Thanh Xuân Của Em Đều Liên Quan Đến Anh

Chương 148 : Em có nghĩ đến điều này hay không? 2

Editor Mẹ Bầu      An Hồng suy sụp ngồi xuống. Cô thật sự không rõ đến cùng chuyện gì đã xảy ra. Cô cẩn thận suy tư những chuyện mà mình từng làm, đã từng nói, xem có nói một câu nào đâm chọc đến Lộ Vân Phàm hay không, mà lại làm cho anh tức giận đến như vậy. Thế nhưng mà nghĩ một hồi lâu cô cũng không thể nghĩ ra được rõ ràng.      Vốn dĩ An Hồng cũng không muốn cãi nhau với Lộ Vân Phàm, nhưng mà anh dường như đặc biệt để ý đến một chút việc nào đó, hay là về một người nào đó. Trong lòng An Hồng đều biết, cho nên cô tận lực tránh nói đến những chuyện về người đó ở trước mặt anh, nhất là phương diện có liên quan đến chuyện tình cảm. Thế nhưng mà cô nhận ra, cô vẫn đã đánh giá thấp trình độ suy nghĩ của Lộ Vân Phàm rồi.      Cuộc tranh chấp lần này, diⓔn♧đànⓛê♧quý♧đⓞn cuối cùng người chịu cúi đầu tuyên bố kết thúc chính là An Hồng.      Kỳ thực cũng không tính là cúi đầu, chỉ là sau khi tan học An Hồng đã nhắn tin cho Lộ Vân Phàm, hỏi anh giữa trưa có muốn cùng nhau ăn cơm hay không. Khi đi ra khỏi tòa nhà giáo đường, cô liền nhìn thấy anh đã đứng chờ cô ở ven đường.      Đại học năm 3, chương trình học càng căng thẳng, An Hồng dần dần cảm thấy lực bất tòng tâm.      Ở trường phải làm liên tục bài vở và bài tập. Ở trong nhà bà ngoại, chính là Tiêu Lâm đang chuẩn bị thi lên cấp ba, lại còn chuyện chi tiêu sinh hoạt hàng ngày, mỗi một dạng đều tạo áp lực ở trên bờ vai cô.      Cô không còn có thời gian dư thừa để hẹn hò cùng với Lộ Vân Phàm. Mỗi khi có thời gian là cô trở về nhà làm bạn, diễ↕n☾đ↕àn☾lê☾q↕uý☾đ↕ôn chăm sóc bà ngoại nằm trên giường không dậy nổi. Vào mỗi cuối tuần cô còn muốn gặp mặt với Tiêu Lâm, quan tâm đến tình hình gần nhất của em gái một chút.      Tình hình của bà ngoại không được tốt lắm, ngay cả việc ngồi lên trên xe lăn cũng đều phi thường khó khăn, chỉ có thể trường kỳ nằm ở trên giường. Thân thể của bà ngoại càng ngày càng kém, phản ứng cũng chậm độn, có khi còn có thể phát giận, cả người nằm ở trên giường run run, miệng ú ớ kêu lên tiếng thét chói tai, cuối cùng lại ngủ thiếp đi giống như bị hôn mê sâu vậy.      An Hồng thường tiếp nhận các cuộc điện thoại gọi đến của người hộ lý. Mỗi một lần như vậy đều làm cô cảm thấy sợ hãi. Cô biết, thời gian của bà ngoại đã không còn nhiều lắm rồi.      Loại cảm giác sợ hãi này cũng từng đã ăn mòn trong lòng của cô, có lẽ là vào khoảng thời gian trước khi mẹ cùng bác sĩ Tiêu rời đi. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn An Hồng không dám nghĩ đến một ngày nào đó sẽ đến, mỗi một lần nhìn thấy bà ngoại yên tĩnh ngủ ở trên giường, cô mới có thoáng thấy an tâm.      Có đôi khi, An Hồng sẽ cảm thấy hoang mang không biết giải quyết thế nào. Khi đi ở trên đường, đút tai nghe vào trong lỗ tai, nghe những ca khúc mà Lộ Vân Phàm đã tải xuống giúp cô, cô sẽ tưởng tượng, rốt cuộc tương lai sau này thì sẽ như thế nào, có phải dần dần sẽ tốt lên hay không, có phải hết thảy đều hướng cô hi vọng đến sự phát triển tốt đẹp hay không.      Lộ Vân Phàm cũng có chút không biết làm thế nào. Anh học tập làm một người bạn trai có đủ tư cách, mang hết khả năng để làm cho An Hồng được vui vẻ, nhưng trước sau lại phát hiện ra, cuối cùng không thể làm cho cô được chân chính thoải mái. Chi ngắn ngủn mấy tháng, An Hồng đã gầy đi một vòng lớn, cô bắt đầu mất ngủ, ban ngày thì tinh thần uể oải, có khi lên lớp đều sẽ mê mê trầm trầm ngủ thiếp đi.      