Editor: Mẹ Bầu      Lộ Vân Phàm nới vòng tay đang khoác lên trên vai Hồ Đan Ny ra, sắc mặt đầy vẻ âm trầm. Hồ Đan Ny hỏi anh: "Một lát nữa chúng ta đi xem phim gì vậy?"      Lộ Vân Phàm nói, giọng nghe buồn buồn: "Anh còn có chút việc, không đi được, để anh đưa em trở về phòng ngủ thôi."      Hồ Đan Ny mất hứng cong miệng lên, còn dậm chân: "Lộ Vân Phàm anh… cái người này, anh làm sao vậy hả?"      Lộ Vân Phàm không lên tiếng, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn hai tay đút ở trong túi quần, cúi đầu đi nhanh. Hồ Đan Ny không có biện pháp, đành phải đuổi theo sau.      An Hồng đi được một đoạn đường, sau đó cô nhịn không được liền quay đầu nhìn thoáng qua. Thân hình Lộ Vân Phàm nhìn rất quen thuộc, bất quá, chính là mái tóc xoăn trên đầu kia anh nhìn thấy có chút xa lạ. An Hồng nhìn thấy Hồ Đan Ny chạy chậm đuổi theo ở bên người Lộ Vân Phàm. Cô gái đang ngẩng mặt lên, không biết đang nói với anh điều gì đó. Cô lặng yên quay đầu lại, phát hiện Hàn Hiểu Quân đang nhìn cô.      "Có chuyện gì vậy?" Hàn Hiểu Quân thấp giọng hỏi.      "Không có gì." An Hồng cười, nhưng không nói năng gì nữa.      Sau khi An Hồng và Hàn Hiểu Quân kết giao với nhau, người cao hứng nhất đếng quá mức mẹ Hàn. diễ↕n☾đ↕àn☾lê☾q↕uý☾đ↕ôn Thỉnh thoảng bà lại bảo Hàn Hiểu Quân đưa An Hồng về nhà ăn cơm. Sau khi nhìn thấy An Hồng bà liền lôi kéo tay cô càng không ngừng tán gẫu. Mẹ Hàn lập một kế hoạch đối với tương lai của Hàn Hiểu Quân và An Hồng hết sức tường tận và cẩn thận. Bà nói với An Hồng, phòng ở của Hàn Hiểu Quân phải đến mùa thu năm 2005 mới có thể bàn giao được. Trước  đó, hi vọng hai người hãy kết giao với nhau cho thật tốt, bồi dưỡng tình cảm, đợi đến khi được nhận phòng ở, sẽ tiến hành chứng nhận bất động sản. Khi đó sẽ viết tên của cả hai người Hàn Hiểu Quân và An Hồng. Rồi sau đó sẽ trang hoàng phòng ở hoàn chỉnh. Đến mùa xuân hoặc mùa thu năm 2006, hai người trẻ tuổi đã có thể kết hôn rồi. Trải qua một, hai năm, chờ đến khi đứa nhỏ được sinh ra rồi, ba Hàn ba và mẹ Hàn liền chuyển nhượng quán ăn Quân Hiểu, dành thời gian để chăm sóc đứa nhỏ của bọn họ, diⓔn♧đànⓛê♧quý♧đⓞn bắt đầu hưởng thụ tuổi già yên tĩnh. Hai người trẻ tuổi cũng có thể được rảnh tay chân để phát triển sự nghiệp của chính mình.      Mẹ Hàn cứ một lần lại một lần nói đến chuyện này. Mà mỗi một lần, An Hồng cũng chỉ là lẳng lặng nghe, không có trả lời.      Hàn Hiểu Quân ngồi ở bên cạnh cô, anh sẽ ôm siết lấy vai của An Hồng nói với mẹ của mình: "Mẹ, bây giờ mẹ nói đến những chuyện này để làm gì chứ! A Hồng vẫn còn chưa có tốt nghiệp đâu, mẹ đã nói dọa cô ấy đến hỏng rồi."      Mẹ Hàn cười toe toét mừng rỡ: "Mẹ đây không phải là nghĩ sớm được ôm cháu nối một chút hay sao. Thừa dịp mẹ còn khỏe mạnh làm được công việc, hai đứa nên sớm kết hôn sinh con một chút! Mẹ và ba của con vẫn còn có thể giúp một tay cho các con được. Hiểu Quân, Hồng Hồng, tóm lại hai đứa đều không cần phải lo trước lo sau gì hết! Mấy năm nay chưa từng được thông suốt phóng khoáng, Hiểu Quân, nếu con nghỉ phép liền mang Hồng Hồng đi ra ngoài du lịch một chút. Bình thường cũng cần phải đưa con bé đi dạo, chơi đùa ở bên ngoài nhiều hơn. Các con còn đang trẻ tuổi như vây, không cần thiết phải luôn chờ đợi ở nhà, bình thường phải gặp mặt nhiều hơn, hẹn hò nhiều hơn! Hồng Hồng, con có nghĩ sẽ đi Hong kong hay không? Có muốn nói Hiểu Quân dẫn con đi sang bên đó mua đồ hay không?"      "Dì ơi, không cần đâu ạ, qua khoảng thời gian này là cháu đã phải đi thực tập rồi, đến tháng một cháu còn phải tham gia cuộc thi cuối kỳ nữa cơ ạ." An Hồng xua xua tay, Hàn Hiểu Quân lắc đầu lia lịa: "Mẹ, chuyện của còn và A Hồng mẹ cũng không cần phải quan tâm nhiều đâu ạ, chúng con đều biết rõ mà!"      Trong lòng Hàn Hiểu Quân hiểu rõ mọi việc phải như thế nào.      Anh thật dụng tâm kinh doanh phần này tình cảm này, nhưng mà anh cũng không vội vã nóng ruột mà liều lĩnh được. Anh sẽ tuân theo các phương diện lặng yên quan tâm đến An Hồng, anh không muốn gây cho cô quá nhiều áp lực lên người. Hàn Hiểu Quân biết, tình cảm mãnh liệt cố nhiên là trọng yếu, nhưng hai người nếu sau này muốn phát triển lâu dài, thì phải giữ lại một phần tinh tế, tình cảm lâu dài mới là thích hợp nhất.      Bình thường, anh và An Hồng không gặp mặt nhau nhiều lắm, anh cho cô có đủ không gian, để cho cô an tâm học tập trong trường học, bản thân mình thì lại bận rộn công tác. Ngày nghỉ ngơi, Hàn Hiểu Quân sẽ tới trong nhà An Hồng nấu cơm cho hai chị em ăn. Tay nghề nấu nướng của An Hồng không tốt, Hàn Hiểu Quân lại được ba Hàn chân truyền cho kỹ thuật, hai chị em cả tuần ăn cơm trong căn tin, đến Chủ nhật có thể ăn được một chút đại tiệc đồ ăn ngon một chút cũng là một chuyện hạnh phúc.      Hàn Hiểu Quân cũng sẽ đưa An Hồng ra ngoài để đi dạo. Có khi hai người xem phim, có khi đi dạo phố, có khi đi giải sầu ở công viên vùng ngoại thành.      An Hồng có thể cảm nhận được sự dụng tâm của Hàn Hiểu Quân, cô cũng rất nỗ lực dụng tâm vùi đầu vào trong phần tình cảm này. Chỉ là rất nhiều khi, cô sẽ có một chút bối rối. Nhìn người thanh niên ở bên cạnh mình, trong lòng cô sẽ xảy ra ra một loại cảm xúc không rõ, không nói được thành lời.      Cô và Hàn Hiểu Quân là cùng nhau lớn lên, giữa hai người phi thường quen thuộc lẫn nhau. Từ Mạt Mạt nói, yêu đương giữa thanh mai trúc mã thật thích hợp, bởi vì hai người hiểu rõ lẫn nhau, không cần phải tốn thời gian để đi thăm dò lằng nhằng.      Hồi nhỏ thì mọi thứ đều không hiểu, con trai con gái đều sẽ luôn chơi đùa cùng với nhau, không hề có chút ý tưởng dư thừa nào. Đợi đến thời thanh xuân, liền sẽ phát hiện người bên cạnh mình, giữa lúc bất tri bất giác đã có rất nhiều thay đổi. Ở một ngày nào đó, người ấy đối diện với TA, sẽ đột nhiên cảm thấy tựa như hết thảy đều không giống với lúc trước. Tâm tình của người ấy cũng sẽ bởi vì TA mà trở nên phập phồng bất định. Sự chú ý của người ấy lực sẽ hoàn toàn tập trung ở trên người TA, Người ấy sẽ bởi vì TA mà sẽ nhiều lời cùng với người khác phái khác một chút, sẽ làm nhiều chuyện tương trợ một chút mà cảm thấy đau lòng, cũng sẽ bởi vì thái độ của TA đối với người ấy không tốt mà cảm người ấy sẽ thấy tủi thân. Lại càng bởi vì TA, mà người ấy sẽ nói một chút những lời nói ái muội, khiến cho mặt hồng tim đập, đáy lòng lại vui vẻ không thôi.      Người ấy cũng không biết TA có cảm thấy bị quấy nhiễu hay không, vì thế cuộc sống hàng ngày của người ấy không thể ăn ngon ngủ yên, ban đêm đều có thể nằm mơ thấy bóng dáng TA. Vào thời điểm kia, người ấy sẽ cảm thấy đây là điều duy nhất trên thế giới để cho lòng người phiền, cũng là chuyện để cho người mê, người ấy sẽ nghĩ muốn nhìn thấy TA, sẽ nghĩ muốn cùng TA nói chuyện, sẽ nghĩ ra các loại lý do đến gần TA, ở chung một chỗ cùng TA.      Rồi đến một ngày nào đó, TA phát hiện ra người kia lại cũng có tâm ý như TA, hai người rốt cục phá tan một tấm cửa sổ để đi đến cùng nhau, trong lòng TA nhất định là sẽ mừng như điên, sẽ cảm thấy mộng đẹp trở thành sự thật, thích một người, lại được người kia thích. Đây chính là một sự kiện thật may mắn lại hạnh phúc đến cỡ nào.