Thanh Xuân Của Em Đều Liên Quan Đến Anh

Chương 72 : Đến đây ôm một cái!

Editor: Mẹ Bầu      Vì giúp đỡ Lộ Vân Phàm tắm rửa, An Hồng cũng dứt cởi bỏ áo ngủ, quần ngủ, đổi lại bộ váy ngủ có quai đeo.      Một chân của Lộ Vân Phàm nhảy vào trong bồn tắm. Một người cao lớn như vậy, lập tức chiếm cứ đại bộ phận không gian bên trong. An Hồng đành phải  phải đi ra bên ngoài cánh cửa phòng tắm, đứng ở bên cạnh bồn tắm, đỡ hông của anh.      Lộ Vân Phàm xoay lưng lại phía An Hồng cởi bỏ quần lót ra. Chiếc quần lót trượt xuống đất, sau đó anh nhảy một bước ra ngoài, xoay vặn đầu nói: "An An, nhặt giúp anh một chút."      An Hồng nhặt quần lót lên, nói: "Ướt rồi, như thế này anh còn đòi mặc làm cái gì?"      "..."      "Lộ Vân Phàm, anh thực không là rất thông minh chút nào. Tại sao anh không nghĩ tới chuyện đã liền lên đây như vậy?" [email protected]*dyan(lee^qu.donnn),  An Hồng thở dài, "Thôi tắm xong trước tiên đi ngủ đã, để sau khi tỉnh lại em sẽ đi xuống siêu thị dưới lầu mua cho anh cái quần mới."      "Anh tắm rửa xong tự anh sẽ đi đến nơi để mua, thân thể của em còn chưa được khỏe."      An Hồng vỗ vỗ vào lưng của anh, nói: "Chân cẳng anh như vậy còn nói cái gì, anh ăn no rửng mỡ à? Đây là lầu 6, anh leo lên leo xuống không sợ chân bị đau hay sao?"      Lộ Vân Phàm cúi đầu, một mực không xoay người lại, nghe thấy những lời  An Hồng nói..., anh trầm mặc hồi lâu, thấp giọng nói: "An An, thực xin lỗi."      "Hả?" An Hồng choáng váng, "Cái gì mà thực xin lỗi?"      "Em đang có bệnh thế này, chính ra là anh phải chăm sóc em mới đúng, nhưng bây giờ ngược lại, em lại còn phải tới giúp đỡ anh."      "Đồ ngốc ạ!" Thừa dịp trên người anh vẫn còn khô ráo, An Hồng sải bước tới bên cạnh bồn tắm, diⓔn♧đànⓛê♧quý♧đⓞn từ phía sau lưng ôm chặt lấy anh, nói, "Em đã không có việc gì rồi, anh đừng lo lắng."      Hai tay Lộ Vân Phàm phủ lên trên mu bàn tay của An Hồng đang vờn quanh ở trước người anh, vỗ vỗ nói: "Kỳ thực đi lầu 6 thật sự không có gì."      "Không được."      "Thật sự, chân không đau, chính là nhìn thấy thì khó coi mà thôi."      "Không được."      "Chỉ cần không đổ mưa, đùi anh sẽ không có một chút vấn đề gì hết."      "Không được, em... sẽ đau lòng." An Hồng không tự chủ được nói ra lời trong lòng, lại làm cho người đàn ông ở phía trước trở nên trầm mặc.      Cô cười cười, nới vòng tay ôm ấp ra,di●ễn‿đàn‿l●ê‿quý‿đ●ôn. lại vỗ vỗ vào lưng của anh, nói: "Được rồi đừng nói nữa, anh hãy mau tắm rửa đi!"      Lộ Vân Phàm mở vòi nước ra, dòng nước ấm lập tức phun vào người. Một chân anh đứng trên tấm thảm chống trơn trải trên đất. Sau khi làm ướt thân thể xong, anh bôi loạn dầu gội cùng sữa tắm lên thân thể. An Hồng còn giúp anh xoa sữa tắm trên lưng, chờ cả người anh đều bị lớp bọt bao trùm, cô lại mở ra vòi hoa sen tắm sạch toàn thân cho anh.      Lộ Vân Phàm vẫn luôn luôn không hề xoay người lại. An Hồng đứng cách anh một khoảng rất gần, cho nên trên người cô khó tránh khỏi bị nước ấm bắn vào. Tayop cô luôn luôn đỡ hông của anh, ở trong làn hơi nước ấm ở trong toilet, cô nhìn thấy người đàn ông trước mặt mình có một bả vai rộng lớn, chiếc eo thon nhỏ, cái mông vểnh cao, còn có... một cái chân trái còn lại. Trong lòng cô liền bắt đầu đau đớn.      