Cô bắt đầu tranh cãi cùng Lộ Vân Phàm chỉ  vì một chút những việc nhỏ như  lông gà vỏ tỏi. Có khi lại hướng về phía đối phương gào to rống lớn, có khi lại bị rùng mình một hồi, vài ngày cũng không liên hệ cùng đối phương.      An Hồng cảm thấy rất mệt mỏi. Cô cho rằng Lộ Vân Phàm căn bản là không hiểu biết cô rốt cuộc muốn cái gì. Mà kỳ thực chính cô cũng không biết mình đang muốn cái gì. Có đôi khi, An Hồng sẽ cảm thấy duới tình huống như thế này, mình căn bản không phải là đang yêu đương.      Lộ Vân Phàm cũng cảm thấy rất mệt. Anh không biết anh còn có thể làm tiếp cái gì thì mới có thể làm cho An Hồng cảm thấy vừa lòng. Riêng về chuyện bí mật, Lộ Vân Phàm cũng đã thỉnh giáo Trình Húc và Hứa Lạc Phong. Hai người bạn này cũng đã cho anh ra một ít chủ ý, nhưng mà khi chân chính thực thi thì sau đó, Lộ Vân Phàm liền phát hiện hoàn toàn đều không có hiệu quả, thậm chí có khi còn hoàn toàn ngược lại, khiến cho An Hồng cảm thấy bị phiền chán bất an.      Mặc dù như thế, Lộ Vân Phàm vẫn kiên trì với phần tình cảm mình không dễ có được này. Anh ra sức bảo vệ cô gái đối với anh mà nói, chính là đặc biệt quan trọng này.      Sau cái lần cãi nhau với Lộ Vân Phàm hôm đó, về sau này An Hồng suy xét hồi lâu, thật sự quyết định gọi điện thoại cho Hàn Hiểu Quân.      Cô cảm thấy Lộ Vân Phàm nói không sai, Tần Nguyệt thích Hàn Hiểu Quân như vậy, cô ấy chỉ là cầu xin bản thân cô truyền giúp lại lời nói, là một người bạn thân, là bạn học cùng lớp, cô hẳn là nên giúp đỡ.      Nhưng mà, ở trong điện thoại Hàn Hiểu Quân đã nói rõ ràng minh bạch với An Hồng rằng, chuyện của anh và Tần Nguyệt đã kết thúc.      An Hồng hỏi Hàn Hiểu Quân một vấn đề: "Hiểu Quân, anh đã từng bao giờ thích Tần Nguyệt chưa?"      Hàn Hiểu Quân ở trong điện thoại trầm mặc hồi lâu, sau đó cho cô một đáp án thế này: "Anh cũng không xác định lắm. Có lẽ, khi đó anh cho rằng cái loại cảm giác ấy là rất thích, nhưng mà đến bây giờ anh cảm thấy, không phải vậy.      Sau khi cúp điện thoại, An Hồng cầm điếu thuốc cùng bật lửa đi đến chiếc ban công nhỏ ở phía cuối hành lang phòng ngủ. Cô trốn ở nơi đó hút thuốc, ôm đầu gối suy nghĩ tâm sự của mình.      Trưởng thành, thật sự thật làm cho người ta thấy phiền não. An Hồng cảm thấy sinh hoạt đã qua của bản thân thật hỏng bét.      Tuần đầu tháng năm, An Hồng cùng với bạn học cùng lớp cùng nhau ra ngoài để thực tập hai tuần lễ, tham gia thực tập về địa chất công trình và thực tập công việc đo đạc quan trắc.      Đó là một thành phố nhỏ nằm cách thành phố J khoảng 400 ki lô mét. Đơn vị tiếp nhận là bên kia một trường đào tạo chuyên nghiệp chính quy. Các học sinh được sắp xếp ở trong khu nhà khách đơn sơ của nhà trường.      An Hồng ở cùng với Từ Mạt Mạt trong một cái phòng. Bọn họ mỗi ngày đều đi sớm về trễ, trèo đèo lội suối, luyện tập sử dụng la bàn địa chất, thuận tay phân tích mặt cắt, vẽ sơ đồ tiết diện mặt cắt, các loại hiện tượng địa chất, điều tra địa chất công trình, còn có đo vẽ các loại bản đồ địa hình, đo đạc khuôn mẫu thi công, kiểm soát đo lường các vấn đề quan trọng cần giải quyết.       Mỗi ngày chịu gió thổi nắng chiếu, màu da của An Hồng lại đen cháy hơn   một ít. Các nữ sinh cùng đi thì bôi kem chống nắng, lại còn mang mũ chống nắng, còn An Hồng cũng chỉ là bới tóc kiểu đuôi ngựa, mặc quần áo bảo hộ chống nóng hối hả ngược xuôi đi theo thày giáo.