậy thì tôi có thể gặp được Tô thiếu rồi, anh ấy quả là nhân vật truyền kỳ đấy.”
Mặt Hứa Viên chuyển thành màu đen, cô hạ giọng cảnh cáo cậu ta, “Triệu Dương, nếu cậu còn hót như vượn nữa, tôi đá cậu xuống xe đấy biết chưa.”
Triệu Dương che miệng, “Không phải tôi chỉ tò mò thôi à?”
“Thu cái sự tò mò của cậu lại.” Hứa Viên quay đầu đi, nhắm mắt lại, “Đừng nói chuyện với tôi, nhìn thấy cậu tôi đã ngứa mắt rồi.”
Triệu Dương nghẹn họng, im lặng một lát, rồi mới nhỏ giọng nói: “Chuyện máy tính thực sự không phải là tôi cố tình đâu, thật sự là lỡ miệng đấy, tôi biết hôm đó cậu không vui, vẫn miễn cưỡng nhận giảm 40%, hôm nay tôi cũng không nghĩ rằng cậu đồng ý đâu, chỉ hỏi cậu chút thôi, trò chuyện cùng cậu…”
Hứa Viên không phản ứng.
Triệu Dương nhìn cô với vẻ đáng thương, “Tôi đảm bảo, chỉ lần này thôi, không có lần sau nữa đâu. Cậu tha thứ cho tôi được không?”
Hứa Viên không lên tiếng.
Triệu Dương chọc chọc tay cô, lại hạ giọng, dùng âm thanh chỉ hai người nghe thấy nói: “Để làm bạn với cậu, tôi không buồn để ý đến con nhỏ Trình Nghiên Nghiên kì quặc khó nắm mắt muốn chết đó nữa.”
Hứa Viên câm nín hồi lâu, rồi mới mở mắt, trừng mắt nhìn cậu ta, “Lần sau thì cậu chết chắc.”
Triệu Dương lập tức gật đầu, thề, “Tôi cam đoan, có thân với anh em hơn nữa thì cũng không thân bằng với cậu.”
Hứa Viên quay đầu.
Triệu Dương lập tức mè nheo đến cùng, “Nếu Tô thiếu mời khách, nhớ gọi tôi nhé.”
Hứa Viên nghiến răng, “Chờ đó.”
Triệu Dương lập tức vui mừng, vội nói: “Tôi không làm phiền cậu nữa, cậu buồn ngủ thì cứ ngủ đi.”
Hứa Viên nhắm mắt lại, ngoài miệng tuy nói Triệu Dương phiền phức, nhưng trong lòng lại thầm thấy may vì chạm mặt Triệu Dương, nếu không Lâm Thâm ngồi bên cạnh cô, qua việc ngày hôm ấy, một tuần không gặp cũng không liên lạc, nhất thời cô còn chưa biết ở chung với anh như thế nào, có đoạn đường này, còn có thể để cô thích ứng một lát.
Xuống xe buýt, đổi sang đi tàu điện ngầm, Triệu Dương cũng cùng đường với Hứa Viên và Lâm Thâm.
Điều hòa trong tàu điện ngầm vẫn bật ở mức nhiệt độ rất thấp, Lâm Thâm đưa áo ngoài cho Hứa Viên, “Phủ lên này.”
Hứa Viên ngẩn ra, giương mắt nhìn anh.
Lâm Thâm đã ngồi ở chỗ khác.
Hứa Viên cầm áo sửng sốt một lúc lâu, mới gọi một tiếng “Lâm Thâm”, thấy anh quay đầu nhìn, cô nói: “Không phải anh cũng sợ lạnh à?”
Lâm Thâm cúi mặt, “Hôm nay không thấy lạnh.”
Hứa Viên lại nhìn anh rất lâu, không thấy anh ngẩng đầu lên, cô thu hồi tầm mắt, cầm áo nhưng không phủ lên người.
Triệu Dương ở bên cạnh nhìn Hứa Viên, lại nhìn Lâm Thâm, bỗng chớp chớp mắt, nói với Hứa Viên: “Sao cậu không phủ lên?”
Hứa Viên trầm mặc một lát, nói: “Hôm nay tôi cũng không sợ lạnh.”
Triệu Dương nói ngay: “Tôi sợ lạnh, nếu không cậu cho tôi mượn áo đi.”
Hứa Viên cảm thấy cậu ta không có ý tốt, dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn cậu ta.
Triệu Dương lập tức ngậm miệng, ngoãn ngoãn ngồi im.
Hứa Viên thu hồi tầm mắt, cúi đầu, Lâm Thâm nghiện sạch sẽ, đồ của anh gần như không cho người khác động vào, càng đừng nói là thứ đồ dùng hàng ngày như áo ngoài. Không biết sau hôm dùng chiếc cốc của anh ở nhà hàng đó, anh đã mua cốc mới chưa?
Ba năm nay, mỗi lần cùng anh ra ngoài làm việc, thật ra anh luôn là người biết chăm sóc người khác nhất, sự chăm sóc của anh luôn âm thầm lặng lẽ, cho nên mới khiến cô cảm thấy một ngày nào đó có thể có hi vọng. Nhưng nào ngờ…
Cô không muốn nghĩ tiếp, lập tức gạt suy nghĩ đó đi.
