Editor: Mẹ Bầu      Từ Mạt Mạt nói xong chuyện này, trong ánh mắt có cảm giác thỏa mãn nhìn không sót một cái gì. Cuối cùng, Từ Mạt Mạt ôm lấy bờ vai của An Hồng, nói: "Tiểu Hắc, từ hồi còn sơ trung cậu đã bắt đầu thích Hàn Hiểu Quân, cậu vẫn cho là anh ấy không thích cậu. Hiện tại hết thảy đều đã hiểu rõ rồi, cậu thích anh ấy, mà anh ấy cũng thích cậu. Đây đều là chuyện thật tốt quá, cậu cần phải biết quý trọng cho thật tốt, nắm chắc cho thật tốt. Tuy rằng cậu đã từng cùng với Lộ Vân Phàm, nhưng Hàn Hiểu Quân cũng đã từng kết giao cùng với Tần Nguyệt, hiện tại cũng đang ở trong thời kỳ mới rồi, không cần phải để bụng làm gì."      An Hồng thở dài một hơi, cô cũng không có để ý chuyện này. Cô biết Hàn Hiểu Quân cũng không có để ý đến chuyện này. Chính là, khi quan hệ của cô và Hàn Hiểu Quân từ mối quan hệ thanh mai trúc mã nhà bên, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn, anh em sau đó biến thành tình nhân. Khi ở chung cùng với anh, cô luôn không tìm thấy một vị trí thật thích hợp.      An Hồng đã từng nói chuyện về luyến ái. Cô biết yêu đương là bộ dáng gì, cô biết người yêu trong lúc đó nên nói cái gì, làm chút gì. Những chuyện này nói ra làm cho người ta nghe xong thấy tai đều sẽ hồng..., mà cô, chung quy thì không cách nào nói ra miệng với Hàn Hiểu Quân được. Cũng như thế, Hàn Hiểu Quân cũng chưa từng bao giờ nói với cô những lời nói rõ ràng một chút.      Trừ bỏ dắt tay, ôm vai, ôm ấp nhau, sự kết giao của bọn họ vẫn giống như ngày trước, không có gì khác hơn. Ngay cả nội dung các cuộc tán gẫu với nhau giữa hai bọn họ cũng không có gì thay đổi. Hàn Hiểu Quân thì nói với An Hồng về công việc của mình, hoặc là tình hình gần đây của ba Hàn mẹ Hàn. diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn Còn An Hồng cũng sẽ nói với Hàn Hiểu Quân về tình hình học tập của mình, lại kể thêm một ít chuyện về Tiêu Lâm. Bọn họ cũng có nói chuyện với nhau một chút về xây dựng kế hoạch tương lai. Thậm chí, Hàn Hiểu Quân còn lái xe mang An Hồng đi lượn một vòng xem hiện trường khu nhà mà anh đã đặt mua phòng ở. Xem cảnh tượng xây dựng với khí thế ngất trời ở trên công trường, anh chỉ vào một khu đang được hệ thống lưới phòng hộ vây quanh hoàn toàn, vẫn còn chưa đổ mái phòng ở, trong ánh mắt tràn ngập niềm khát khao. Anh nói với An Hồng: "A Hồng, đó chính làcăn phòng ở trong tương lai của chúng ta."      Nhìn này kiến trúc tòa nhà, đáy lòng An Hồng có ngàn vạn suy nghĩ. Cô ngẩng lên đầu lên thoáng nhìn người thanh niên ở bên cạnh mình đang thoả thuê mãn nguyện, thậm chí cô có chút không biết phải làm thế nào.      An Hồng lại nghĩ đến Lộ Vân Phàm.      Ở vào một thời khắc nào đó, @MeBau*[email protected]@ một chỗ nào đó, không hiểu vì sao mà cô lại đột nhiên nghĩ đến anh.      Sẽ suy nghĩ, bây giờ anh đang ở nơi nào, đang làm cái gì, có phải là anh đã bắt đầu kết giao cùng với Hồ Đan Ny hay không?      Cô cùng Hàn Hiểu Quân đi qua quảng trường bể phun nước Hồng Thái Dương, An Hồng lại nghĩ tới ngày sinh nhật năm Lộ Vân Phàm 18 tuổi ngày đó. Một chàng trai tuổi trẻ bế bổng lên cô, miệng hô to xoay vòng quanh thật nhiều vòng. Bọn họ cùng nhau ngâm chân của mình ở trong bể phun nước, nhẹ nhàng  hơi nghiêng thân mình dịu dàng hôn môi, đó là thời gian vui vẻ biết bao nhiêu.      Cô đi dạo thương trường cùng Hàn Hiểu Quân. Khi đi ngang qua quầy chuyên doanh Clover, diⓔn♧đànⓛê♧quý♧đⓞn An Hồng lại nhớ đến bộ dạng của Lộ Vân Phàm khi anh cầm lên một đôi tình nhân. Khi ấy, ánh mắt của anh mang theo ý cười, nét mặt rạng rỡ, anh không làm thế nào để có thể che giấu được vẻ mặt đó của mình. Mà cho đến tận bây giờ, đôi giày đó vẫn còn đang đặt ở trong tủ quần áo của cô, chưa từng có một lần nào cô đi thử đôi giày đó.      Khi cùng Hàn Hiểu Quân đi ăn cơm, An Hồng khẽ khàng đề nghị ăn một chút đồ nướng, Hàn Hiểu Quân liền nói ăn đồ nướng rất béo ngậy, ăn vào trong người sẽ bị nóng. An Hồng nói, vậy thì đi ăn lẩu, Hàn Hiểu Quân hơi hơi cười, nói anh không thích ăn cay, hỏi An Hồng có muốn đi ăn món ăn Quảng Đông hay không.      