Ngày hôm sau, Hoàng Bạch Phong mới tới lớp. Vừa bước vào, liền nhìn thấy Hàn Đồng Tư, cậu ta tuy cũng là học sinh mới, nhưng cũng là chuyển vào từ đầu, nên cũng nhớ mặt của bạn học trong lớp. Còn Hàn Đồng Tư, chưa gặp bao giờ. Cậu ta đi đến bàn của mình, vứt cặp sách xuống, sau đó chạy ra chỗ ngồi của cô và anh. Vừa thấy cậu ta, cô liền đứng lên, xuống ngồi cùng Lục Tuyết Nhi. Mà hiện tại, Hàn Tiểu Tịch đã chơi khá thân với Lục Tuyết Nhi, tuy không bằng Hạ Thiên Vũ, nhưng so với bạn học khác, cô thường nói chuyện với Lục Tuyết Nhi hơn. Hơn nữa, Hàn Tiểu Tịch càng chơi với cô ấy, lại càng thích tính cách của cô ấy. Lục Tuyết Nhi là nhị tiểu thư của tập đoàn Nhã Tuyết, công ty này là do một tay mẹ cô ấy làm nên, tuy không bằng Hàn Thị hay Nghi thị nhưng, cũng đã sớm trở thành một công ty lớn, phát triển mạnh. Thế nhưng, Lục Tuyết Nhi không kiêu căng tự phụ, mà cũng không giả tạo như Hàn Đồng Tư, cô ngây thơ và trong sáng thực sự, lại cực kỳ thẳng thắn, hoạt bát và năng động. Nói chung, cô ấy rất giống Hàn Tiểu Tịch trước kia. Hoàng Bạch Phong thấy Hàn Tiểu Tịch đứng dậy, trước khi dời đi còn nhìn mình với ánh mắt châm chọc, cậu ta nói: “Này, Tiểu Tiểu Tịch, cậu đừng lúc nào cũng liếc mắt đưa tình với tôi như thế nhé. Tôi không có hứng thú với cậu đâu, cả tâm hồn lẫn thân thể của tôi đều ở chỗ Hạ Thiên Vũ rồi, đúng không Thiên Vũ?” Câu đầu tiên giọng nói còn bình thường, nhưng câu sau… Hàn Tiểu Tịch thầm nhủ, về nhà cô phải rửa tai mới được, nghe kinh khủng quá thể đáng. Cô và anh cùng nhìn Hoàng Bạch Phong, sau đó, lườm cậu ta một cái, hành động cùng một lúc, ánh mắt lai giống hệt nhau, nó khiến cho Hoàng Bạch Phong cảm thấy: “Ôi mẹ ơi! Hai người này sao có thể tâm ý tường thông, thần giao cách cảm mà hành động cùng một lúc như vậy? Thật không có lý đó mà.” Tiếp đó, cả hai lại không hẹn trước mà nói: “Cậu đừng nói nhảm nữa.” Vì là cả hai đồng thanh nói, nên tiếng động khá lớn, các bạn học khác dần nhìn về phía này, lại nhận ra nam nữ thần của họ vừa đồng thanh nói một câu mà không cần đưa mắt nhìn nhau, lại thêm một hint mới cho fan couple rồi. Hoàng Bạch Phong lúc này mắt chữ A mồm chữ O, cậu ta nói: “Hai người bao giờ yêu nhau vậy?” Mặt Hàn Tiểu Tịch đỏ lên, lườm cậu ta, hừ một câu rồi quay người bước đi. Đợi khi cô ngồi xuống nói chuyện cùng với Lục Tuyết Nhi rồi, Hạ Thiên Vũ mới chậm rãi nói: “Cậu làm cô ấy xấu hổ rồi.” Hoàng Bạch Phong khinh bỉ: “Gì đây? Muốn thay cô ấy đòi lại công đạo?” Hạ Thiên Vũ liếc nhìn cậu ta, hỏi: “Có chuyện gì?” “Ừm, lớp mình có bạn học mới sao? Cô gái ngồi cùng hoa đào nát à nhầm Nghi Minh Minh kia kìa.” Anh nói, giọng lạnh xuống: “Ừm, Hàn Đồng Tư.” Hoàng Bạch Phong như suy nghĩ điều gì đó, nhíu mày lại nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Hàn Đồng Tư… Hàn Tiểu Tịch, cùng là họ Hàn, tôi cảm thấy hai người họ có nét giống nhau.” Anh lạnh giọng: “Con riêng.” Đã quen với việc nói chuyện cộc lốc, không đầu không đuôi của anh, nên Hoàng Bạch Phong chỉ mất một phút để hiểu ra việc Hàn Đồng Tư chính là con riêng của ba Hàn Tiểu Tịch. Cậu ta lắc lắc đầu, nhìn về phía Hàn Tiểu Tịch vẫn đang giữ nguyên vẻ mặt lạnh nhạt nói chuyện cùng Lục Tuyết Nhi, nói: “Cũng tội cô ấy.” Hạ Thiên Vũ rời mắt khỏi quyển sách, nhìn cậu ta, nói: “Cô ấy không cần sự thương hại.” Sau đó đưa tay che tầm mắt của cậu ta vẫn đang nhìn cô. Hoàng Bạch Phong bị hành động ấu trĩ này của anh làm mất đi sự buồn buồn ban nãy, bật cười thành tiếng: “Này, Hạ Thiên Vũ, tôi chỉ nhìn tình địch của mình thôi mà, cậu phải để tôi nhìn kỹ xem, cô ta hơn tôi chỗ nào mà cậu lại thích chứ.” Vừa dứt lời, cậu ta bị một anh mắt như sắp tóe ra tia lửa nhìn chằm chằm, còn bên cạnh là đôi mắt lạnh tựa âm độ. Một nóng một lạnh, cảm giác này thật kinh khủng. Hoàng Bạch Phong vội chạy về chỗ mình, không thèm để ý đến hai người kia nữa. Hàn Tiểu Tịch cũng trở về chỗ ngồi, nhìn anh, không nói gì. Hạ Thiên Vũ quay sang nhìn cô, nói: “Tôi nói với cậu ấy rồi.” “Ừm, không sao.” “Thật sự?” Cô cười cười nhìn anh: “Mình tin Hoàng Bạch Phong biết giữ miệng, lời nào nên nói, lời nào không nên nói, cậu ta sẽ tự biết chừng mực. Mà đây cũng là chuyện sớm muộn bị mọi người biết đến thôi mà.” Anh lãnh đạm ‘ừm’ một tiếng, sau đó đưa tay vuốt mái tóc dài của cô. Một lúc sau, cô nói: “Mình có nên nói thân phận thật sự của mình cho Lục Tuyết Nhi biết không, cậu ấy bây giờ coi như bạn thận của mình.” “ừm, nói cũng tốt, bạn bè không nên giấu giếm điều gì.” “Vậy mình sẽ nói cả chuyện Hàn Đồng Tư, mình nghĩ cậu ấy cũng sẽ không nói gì ra ngoài đâu.” “Ừm, tốt nhất là như vậy.” Cô cũng không hiểu sao, những việc cô định làm, cô lại nói cho anh nghe, nhiều lúc cô muốn nghe lời khuyên của anh, hay lời cổ vũ của anh. Nó khiến cô trở nên chắc chắn với việc mà cô muốn làm hơn. Đây như một sự dựa dẫm, tin tưởng tuyệt đối.