Thanh Xuân Của Em Đều Liên Quan Đến Anh

Chương 152 : Trong buồn ngoài lo 3

Editor: Mẹ Bầu      Cuối tháng sáu, Tiêu Lâm thuận lợi tham gia kỳ thi lên cấp ba, tính ra thì điểm của Tiêu Lâm nhất định có thể thi được vào trường trung học Húc Nhật.      Cuộc thi cuối kỳ của An Hồng cũng kết thúc. Cô cũng không quên sinh nhật của Lộ Vân Phàm, mua tặng cho anh một cái dây lưng làm quà sinh nhật. Hai người cùng nhau ăn cơm, Lộ Vân Phàm lấy ra một cái bóp da kiểu nữ đưa cho An Hồng: "Luôn luôn không cơ hội để tặng quà sinh nhật cho em."      An Hồng yên lặng nhận lấy: "Cảm ơn."      Lộ Vân Phàm phát hiện, diễ↕n☾đ↕àn☾lê☾q↕uý☾đ↕ôn từ sau khi bà ngoại qua đời, thời gian về sau này An Hồng trở nên trầm mặc rất nhiều. Anh rất muốn làm cho cô vui vẻ một chút, nhưng chung quy là vẫn không có hiệu quả.      Bọn họ sẽ điên cuồng mà ân ái ở trong phòng của Lộ Vân Phàm. Mỗi khi như vậy, An Hồng liền sẽ biểu hiện ra một mặt đặc biệt cuồng nhiệt. Cô cùng Lộ Vân Phàm quấn quít với nhau, lôi kéo nhau, mồ hôi đầm đìa, đoạt lấy thân thể lẫn nhau. Đối mặt với một An Hồng như vậy, Lộ Vân Phàm thật hưởng thụ, nhưng hơn nữa là có một cảm giác sợ hãi.      Anh không biết loại cảm giác sợ hãi này bắt nguồn từ nơi nào, nhưng mà trong lòng anh tổng có một loại cảm giác mơ hồ, tựa như tình cảm lưu luyến giữa hai người bọn họ sắp sửa gặp phải một khảo nghiệm vĩ đại nào đó.      Đầu tháng bảy Hàn Hiểu Quân trở về thành phố J. Có khi anh sẽ tới trong nhà An Hồng hỏi thăm hai chỉ em, @MeBau*[email protected]@ thỉnh thoảng cũng sẽ đụng với Lộ Vân Phàm. Hàn Hiểu Quân cũng không ở lại lâu, chỉ cùng An Hồng nói chuyện một lát sau đó liền sẽ rời đi.      Thời điểm An Hồng ở cùng với Lộ Vân Phàm, có khi cũng sẽ tiếp nhận cuộc điện thoại của Hàn Hiểu Quân. Anh chỉ là quan tâm cô, ân cần thăm hỏi một chúy, tuy nhiên nó lại làm trong lòng Lộ Vân Phàm cảm thấy thật sự không được thoải mái.      Đúng vậy! Anh chán ghét An Hồng và Hàn Hiểu Quân gặp mặt nhau, chán ghét An Hồng và Hàn Hiểu Quân gọi điện thoại cho nhau, chán ghét khi nhìn thấy vẻ mặt lúc An Hồng nói chuyện cùng với Hàn Hiểu Quân toát ra đầy sự tự nhiên, lại còn cả ánh mắt hòa nhã dịu dàng nữa.      Khi An Hồng trò chuyện cùng với Hàn Hiểu Quân thì giọng điệu đều là bình thản nhẹ nhàng. di●ễn‿đàn‿l●ê‿quý‿đ●ôn Thế nhưng mà, khi cô nói chuyện đối với Lộ Vân Phàm thì lại rất dễ bị phát hoả. Hai người thường xuyên không nói đến vài lời liền đã tranh chấp với nhau. Lộ Vân Phàm thật đau đầu, anh không biết rốt cuộc vấn đề là ở nơi nào. An Hồng căn bản là một người cứng mềm đều không ăn. Nếu như anh đối đãi ôn hòa nhẹ nhàng với cô, thì vẻ mặt của cô vẫn là một bộ đạm mạc như cũ. Nhưng nếu như anh đối với cô cường ngạnh hơn một chút, vậy thì mọi chuyện đều hỏng bét, cô có thể không nói với anh vài ngày.      Lộ Vân Phàm không rõ đến tột cùng mình ở trong lòng An Hồng có một vị trí như thế nào. Cô cũng đã từng nói cô thích bản thân anh, nhưng mà anh thật sự lại không thể cảm nhận được loại thích này kết quả được thể hiện ở nơi nào.      Trừ bỏ mỗi lần ân ái, An Hồng sẽ hoàn toàn chìm đắm vào bên trong cuộc tình, còn hết thảy những thời khắc khác, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn Lộ Vân Phàm đều có cảm giác mình đối An Hồng mà nói, là có cũng được mà không có cũng không sao.      Anh thật buồn rầu, thật rối rắm, vì thế anh liền làm ra một chuyện thật thiếu lý trí.      Anh nhìn lén điện thoại di động của An Hồng.      An Hồng bưng hai đĩa cơm chiên trứng đi đến phòng khách, liền phát hiện Lộ Vân Phàm luống cuống tay chân thả chiếc điện thoại di động của cô trả lại ở trên mặt bàn.      Cô không hé răng, trở lại phòng bếp mang đĩa cơm chiên trứng thứ ba, nói: "Tiêu Lâm, ăn cơm!"      