Thanh Xuân Của Em Đều Liên Quan Đến Anh

Chương 75 : Tin tưởng rồi sẽ có một ngày 2

Editor: Mẹ Bầu Vào lúc chạng vạng 5 giờ chiều, Lộ Vân Phàm chuẩn bị rời đi, anh ôm ấp lần cuối cùng uống, nói: "Nghỉ ngơi thật tốt, có việc gì cứ gọi điện thoại cho anh, phải ăn cơm đúng giờ, mấy ngày nay không được hút thuốc, lại càng không cho phép em uống rượu, biết không?"      "Vâng!" An Hồng vòng quanh hông của anh, "Yên tâm, chính anh trên đường cũng phải cẩn thận."      "Được rồi, một lát nữa điện thoại liên hệ, anh đi rồi."      An Hồng dựa người vào khung cửa, nhìn anh chậm rãi đi xuống thang lầu, đóng cửa lại.      Quay người lại, cô nhìn về phòng ở tịch mịch của mình. Cô thở dài, cào cào tóc, đi vào phòng bếp, nhìn thấy Lộ Vân Phàm đã chuẩn bị tốt đồ ăn cho mình, trong đầu cô lại hiện lên hình ảnh người đàn ông này bận rộn ở trong nhà. Mím môi, An Hồng bưng lên trứng luộc anh làm, ngửi một cái, rốt cục hiểu ý tứ liền nở nụ cười.      Nghỉ ngơi ở nhà thêm một ngày, đến thứ năm, An Hồng đi công ty.      Như cô đã dự đoán, các đồng nghiệp quen biết xa lạ trong công ty đều nhìn nhìn cô, sau đó trong mắt đều hiện ra sự bỡn cợt đắc ý.      An Hồng lơ đễnh, gõ cửa văn phòng của Tân Duy. Tân Duy nhìn thấy cô vội bảo cô đóng cửa lại để nói chuyện.      "Lão Ngũ đã hỏi anh rồi, giấu diếm không xong, anh cũng đã nói lại hết cho ông ấy. Em cũng biết đó, ngày đó người qua lại nhìn thấy rất nhiều."      "À, không có việc gì, anh nói như thế nào?"      "Này... Tiểu An, chuyện này tuy đơn giản nhưng lại phức tạp đó. Anh biết đây là chuyện riêng giữa em và Lộ Vân Phàm, nhưng hiện tại đề cập đến chuyện dự thầu lần này, lão Ngũ ngược lại, lại khẩn trương rất nhiều."      "Anh có thể bảo ông ấy yên tâm, em đã nắm chắc rồi."      Nhìn An Hồng lau trán, Tân Duy hỏi: "Thân thể của em khôi phục được thế nào rồi?"      "Đã tốt hơn nhiều rồi, không có chuyện gì đâu, chỉ là có đôi khi thì trong đầu hơi bị đau, qua vài ngày nữa em lại đi kiểm tra lại lần nữa, hẳn là không có vấn đề gì lớn."      "Ừ, chuyện em muốn từ chức, lão ngũ cũng đều đã biết rồi. Chúng ta tạm thời cũng chưa xem xét đến việc tuyển nhân viên giao tiếp mới. Em trước bàn giao công việc trong tay cho Tiểu Tề ở bộ phận một tiếp nhận đi, hiện tại quan trọng nhất là chuyện Cao ốc Sáng Ý, nếu quả thật thành công, lão Ngũ nói, cũng sẽ thưởng cho em một khoản đó."      "Cái này cũng đâu có chuyện gì liên quan tới em chứ, vốn dĩ đều là do mọi người đã thao tác lâu nay kia mà."      "Khụ! Tiền của công ty, lão Ngũ cũng đều đã mở miệng rồi, em cứ việc mà thi hành thôi, giúp đỡ làm chuyện khéo léo ở trước mặt Lộ Vân Phàm là được."      "Hiểu rồi, thôi em đi ra ngoài đây!" Đi tới cửa, An Hồng lại xoay người nói với Tân Duy, "Lãnh đạo, ngày đó cám ơn anh!."      "Không có chuyện gì, với bạn trai trước của em, ai... xem chừng còn rất thuận mắt, lại là người như vậy, về sau này nghĩ có thể khả nhìn thấy rõ ràng… Còn đối với Lộ Vân Phàm mà nói, người này... Tiểu An... em thật sự nắm bắt  được anh ta sao?"      Nhìn thấy ánh mắt tràn ngập nghi vấn của Tân Duy, An Hồng mỉm cười, gật đầu nói: "Nắm bắt được! Lãnh đạo, anh cứ yên tâm."      Chạng vạng ngày thứ sáu, An Hồng bấm điện thoại gọi cho Lộ Vân Phàm, nói cho anh một tin tức: "Em lập tức muốn đăng ký bay đi thành phố J rồi, muốn xin Lộ tổng an bài đi đón máy bay, có thể chứ?"      Lộ Vân Phàm sửng sốt nửa ngày mới nói: "Anh còn đang đặt vé máy bay  sáng sớm ngày mai bay đến em đó!"      "Hóa ra là anh không chào đón em chứ gì?"      "Đương nhiên là không phải như vậy! Chỉ là... An An, em không có chuyện gì đó chớ?"      "Không có chuyện gì đâu, em đã ở sân bay rồi."      "Anh biết rồi, anh sẽ đi đến đó để đón em, đến lúc đó liên lạc điện thoại, anh chờ ngay tại cửa ra, em không được đi chỗ nào khác đó biết chưa?"      "Biết rồi."      Buổi tối 8 giờ rưỡi, An Hồng đi ra lối cửa ra sân bay thành phố J, vừa liếc mắt liền nhìn thấy Lộ Vân Phàm trong đám người.      Anh ăn mặc thật thoải mái, một chiếc áo màu xanh ngọc kẻ sọc cổ bẻ, bên dưới mặc chiếc quần jeans màu trắng, vóc người bề ngoài cao cao, anh tuấn, đứng ở trong đám người đón máy bay đặc biệt dễ thấy.      Anh mở rộng hai tay hướng về phía An Hồng, An Hồng bước nhanh đi vài bước liền nhào vào trong lòng anh.      "Hoan nghênh em đã trở về!" Anh hôn gương mặt cô, nhỏ giọng nói, "An An của anh."       Hai người ở nhà trọ Quảng Hòa suốt một ngày một đêm, trải qua cuộc sống cực kỳ ngọt ngào. Đến tối thứ bảy, Lộ Vân Phàm lôi kéo An Hồng đi ra ngoài dạo chơi một vòng.      Anh đưa An Hồng đi đến một phòng trong quán bar, tìm cái ghế dài, gọi cho mình một vại bia, lại gọi cho An Hồng một ly đồ uống trái cây.      Hắc hắc! Đến quán bar mà lại gọi cho em đồ uống trái cây là sao?" An Hồng không vui.      "Bây giờ em vẫn đang còn trong thời kỳ theo dõi, khi nào thân thể thật khỏe thì em mới có thể được uống rượu."      "Cái gì mà trong kỳ theo dõi?"      "Em đang kỳ theo dõi di chứng chấn động não."      "Ai nói như vậy? Phải mất bao lâu?"      "Bác sĩ nói, thời gian bao lâu phải do bác sĩ định đoạt."      "Vị bác sĩ nào vậy?"      "Bác sĩ Lộ!" Anh toét miệng nở nụ cười, còn giơ chai bia hướng về phía cô.      An Hồng dở khóc dở cười. Suốt một tuần nay cô đã cai thuốc kiêng rượu, đương nhiên trong lòng cũng có chút ngứa ngáy khó nhịn. Nhưng mà vừa nghĩ tới lời nói của Lộ Vân Phàm lúc gần đi, cô đã ném vào thùng rác trong nhà mấy bao thuốc lẫn bình rượu đỏ  mới uống hết được một nửa.      Trong quán bar có một sân khấu nhỏ, một ban nhạc nhỏ ở đó đang ca hát. An Hồng ngồi ở bên cạnh Lộ Vân Phàm, tựa người vào trên người anh, một bên vừa nghe ca nhạc một bên vừa uống đồ uống, một bên vừa nghe anh nói chê cười.      Dường như Lộ Vân Phàm đặc biệt vui vẻ, hơn phân nửa chai bia đã chui vào trong bụng của anh. Anh vẫy tay gọi nhân viên phục vụ tới, nói vài câu, sau đó có một người đàn ông trung niên ăn mặc rất có phong cách liền đi tới.      "Hi, Jesse." Người đàn ông trung niên cầm một chai bia, đụng đụng cái chai cùng với Lộ Vân Phàm:  "Đã lâu không gặp, hôm nay thế nào khó có dịp đến đây chơi như vậy?"      "Tôi mang bạn gái của tôi đến đây ngồi một chút." Lộ Vân Phàm ôm lấy bả vai của An Hồng kéo đây là bạn gái của ta, tên An Hồng."      "Hi, xon chào! Thật hân hạnh gặp em." Mike vẫy tay  với An Hồng, ánh mắt có chút cổ quái.      "Xin chào." An Hồng cười cười với anh.      Lúc này, Lộ Vân Phàm đứng lên, tiến đến bên cạnh Mike, ghé sát bên tai nói vài câu, Mike gật gật đầu liền đi ra.      Lộ Vân Phàm nhìn trên đài, Mike đi lên chỗ ban nhạc đang ngồi nói nói mấy câu, rồi sau xoay người hước về phía Lộ Vân Phàm vẫy vẫy tay, ngón làm một động tác "OK"       Lộ Vân Phàm cúi người xuốn thân, nói với An Hồng: "Chờ anh một lát."      "Anh đi đâu vậy?"      "Em cứ xem rồi sẽ biết!"      Anh chậm rãi đi đến bên bàn, dọc theo bậc thềm đi lên sân khấu. Khách hàng trong quán bar nhìn thấy trên sân khấu đột nhiên xuất hiện một người đàn ông, đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Đợi đến khi nhìn thấy rõ người này thân hình cao lớn, tuổi trẻ lại anh tuấn, nhất thời mọi người đều cảm thấy hứng thú, không biết anh định làm gì.      