An Hồng gật đầu đồng ý, trong lòng lại nhớ tới những lần ăn thịt nướng cùng với Lộ Vân Phàm, nhớ tới tình cảnh ăn lẩu ăn tới no. Trừ bỏ đồ ngọt, Lộ Vân Phàm cũng không kiêng ăn một chút gì, mỗi lần cùng An Hồng ăn cơm, hai người đều có thể ăn đến mức cái bụng tròn xoe, phải chống vào tường mà ợ ra. Chỉ cần là thứ đồ gì đó mà An Hồng thích, thì toàn bộ anh đều thích, mỗi lầnanh đưa ra đề nghị ăn cái gì đó đều có thể làm cho khẩu vị An Hồng được mở rộng ra, thèm ăn không thôi.      Còn có rất nhiều chuyện khác nữa… An Hồng cảm thấy buồn rầu, bóng dáng của Lộ Vân Phàm cứ hiện lên ở trong đầu óc cô, khiến cho cô không biết phải làm sao.      Cô không rõ bản thân mình như thế nào. Chuyện chia tay là do cô đưa ra, cô cảm giác mình đã thận trọng trải qua việc tự hỏi chính mình, đã đưa ra quyết định chính xác nhất. Sau khi chia tay, cô cũng không bởi vậy mà cảm thấy quá nhiều thương tâm.      Nhưng mà từ khi cô đi sâu vào việc kết giao cùng với Hàn Hiểu Quân, số lần An Hồng nhớ tới Lộ Vân Phàm càng ngày càng thường xuyên.      Cô biết như vậy là không nên. Cô càng hiểu mình không thể lấy Lộ Vân Phàm ra để so sánh với Hàn Hiểu Quân, thế nhưng hết thảy mọi chuyện cô cũng không thể tự quyết định được. Sau khi Hàn Hiểu Quân làm một chút việc, hoặc nói một ít lời gì đó, thì ở trong lòng An Hồng luôn lén lút mang anh ra để so sánh với Lộ Vân Phàm.      Hàn Hiểu Quân khác hẳn Lộ Vân Phàm. Nếu như nói Hàn Hiểu Quân giống như một trận gió mềm nhẹ, ấm áp, thư thái, thì Lộ Vân Phàm tựa như ánh mặt trời xán lạn cực nóng, tình cảm mãnh liệt. An Hồng nhớ lại những lúc mình và Lộ Vân Phàm thủ thỉ tâm tình với nhau, bọn họ từng đã vành tai và tóc mai chạm vào nhau, như hình với bóng. Ở trong nhà Lộ Vân Phàm, bọn họ một lần lại một lần điên cuồng mà dây dưa cùng với nhau, sau khi mệt rã rời, kiệt sức, họ lại gắt gao ôm lẫn nhau, nằm ở trên giường lớn tiếng thở.      Cho tới bây giờ Lộ Vân Phàm đều không hề bủn xỉn nói ra tâm ý của anh. cũng không phải anh thường treo trên bờ môi cái câu nói: "Anh thích em" hoặc là "Anh yêu em", mà là, ở vào thời cơ thỏa đáng nhất, anh luôn sẽ hướng An Hồng biểu đạt tình yêu của anh.      Trước kia mỗi khi nghe được câu này, trong lòng An Hồng sẽ thấy ngọt ngào. Được một người con trai yêu mình thật tình như thế, không có một cô gái nào mà không chút động lòng. Đến khi Lộ Vân Phàm rời khỏi cuộc sống của cô, cô cho là mình có thể hoàn toàn bứt ra mà không có chút vướng bận nào. Nhưng ngoài ý muốn, cô lại phát hiện ra, chàng trai trẻ tuổi kia, trong lúc bất tri bất giác đã sáp nhập vào trong cuộc sống của cô, thậm chí là đã xâm nhập vào tận trong cốt tủy của cô.      Có một lần cô đi xem phim cùng với Hàn Hiểu Quân, ở trong rạp chiếu bóng tối như mực, An Hồng xem phim đến nhập thần theo kịch tính diễn ra trong phim. Khi xuất hiện đến một đoạn phim mang tình tiết khôi hài, toang bộ trong rạp chiếu bóng liền bộc phát ra một trận cười to. An Hồng cười đến ngả nghiêng tới lui, lập tức túm lấy tay của người bên cạnh mình, nói: "Chết cười em rồi, Lộ Vân Phàm."      Người thanh niên ở bên cạnh cô cũng không có bất kỳ câu đáp lại. Khán giả dần dần ngưng tiếng cười, lại vùi đầu vào trong những tình tiết tiếp theo sau. Trong rạp chiếu phim chỉ còn lại có trong âm thanh của phim, An Hồng có thể cảm nhận được sự kinh hoàng trong trái tim của bản thân. Cô áo não cúi đầu, ngón tay gắt gao vân vê góc áo.      Hàn Hiểu Quân đè xuống mu bàn tay cô, nói: "Không có việc gì, em đừng nghĩ nhiều."      "Thực xin lỗi." An Hồng nói nhỏ, ở trong lòng cô lần lượt tự hỏi mình, rốt cuộc là cô như thế nào? Như thế nào?      Sau khi những câu hỏi nghi vấn này một lần lại một lần xuất hiện trong đầu, rốt cục An Hồng ý thức được đây là một vấn đề nghiêm túc.