Tiêu Lâm từ trong phòng bà ngoại chạy đến, bưng đĩa cơm lên rồi chạy về: "Em xem tivi, sẽ đi vào bên trong ăn cơm."      An Hồng ngồi xuống, dời chiếc đĩa cơm tới, xúc lên ăn.      Gương mặt Lộ Vân Phàm căng ra đến đỏ bừng, cũng lặng yên cầm đũa lên.      "Đẹp không?" An Hồng vừa ăn, một bên hỏi.      "Cái gì đẹp?" Lộ Vân Phàm ngẩng đầu lên.      "Di động của em ấy, có đẹp không?" An Hồng cười khẽ, "Phát hiện ra bí mật gì chưa?"      "Anh..." Lộ Vân Phàm cảm giác mình thật là quá ngu xuẩn rồi.      "Lộ Vân Phàm, có chuyện này, đã lâu rồi em nghĩ muốn nói với anh."      "An An!" Lộ Vân Phàm có chút nóng nảy, "Không phải là anh cố ý, thực xin lỗi! Anh sẽ không bao giờ nữa điện thoại di động của em nữa, em hãy tin tưởng anh."      "Không liên quan gì đến chuyện anh xem điện thoại di động, em không có điều gì phải dối gạt anh, cũng không có bí mật gì sợ bị anh phát hiện, nhưng mà anh không thấy là, gần đây quan hệ của hai chúng ta thật sự không được tốt lắm sao? Em cảm thấy chúng ta vẫn nên chia..."      "Không được!" Lộ Vân Phàm "cạch" một cái, buông đũa xuống đứng lên, "An An! Không nên như vậy!"      An Hồng cúi đầu: "Lộ Vân Phàm, anh đừng kích động, anh hãy có lý trí một chút đi! Suy nghĩ chuyện giữa hai người chúng ta, thật sự, em cảm thấy chúng ta vẫn là nên chia tay..."      "Anh đã nói là không được!"      "Anh hãy để cho em nói hết đã!"      "Không cần!" Lộ Vân Phàm vòng qua cái bàn liền bưng kín lấy miệng của An Hồng, hốc mắt anh đã hiện lên hồng hồng, "Không cho nói! Không cho nói! An An! Anh van cầu em đó, không được nói nữa."      An Hồng đẩy tay anh ra, cũng đứng lên: "Thực xin lỗi, Lộ Vân Phàm, chúng ta chia tay đi."      Rốt cục cô đã nói ra được câu này, thế nhưng trong lòng cô lại cảm thấy một trận thoải mái. Sắc mặt của Lộ Vân Phàm đã trở nên trắng bệch, anh lắc lắc đầu, hai tay giữ chặt lấy bờ vai của An Hồng, mắt mở thật to: "Anh không đồng ý, anh sẽ không đồng ý! An An, bây giờ chính là tâm tình em đang không tốt, lúc này em đang giận anh! Anh biết, anh xem điện thoại di động của em như vậy là không nên, anh sẽ không bao giờ xem nữa, em hãy tin tưởng anh."      "Em đã nói rồi, chuyện này không liên quan gì với chuyện anh xem điện thoại di động hết!" An Hồng nhìn anh, bình tĩnh nói, "Lộ Vân Phàm, sau khi khai giảng thì em liền học đại học năm tư rồi, em lập tức phải bắt đầu thực tập, đi tìm việc. Em muốn kiếm tiền nuôi sống bản thân em, em còn phải chăm sóc cho Tiêu Lâm nữa. Em sắp phải đối mặt với cuộc sống nhưng anh lại không giống như vậy. Thừa dịp hiện tại đôi ta đều còn chưa chìm đắm nhiều lắm, như vậy chia tay là kết quả thích hợp nhất."      "Không đâu... Đã chìm đắm nhiều lắm rồi!" Lộ Vân Phàm nhìn An Hồng vẻ khó có thể tin được. Dưới bàn tay dùng sức của anh, An Hồng có cảm giác bả vai của mình giống đã sắp bị bóp nát ra rồi. "Em cảm thấy anh như vậy mà vẫn còn chưa đủ chìm đắm quá nhiều hay sao? An An, em còn muốn anh phải như thế nào thì mới là chìm đắm đây? Rốt cuộc em còn muốn anh phải làm như thế nào nữa đây?"      Anh khóc, An Hồng nhìn chàng trải trẻ tuổi, cao cao lớn lớn trước mặt mình, cứ như vậy rớt nước mắt ra. Cô cảm giác mình trái tim của mình như bị bóp chặt gắt gao lại ở cùng một chỗ: "Không không, không phải là em muốn nói anh chìm đắm vào đó chưa đủ nhiều. Chính là bây giờ anh vẫn còn rất trẻ tuổi, có thể nói, chúng ta chia tay thế này... thì em sẽ không làm lãng phí nhiều thời gian của anh hơn, anh..."      "Em đang nói đến cái chuyện ma quỷ gì vậy?" Lộ Vân Phàm nhăn mày lại, vẻ mặt thống khổ, "An An! Rốt cuộc đến cùng thì em muốn thế nào? Vài ngày trước chúng ta vẫn còn tốt đẹp kia mà… Ở trong nhà anh, chúng ta còn... Chúng ta còn... Làm sao em có thể nói ra lời chia tay như vậy? Rốt cuộc em coi anh như cái gì đây? Có phải là em… hay không..."