Phần đùi phải đã bị cụt còn lại của Lộ Vân Phàm hơi đong đưa theo những động tác rất nhỏ của thân thể, để giữ lấy sự cân bằng. Sau khi xối sạch bọt sữa tắm, An Hồng đưa cho anh chiếc khăn lông. Anh lau khô nửa người trên trước, sau đó nâng nửa phần đùi phải kia lên tiếp tục lau.Diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn An Hồng nhìn anh cúi đầu nhìn chân trái ngẩn người ra, liền tiếp nhận chiếc khăn lông nói: "Để em lau giúp, anh đứng vững nhé."      Cô ngồi xổm xuống, tỉ mỉ giúp anh lau khô chân trái, tiếp tục lau phía sau lưng, sau đó thuận tay liền trùm chiếc khăn lông lên trên đầu anh: "Trên tóc anh cũng toàn là nước, anh tự lau đi, em đi tìm chiếc khăn tắm khác cho anh."      Lộ Vân Phàm phủ thêm khăn tắm nhảy ra khỏi bồn tắm, hơi hơi có chút xấu hổ.      Bởi vì cửa của phòng tắm không đóng lại nên nước bị xối hết ra ngoài, làm cho sàn nhà ở bên ngoài bị ướt hết.            Anh nhìn ra chung quanh, trên tường bên cạnh bồn tắm lớn đang dựa chiếc chân giả cùng với quần dài của anh, chiếc mắc kim loại ở trên tường đang treo chiếc áo của anh cởi ra cùng với quần áo của An Hồng thay ra cũng treo trên đó. Trong chiếc bồn rửa mặt có quần lót của anh quăng trên đó. Chiếc gương bị hơi nước phủ kín. Cả phòng tắm lúc trước coi như khá sạch sẽ, lúc này liền có vẻ chật chội và hỗn độn rất nhiều. Anh cúi đầu nhìn lại bản thân mình, chân trái của anh vẫn còn chưa đi dép lê, vẫn đang ngâm mình trong nước đọng ở trên đất.      Nhẹ nhàng hơi vểnh vểnh ngón chân lên, Lộ Vân Phàm thở dài một hơi, quyết định dùng một chân nhảy ra khỏi phòng tắm. Trên đất cực kỳ trơn, anh nghĩ bản thân mình cần phải cẩn thận một chút.      Lúc này, An Hồng đi đến, nhìn thấy anh đang trong tư thế một tay cầm lấy chiếc khăn tắm, một tay chống ở trên chiếc bồn rửa mặt bồn, liền ngẩn người ra hỏi: "Anh làm gì vậy?"      "Anh muốn đi ra ngoài."      "Anh đi dép lê vào đã, em vừa tìm thấy." An Hồng cầm trong tay một đôi  dép lê bằng nhựa kiểu nam giới, "Dép của Trần Hàng đó, anh đi vào đi!"      Cô nhìn thấy đến trên đất toàn là nước đọng, vội vàng cầm lấy chiếc gậy lau nhà có ép bông vải, vứt luôn đôi dép lê xuống ở trên mặt đất.      Lộ Vân Phàm nhìn đôi dép lê kia , cười: "An An, một chiếc là đủ rồi. Hơn nữa, anh muốn nhảy ra ngoài, có lẽ là không mang dép có khi còn tương đối an toàn hơn."      An Hồng ngây ngẩn cả người. Cô cúi đầu, bả vai rung động, nước mắt lại rớt xuống. Lộ Vân Phàm cảm thấy đau đầu, phát hiện không hiếu tại làm sao gần đây người con gái này lại hay khóc như thế. Anh đứng thẳng thân thể, ôm chầm lấy vai của An Hồng, một cánh tay vây cô lại ở trong ngực, tay kia vỗ lưng của cô nói: "An An, có phải là đầu của em đã bị cái tên họ Triệu kia đánh cho choáng váng rồi hay không? Trước kia anh không bao giờ thấy em hay khóc như vậy đâu!"      "Anh mới là đồ ngốc ấy!" An Hồng tránh ra khỏi ngực của anh, khẽ đẩy nhẹ anh một cái.      Thân thể của Lộ Vân Phàm nhoáng lảo đảo một cái, An Hồng kinh hãi, vội ôm chặt lấy anh nói: "Cẩn thận!"      Người đàn ông cúi đầu nở nụ cười, cúi người đặt một chiếc hôn ở bên má An Hồng, nói: "Lừa gạt em đó, anh đây không dễ dàng bị ngã như vậy đâu!"      Lộ Vân Phàm được An Hồng dìu đỡ hộ tống bên cạnh, anh thuận lợi nhảy tới phòng ngủ. Anh trùm khăn tắm đi đến trên giường, rũ rũ mở cái chăn ra hủ lên trên người của mình. An Hồng đi đến phía bên kia giường, cũng nằm lên. Khoảng cách thân thể giữa hai người rất gần, mặt đối mặt nằm nghiêng. Cánh tay trái của An Hồng đặt lên thắt lưng của Lộ Vân Phàm, chân trái cô cũng gác qua   trên bắp chân trái của anh. Cô cảm thấy chiếc khăn tắm trên người Lộ Vân Phàm thật vướng víu, liền vừa lôi vừa kéo nó ra xuống vứt xuống trên tủ đầu giường.      