Thanh Xuân Của Em Đều Liên Quan Đến Anh
Chương 130 : Thiên trường địa cửu (Lâu dài như trời đất) 2
Editor: Mẹ Bầu
"Ờ…" Khuỷu tay của Lộ Vân Phàm chống ở trên bàn, bàn tay nâng gò má, cũng không nhìn vào sách, chính là cười hì hì nhìn vào mặt của An Hồng.
An Hồng bị cái nhìn chăm chú đó của Lộ Vân Phàm, làm cho không thể đọc được một chữ gì, học cũng không vào, dứt khoát thu thập mọi thứ lại, nói: "Đi thôi!"
"Tại sao vậy? Không học bài nữa sao?"
"Đọc sách cái đầu ấy! Đi thôi."
"Chúng ta đi ra bên ngoài ăn một chút gì đi."
"Không phải là mới ăn cơm tối hay sao?"
"Đã tám giờ rồi, em đói bụng."
Nam sinh ngồi phía trước lại một lần nữa quay đầu lại: "Bạn học!"
"Thật có lỗi thật có lỗi!" An Hồng đứng lên, lôi kéo Lộ Vân Phàm, buộc phải rời khỏi. Lộ Vân Phàm kì kèo mè nheo thu thập các thứ, @MeBau*[email protected]@ cuối cùng cũng phải. Trước khi đi, đột nhiên anh xoay người nói với nam sinh ngồi phía trước nói: "Người anh em à, ngày tốt cảnh đẹp, không cần phải lãng phí như vậy, trong sách là không có gương mặt đẹp như ngọc đâu."
Nam sinh kia trợn mắt nhìn lại đối với Lộ Vân Phàm. Lộ Vân Phàm cười ha ha, lập tức bị An Hồng ném ra khỏi phòng học.
Xe đạp của Lộ Vân Phàm để ở dưới lầu. Từ sau buổi khai giảng, anh liền mang đến trường một cái xe đạp, không phải là loại nhãn hiệu đặc biệt nổi tiếng, nhưng mà có thể đèo được người khác.
Làn gió ban đêm gió mang theo một chút se se lạnh. Lộ Vân Phàm vui vẻ cưỡi xe, đèo An Hồng đằng sau, xuyên qua ở trong sân trường.
Bọn họ nhất nhất là một cặp tình nhân bình thường ở bậc đại học. Hai người cùng nhau ăn cơm, dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com cùng nhau tự học, có khi cùng nhau hẹn hò, đi xem phim, dạo phố, ăn khuya, hoặc là chính là tùy tiện tìm một địa phương yên lặng trong trường học, ngồi trò chuyện nho nhỏ với nhau.
Khi ngồi trò chuyện, Lộ Vân Phàm sẽ kéo An Hồng qua, để cho cô ngồi vào trên đùi anh, hai người ngọt ngọt ngào ngào bắt đầu hôn nhau.
Có khi, bọn họ sẽ cùng nhau hoạt động tập thể. Một đám người trẻ tuổi đi đến một khách sạn bên ngoài trường học để liên hoan, kêu lên ba nồi tôm rồng nhỏ cay thơm. Cả nhóm luống cuống tay chân cướp đồ ăn. Món tôm rồng nhỏ béo ngậy ngấy kia thật sự không phải là đồ ăn của Hứa Lạc Phong. Bình thường anh chỉ ngồi đó yên lặng uống bia ăn rau trộn, nhìn những người khác ăn ngấu ăn nghiến. Lộ Vân Phàm sẽ cho bóc cho An Hồng những tôm rồng nhỏ, di●ễn‿đàn‿l●ê‿quý‿đ●ôn ném từng con từng con vào trong đĩa dấm chua của cô. Mãi cho đến lúc An Hồng phải kêu lên "Stop" (dừng lại) thì mới thôi.
An Hồng nhìn Lộ Vân Phàm thần thái phấn khởi chạm cốc cùng Trình Húc, luôn sẽ có chút ngây người. Trong mấy tháng này thật sự đã xảy ra quá nhiều chuyện. Thế nhưng mà trong lòng cô lại tuyệt không cảm thấy hoảng loạn cùng không từ bỏ, bởi vì, luôn luôn có người luôn ở bên cạnh cô.
An Hồng nhớ tới hồi mình còn nhỏ. Trong quá khứ, bác sĩ Tiêu luôn dùng ánh mắt này để nhìn mẹ, mang theo ý cười, mang theo sự cưng chiều. Cái loại ánh mắt này, từng khiến cho cô hướng tới vô hạn, cũng từng ảo tưởng sẽ có một người dùng ánh mắt như thế đặt vào trên người của mình. diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn Nhưng đến hôm nay, cô đã thật sự đã có được hết thảy những điều đã từng khiến cô mê hoặc.
Từ trong mắt của một người con trai khác, cô hiểu rất rõ, cô chính là người duy nhất.
Có lẽ, đây chính là hạnh phúc thực sự.
Ngày nghỉ Quốc Khánh, Tiêu Lâm được ông nội bà nội kêu đến ở một vài ngày. Lộ Vân Phàm gọi điện thoại cho An Hồng, bảo với cô đến chơi ở trong nhà của anh.
An Hồng cảm thấy xấu hổ. Cô sợ bị đụng phải ba ba của Lộ Vân Phàm cùng Giang Bội. Lộ Vân Phàm cười ở trong điện thoại: "Bọn họ cũng không có ở nhà đâu. Giang Bội muốn đi du lịch, ba của anh đã phải thật vất vả để thu xếp công việc của mình, cùng cô ất đi đến đảo Bali rồi. Hiện tại, nhà của anh không có người." Có thế này An Hồng mới đồng ý.