“Ngồi không chán chết, hai chúng ta chơi trò chơi nhé!” Triệu Dương ngồi một lát, không yên, nói với Hứa Viên.
“Chơi trò gì?” Hứa Viên cũng muốn tìm chút chuyện để làm, đỡ phải nghĩ miên man.
Triệu Dương lấy di động từ trong túi ra, mở game, cho Hứa Viên xem, “Đây này, cậu biết không?”
“Biết!”
“Vậy cậu cũng lấy di động ra đi, hai chúng ta cùng pk qua cửa.” Triệu Dương nói.
“Được đó!” Hứa Viên lấy di động ra.
“Oa, di động của cậu là mẫu mới nhất trên thị trường này, giá tiền đủ để mua ba cái máy tính cho tôi luôn.” Triệu Dương nhìn di động của cô, mắt sáng rực, “Mẫu màu đỏ hợp với nữ, màu đen hợp với nam, tôi cũng thèm nhỏ dãi, nhưng mà chắc tôi phải thắt lưng buộc bụng nửa năm mới có thể mua được mất.”
Hứa Viên từ chối cho ý kiến, tìm được game, mở ra.
Lâm Thâm bỗng ngẩng đầu nhìn, mắt dừng lại trên di động, ánh mắt đóng đinh.
Triệu Dương bỗng quay đầu nói với Lâm Thâm: “Lâm Thâm, đãi ngộ của công ty cậu siêu tốt hả, nhân viên đều dùng di động tắt tiền thế này, công ty cậu còn nhận người nữa không? Cậu nhìn xem tôi thế nào? Tôi có thể phiên dịch ngoại ngữ cho cậu, bản dịch này, tư liệu này, hợp đồng này, tôi học cũng ổn lắm đó.”
“Trước mắt vẫn chưa cần.” Lâm Thâm thu hồi tầm mắt, ngữ điệu hơi lạnh.
Triệu Dương không bận lòng, “Vậy lúc nào cậu cần thì tìm tôi nhé, dù gì chúng ta cũng sát phòng kí túc, quen nhau lâu vậy rồi mà.”
Lâm Thâm “Ừ” một tiếng.
Triệu Dương thu hồi tầm mắt, nói với Hứa Viên: “Sẵn sàng chưa?”
“Rồi.” Hứa Viên gật đầu.
“Bắt đầu!” Triệu Dương nói một câu, cầm di động tiến vào trò chơi.
Hứa Viên cũng tiến vào trò chơi.
Mười phút sau, Triệu Dương ai oán kêu: “Tôi toi rồi!”
Khóe miệng Hứa Viên cong lên.
“Cậu cũng quá giỏi rồi đấy? Trong đám anh em của tôi tôi tự nhận là người chơi giỏi nhất, tôi pk người khác vẫn cần nửa tiếng lận, cậu mười phút đã xử lý được tôi rồi. Mất mặt quá.” Triệu Dương đấm ngực giậm chân, “Chơi lại nào, vừa rồi tôi thấy cậu là con gái, tôi không sử dụng toàn lực, để cậu tận dụng chỗ sơ hở.”
“Được!” Hứa Viên nghĩ dù sao vẫn còn thời gian thì tàu điện ngầm mới đến trạm.
Triệu Dương lại vào trò chơi lần nữa.
Hứa Viên vừa muốn tiến vào trò chơi, lúc này di động vang lên, thấy là bà nội, cô chỉ có thể bỏ trò chơi đấy, nghe máy.
“Viên Viên, hôm nay con về lúc nào thế?” Giọng nói của bà cụ truyền đến.
“Bà nội, bà có việc gì ạ?” Hứa Viên nhìn thoáng qua Lâm Thâm, nghĩ nếu anh nói rằng cần phải làm đề án thâu đêm, hôm nay không thể về được rồi.
“Không có việc gì, chỉ hỏi hôm nay mấy giờ con về thôi, bà gói sủi cảo đấy.” Bà cụ nói.
Hứa Viên gãi đầu, “Nhân gì ạ?”
“Gói hai loại, nhân nấm hương thịt heo và nhân ba nguyên liệu.” Bà lão cười vui vẻ nói.
Hứa Viên thở dài, “Bà cứ ăn đi ạ, hôm nay sợ là con không thể về được đâu.”
“Hử? Con có việc gì à?” Bà cụ ngạc nhiên.
“Dạ, có chút việc.” Hứa Viên gật đầu.
“Tuần này không về được à?” Bà cụ hơi dừng lại, rồi hỏi.
“Không phải, là tối nay có việc.” Hứa Viên ngẫm nghĩ, vẫn bẩm báo chi tiết với bà cụ: “Công ty có một đề án phải làm, chắc là tối nay phải làm thâu đêm. Sáng mai con về.”
“Ơ hay, công ty gì mà còn làm việc suốt đêm nữa?” Bà cụ nghe xong thì rất bất mãn, “Mai làm không được à?”
“Là công ty mà trước giờ con vẫn làm đấy ạ, mai kí hợp đồng, hôm nay phải kiểm tra đối chiếu chỉnh sửa lại, mai mới có thể thuận lợi được.” Hứa Viên giải thích.
Bà cụ nghe vậy thì không vui, “Nhưng mà Tiểu Huyền đến nhà mình này, con không về thì sao được?”
Truyện khác cùng thể loại
14 chương
8 chương
20 chương
30 chương
135 chương
6 chương
51 chương