Lộ Vân Phàm kéo chặt chăn đến trước ngực, sau đó xê dịch thân mình, trợn tròn mắt nhìn An Hồng, nói: "Em muốn làm cái gì vậy?"      "Làm cái gì kia chứ?"      "Thế tại sao em lại kéo khăn tắm của anh xuống?"      "Trong chăn đụng phải cái này em thấy không thoải mái."      "Nhưng mà anh không mặc quần áo!"      "Tuần trước em ngủ ở trong nhà anh, lúc ấy anh cũng mặc quần áo hả "      "..." Lộ Vân Phàm cắn chặt răng, nhỏ giọng nói, "Không giống như vậy."      "Có cái gì mà giống với không giống kia chứ. Mau ngủ đi thôi, cũng đã sắp đến buổi trưa rồi đó. Anh coi mình là người sắt hay sao?"      "An An..."      "Hả?"      "Đầu của em có còn đau hay không?"      "Tốt hơn nhiều rồi, gần như đã không có cảm giác gì nữa rồi, chỉ là em cảm thấy có chút mệt mỏi."      "Vậy sao..."      "Còn anh? Cả đêm anh không ngủ, anh có cảm thấy trong người có chỗ nào không thoải mái hay không? Chân có bị đau hay không vậy?" Vừa nói, An Hồng vừa vuốt ve trên gương mặt anh.      Lộ Vân Phàm bắt lấy tay cô, lấy bàn tay to của mình phủ lên trên lưng bàn tay của cô, lắc đầu nói: "Không bị đau, rất hoàn hảo."      "Vậy thì anh ngủ đi." An Hồng ghé sát tới gần môi của anh hạ xuống một nụ hôn, lại vòng tay lên hông của anh, an tâm nhắm hai mắt lại.      Một lát sau, anh lại gọi cô, "An An..."      "Có chuyện gì vậy?" An Hồng mở to mắt nhìn anh.      "Đưa khăn tắm cho anh đi."      "Tại sao vậy?"      "Không vì sao hết, em cứ đưa cho anh là được."      "Anh cảm thấy chưa đủ nóng hay sao? Chiếc chăn này nặng có tới 8 cân kia đó!" An Hồng cảm thấy kỳ quái.      "..." Trên mặt Lộ Vân Phàm hiện ra một chút đỏ ửng nhìn rất khả nghi. Anh xê dịch ánh mắt của mình, cũng không dám nhìn thẳng vào An Hồng.      An Hồng đột nhiên hiểu ra, luồn tay vào phía trong chăn tìm tòi, bỗng chốc liền chạm đến Lộ Tiểu Phàm đang cứng rắn hùng tráng ngẩng đầu ưỡn ngực.      Thấy thế này, gương mặt của Lộ Vân Phàm đỏ rực triệt để. Anh nằm nghiêng về hướng bên trái, đến lúc này thật muốn nghiêng thân quay người lại về hướng bên phải, lấy lưng đối mặt với An Hồng. Thế nhưng mà, phần đùi phải của anh thừa ra không nhiều lắm, nếu nằm nghiêng về phía bên phải với anh mà nói, thật sự không phải là một tư thế thoải mái.      Trong lòng anh thất thật ảo não. An Hồng đã cản một quyền thay anh, bị đánh khiến cho não có chút bị chấn động. Cô lại vừa mới ra viện, trong lòng anh đã thật không dễ chịu. Anh cố tình cậy mạnh đưa cô về nhà, sau đó lại đụng tới tình huống như vậy, anh đã không thể chăm sóc cho cô được tốt rồi, thậm chí còn nằm dài ở trên giường của cô, sau lại còn phải gọi cô đến trợ giúp bản thân. Nhận thức này làm Lộ Vân Phàm đã tự trách mình không thôi, thật sự cảm giác được sự thất bại trước nay chưa từng có.      Tắm rửa xong, vốn tưởng rằng đã cả một đêm mình chưa được ngủ, thì có thể ngủ một giấc ngon lành cùng với An Hồng, để cho cơ thể được nghỉ ngơi tĩnh dưỡng lại. Ai ngờ, khi vừa chạm tới làn da thịt trơn bóng nhẵn nhụi của cô, nhìn thấy phong cảnh quyến rũ trước ngực của cô, thân thể anh lại có thể nổi lên phản ứng không tốt như vậy.