Đến nhà của Lộ Vân Phàm, An Hồng mới phát hiện ra, phòng ở Kim thủy uyển đã được sửa sang mới, càng thêm trở nên rộng lớn, xa hoa. Phòng ở của Lộ Vân Phàm đẹp mắt muốn chết, tựa như là căn phòng từng thấy ở trong phim thần tượng vậy, vừa giản lược, thời thượng, màu sắc mạnh mẽ nhưng lại được phối hợp hài hòa dị thường.
An Hồng nhind thấy căn phòng có kết cục thay đổi lớn như vậy, mới nhớ tới, đã nhiều năm bản thân mình cũng không hề tới đây.
Giá sách của Lộ Vân Phàm vẫn như trước, rất cao rất lớn, mặt trên của giá sách vẫn như trước, bày đầy chặt. An Hồng vừa hướng mắt lên, liền nhìn thấy tấm hình của mình chụp ảnh chung với Lộ Vân Phàm hổi ở đảo Cổ Lãng, hơn nữa lại còn không phải chỉ có một tấm hình.
"Ai chà! Làm sao anh lại bày những tấm hình này ở đây vậy?" Cô cảm thấy gò má có chút nóng bừng, quay đầu lại nhìn Lộ Vân Phàm. Lúc này Lộ Vân Phàm chính là đưa ra một xấp hình cho cô: "Rửa ảnh cho em đó, trở về nhà em cũng bày ra."
"Em mới không cần!"
"Vì sao? Nhìn thật là đẹp mắt mà."
"Em sẽ để những tấm hình này vào trongcuốn album ảnh." An Hồng tiếp nhận tập ảnh chụp, giở từng tấm hình một ra xem. Xem hình cô liền nở nụ cười, "Ha ha ha… Cái ảnh này nhìn anh bày ra cái mặt thật là khờ khạo!"
"Nhìn qua ngốc nghếch phải không… Em cũng thích ảnh này, có phải hay không?" Lộ Vân Phàm cầm tay cô qua lấy lại tập ảnh chụp bỏ lên trên bàn, tiếp theo liền ôm An Hồng vào trong ngực mình.
Giọng của anh rất thấp, còn mang theo một chút hương vị hấp dẫn, phiêu phiêu đãng đãng ở bên tai An Hồng: "An An, em có thích anh hay không?"
"Không biết!" An Hồng đỏ mặt, xoay đầu đi chỗ khác.
"Em chưa từng nói em yêu thích anh bao giờ." Giọng nói của Lộ Vân Phàm có chút uất ức, tiếp đó lại cười rộ lên. Tay anh vòng quaeo của An Hồng, thân mình đong đưa qua lại, "An An, nói em yêu thích anh đi!"
". . ."
"Anh thích em! Em có thích anh không?"
An Hồng lấy hết dũng khí, nhắm mắt lại, nghe thấy giọng nói của bản thân mình giống như tiếng muỗi kêu: "Em thích anh."
"Thêm tên vào."
"Hả?"
"An Hồng, anh thích em."
". . ."
"Nói đi nào!"
"Ai ôi… người gì mà nống thế!" An Hồ không sao chịu nổi nữa rồi, bắt đầu đẩy anh ra.
Lộ Vân Phàm mới sẽ không dễ dàng buông tay như vậy. Anh cúi đầu hôn lên gò má An Hồng, nhắc đi nhắc lại: "An An, anh thích em, anh thích em, anh thật sự cực kỳ thích em. . ."
Hô hấp của An Hồng dần dần thở gấp lên. Cô cảm thấy càng ngày càng nóng, không khí lúc này có chút ái muội. Trong đầu của An Hồng đột nhiên toát ra một cái ý niệm… kế tiếp, không phải là Lộ Vân Phàm muốn muốn. . .
Lộ Vân Phàm dùng thực tế hành động trả lời cho cô. Anh bắt đầu điên cuồng mà hôn cô, hai tay dùng sức vuốt ve thân thể của cô.
An Hồng đầu váng mắt hoa, liên tiếp lui về phía sau, Lộ Vân Phàm cũng theo cô tiến từng bước về phía trước.
Anh liền hơi dùng lực, thân mình của An Hồng liền ngã về phía sau. Cô thở nhẹ một tiếng, mới phát hiện ra là mình đã ngã xuống trên giường lớn của Lộ Vân Phàm
Lộ Vân Phàm nằm ở trên người cô, ánh mắt dịu dàng nhìn lại cô. Anh cong môi lên cười, nói: "An An, đừng sợ."
Anh bắt đầu mở cúc áo trên áo sơmi của An Hồng. Tháo được một cúc áo, anh liền cúi đầu xuống hôn cô một cái. Đến khi toàn bộ cúc áo được cởi bỏ, thân thể của An Hồng liền hiển lộ ra. Trong mắt Lộ Vân Phàm đã cực nóng, anh tự tay gạt làn tóc mái ngang trán của An Hồng qua một bên, nhìn biểu tình của cô gái bên dưới mình vừa khẩn trương vừa thẹn e sợ hãi kia, anh nghiêm túc lặp lại: "Đừng sợ. An An, đừng sợ!"
Trong lòng An Hồng đang kinh hoàng không thôi. Trong tiếng nói thì thầm của anh, dần dần cô bình tĩnh trở lại, cô vòng tay lên cổ của Lộ Vân Phàm, bắt đầu ngây ngô đáp lại anh.
Truyện khác cùng thể loại
7 chương
735 chương
21 chương
91 chương