Lộ Vân Phàm kéo Microphone qua, điều chỉnh đến thật đúng độ cao độ, anh hắng giọng một cái, hướng mặt về phía trước, nói: "Các vị, thật có lỗi đã chiếm dụng tài nguyên của quán bar này! Ngày hôm nay tôi cùng với bạn gái của tôi cùng đi đến nơi này. Hai chúng tôi... lúc trước bởi vì nguyên nhân nào đó chúng tôi đã phải tách ra thật lâu, mãi cho đến gần đây mới đến được với nhau một lần nữa. Trên quãng đường này, cả hai chúng tôi đều thật không dễ dàng gì, nhân một chút việc trong quá khứ, tôi... tôi chỉ muốn nói với bạn gái của tôi rằng, Let it go! (Tiếng Anh trong nguyên bản – Hãy để mọi thứ qua đi!) Chúng ta phải  nhìn về phía trước! Thời gian đã qua rất ngắn, nhưng tương lai còn rất dài, cuộc sống của chúng ta còn mãi mãi, không bao giờ kết thúc. Chỉ là..."      Anh cúi đầu cười một chút, lại ngẩng đầu nhìn về phương hướng của An Hồng, nói, "Chỉ là bây giờ chúng ta vẫn còn ở trong tình trạng sống ở hai nơi… Không sai, chỉ là trạng thái lưu luyến nơi đất khách này có thể phải còn liên tục mấy tháng nữa, tôi thật tâm hi vọng ngày cô ấy có thể trở lại cái thành phố này thật sớm! Cuối tuần này cô ấy đã tới nơi này, tôi nghĩ muốn tặng cho cô ấy một bài hát “Có một ngày”! An An, hi vọng con đường đến tương lai, hai chúng ta có thể được đồng hành dắt tay nhau, làm bạn đến vĩnh viễn. Xin cám ơn!      Dưới sân khấu vang lên tiếng vỗ tay.      An Hồng chống tay vào má, nhìn chăm chú vào người đàn ông ở trên sân khấu. Anh mặc áo sơmi màu xanh đậm thoải mái, thiết kế ôm thân đơn giản, phía dưới là quần dài màu đen, tóc tùy ý bôi chút sáp chải tóc. Ngọn đèn ở trên sân khấu chiếu rọi xuống gương mặt anh, làn da trắng nõn, ngũ quan thâm thúy lập thể, đường cong hàm dưới có chút lưu loát giống như một tác phẩm điêu khắc tuyệt đẹp. Bộ dạng dáng người của anh không hề kém cỏi so với người mẫu nam trong Tạp chí Model, khí chất lại còn càng tốt hơn.      Lộ Vân Phàm đeo cây đàn ghi-ta lên, đứng ở trước Microphone. Bass cùng dàn nhạc phía sau lưng anh bắt đầu chơi khúc nhạc dạo. Lộ Vân Phàm gẩy lên dây đàn ghi-ta, cúi đầu, mũi chân trái nhẹ nhàng mà đánh nhịp. Một lát sau anh giương mắt nhìn về hướng An Hồng. Rõ ràng là người đứng ở rất xa, nhưng ánh mắt lại sâu thẳng đến tận đáy lòng An Hồng. Anh cong khóe miệng lên, dùng giọng hát trầm thấp từ tính mà dồi dào chậm rãi hát lên:      "Mỗi khi gió ở kích thích ngọn cây ngoài cửa sổ, mỗi khi màn đêm buông xuống, mỗi khi anh ngẩng đầu nhìn trời;      Trời ở một bên kia, anh ở bên này, có biết hay không chúng ta kém ngàn vạn năm ánh sáng      Mỗi khi chỉ còn lại một mình, anh nhớ lại quá khứ, mỗi khi kìm lòng không đậu, nước mắt lại làm ngăn trở tầm mắt của anh;      Em đang ở phía bên kia, anh ở bên này, khi anh nâng niu tình yêu cùng toàn bộ tưởng niệm;      Em rời đi có lẽ chỉ là trong một nháy mắt, anh biết em luôn luôn dõi theo ở bên cạnh anh;      Chúng ta sẽ gặp lại, đến một ngày kia, hi vọng có một ngày em có thể nâng gương mặt của anh;      Anh phải làm thế nào để đối mặt với em đi được rất xa, đi đến thiên sơn vạn thủy nghĩ muốn gặp em một lần      Gặp lại nhé, chung quy sẽ có một ngày gặp lại,      Tin tưởng sẽ có một ngày      Mỗi khi chỉ còn lại một mình, anh nhớ lại trước đây      Mỗi khi kìm lòng không đậu, nước mắt ngăn trở tầm mắt của anh      Em đang ở phía bên kia, anh ở bên này,      Khi anh nâng niu tình yêu cùng toàn bộ tưởng niệm;      ..."