Editor: Mẹ Bầu &quot;Không thể nào.&quot; &quot;Nhưng mà cậu lại không thông suốt.&quot; Tần Nguyệt đột nhiên &quot;Phì&quot; ra một tiếng cười, &quot;Sau này, tớ thật sự đã theo đuổi được Hiểu Quân, thật sự là đã phải phải mất công phu thật lớn. Cậu không hiểu được, khi đó tớ đã vui vẻ như bay lên đến trời xanh rồi. Trong nhà ba mẹ tớ có cãi nhau cả ngày, tớ cũng sẽ không hề cảm thấy phiền. Chỉ cần có thể viết thư với Hiểu Quân, gọi điện thoại, chính là chuyện hạnh phúc nhất ở trên thế giới này.&quot; &quot;...&quot; An Hồng trầm mặc. Tần Nguyệt kéo tay cô, nói mơ hồ: &quot;Đã rất nhiều năm rồi, rất nhiều năm qua, tớ làm người yêu của anh ấy cũng khá nhiều năm, nhưng chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều. Mỗi một chút ngọt ngào ngắn ngủi, đều là những hồi ức mà tớ trân quý nhất. Bên cạnh cậu có Lộ Vân Phàm, tớ thật sự cao hứng thay cậu, cậu đã có chỗ đi về. Hiểu Quân cũng sẽ hết hy vọng. Tớ tin tưởng tình cảm là có thể bồi dưỡng được. Hiểu Quân cũng không ghét tớ, tớ tin tưởng anh ấy sẽ yêu thương tớ, sẽ kết hôn với tớ. Tớ sẽ sinh con cho anh ấy! @MeBau*[email protected]@ Cho dù ba mẹ anh ấy đều không thích tớ, tớ luôn luôn tin tưởng vững chắc, tớ sẽ sống cùng với anh ấy, vĩnh viễn ở cùng nhau.&quot; An Hồng cảm nhận được bàn tay của Tần Nguyệt đang run run. Ánh mắt của hai cô gái giao nhau, nhưng lại đều là bình tĩnh như nước. &quot;Tớ không biết tớ đã làm sai chỗ nào, không biết đã làm được chỗ nào... để khiến anh ấy chán ghét tớ như vậy, làm cho anh ấy nói chia tay với tớ hết lần này đến lần khác. Sau khi thi lên đại học, rốt cục ba mẹ tớ đã ly hôn. Trong lòng tớ thế nhưng lại thở dài nhẹ nhõm một hơi. Rốt cuộc bọn họ đã được tự do, thật tốt biết bao! Hiện tại, bọn họ đều đã tái hôn, tớ thấy hai người bọn họ rõ ràng vui vẻ hơn rất nhiều. Có khi đến thăm tớ, hai người đụng phải nhau, [email protected]*dyan(lee^qu.donnn) thế nhưng quan hệ giữa hai người so trước kia ở nhà làm vợ chồng thì lại thấy tốt hơn, thật sự là rất kì quái.&quot; Tần Nguyệt nới tay, lại dựa vào lưng trở về ghế dựa. Cô nhìn An Hồng: &quot;Kỳ thực, Hiểu Quân, Lộ Vân Phàm và tớ, ba người chúng ta đều rất giống nhau. Hiểu Quân luôn luôn thích cậu, Lộ Vân Phàm cũng luôn luôn thích cậu, tớ thì luôn luôn thích Hiểu Quân, chỉ có cậu, cậu đã thay đổi. Cho nên tớ tuyệt đối không thể hiểu rõ là cậu thích ai. Lúc này thì cậu cùng với Lộ Vân Phàm, đến lúc khác thì cậu lại cùng với Hiểu Quân, sau đó lại quay lại cùng với Lộ Vân Phàm, cuối cùng thì sao đây?&quot; An Hồng đột nhiên biết Tần Nguyệt muốn nói gì rồi. Tần Nguyệt thì vẫn cứ nói ra: diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn &quot;Mà trước khi Hiểu Quân ra đi, cậu lại còn nói, cậu thương anh ấy.&quot; An Hồng cắn môi không lên tiếng. &quot;An Hồng, hãy nhìn tớ đi!&quot; Tần Nguyệt để tay lên bả vai An Hồng, nhìn thẳng vào ánh mắt cô: &quot;Cuậ hãy nói thật với tớ đi, cậu thật sự thương anh ấy sao?&quot; An Hồng không đáp lại được. &quot;Nói với tớ, trước khi Hiểu Quân ra đi, anh ấy có bộ dáng gì?&quot; Ngữ điệu nói của Tần Nguyệt thật nhu hòa. dinendian.lơqid]on An Hồng lớn tiếng thở phì phò, nghĩ đến cái cảnh tượng kia, cô bỗng chốc liền bụm miệng, nước mắt chảy xuống. &quot;Đừng khóc, cậu khóc cái gì chứ?&quot; Tần Nguyệt nhìn sang An Hồng, &quot;Tớ hỏi cậu rất chân thành đấy, lúc Hiểu Quân ra đi, bộ dáng anh ấy như thế nào?&quot; &quot;Anh ấy... không phải chịu vết thương bên ngoài nghiêm trọng, nhưng mà... Nội tạng thì bị tổn thương gay gắt, không thể cứu chữa nổi. Lúc đó, khí quản của anh ấy đã bị cắt mở ra rồi, không thể nói chuyện! Tôi và chú dì đều ở bên cạnh anh ấy, đi cùng anh ấy đến một đoạn cuối cùng! An ấy... Không phải chịu nhiều khổ sở lắm.&quot; An Hồng khóc không thành tiếng: &quot;Tần Nguyệt, Tần Nguyệt, thực xin lỗi, thực xin lỗi, đều là do tôi không tốt… Trận tai nạn xe này đều là lỗi của tôi! Là lỗi của tôi …&quot; &quot;Tớ không trách cậu, cũng không còn căm ghét Lộ Vân Phàm.&quot; Tần Nguyệt nói nhàn nhạt: &quot;Cậu không <img alt="" src="https://diendanlequydon.com/downloads/posts/3455605.png" data-pagespeed-url-hash=3989425380 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>