Thanh Xuân Của Em Đều Liên Quan Đến Anh

Chương 123 : An An, chân anh đau lắm!

Editor: Mẹ Bầu      Mưa rơi đầy trời, mưa rơi đến xối xả, không trung phảng phất chỉ còn có sự yên lặng.      Toàn bộ thế giới lúc này chỉ còn lại hai người, mặt đối mặt đứng cách xa nhau mấy thước.      Mái tóc dài của An Hồng đã bị mưa giội ướt đẫm. Những sợi tóc dài mảnh bết lại thành từng vệt từng vệt, dán sát ở trên gương mặt của cô. Ánh mắt cô lộ ra mê mang, còn có chút tuyệt vọng.      Cô chỉ vào Lộ Vân Phàm hô to: "Vì sao anh vẫn còn muốn xuất hiện ở nơi này? Vì sao? Lộ Vân Phàm! Tôi không có sức lực để chơi đùa với anh nữa! Cái trò chơi này, mẹ kiếp, một chút cũng không có gì hay mà chơi đùa! Tôi van cầu anh, hãy bỏ qua cho tôi đi! Rốt cuộc tôi phải làm như thế nào thì anh mới có thể buông tha cho tôi đây? Rốt cuộc tôi phải làm như thế nào đây! Anh nói với tôi đi! Nói với tôi đi…"      Cô bỏ cái túi xách trong tay xuống, chậm rãi thu mình ngồi xổm xuống, hai tay ôm lấy bả vai, co rút thành một cục ở trong mưa.      Lộ Vân Phàm trầm mặc nhìn cô, @MeBau*[email protected]@  chậm rãi đi tới gần An Hồng.      Đứng ở trước mặt An Hồng, Lộ Vân Phàm hơi hơi xoay người, bàn tay phủ lên trên đầu cô.      Thân mình An Hồng run lên, đột nhiên giật bắn người lên giống như bị điện giật vậy Cô xoay người muốn bỏ chạy, nhưng Lộ Vân Phàm đã kéo cánh tay cô lại, lôi cô vào trong lòng mình.      "An An!" Anh vứt bỏ chiếc nạng xuống, hai tay gắt gao ôm lấy cô, dùng đủ mười phần khí lực. Bàn tay anh nặng nề vuốt ve nơi sống lưng của cô. Anh ấn đầu của cô ở trên vai mình, cảm nhận được thân thể cô run rẩy kịch liệt.      An Hồng nhắm mắt lại. Trong đầu đột nhiên liền hỗn độn. Vòm ngực của anh thật ấm áp, rất quen thuộc, nhưng lại lộ ra chút ẩm ướt lạnh lẽo. Cô cũng không ôm anh ngược trở lại. Dieendaanleequuydonn Hai bàn tay của cô chính là nắm chặt lại, cúi đầu ở bên người anh, tùy ý để cho Lộ Vân Phàm một lần lại một lần gọi tên của cô ở bên tai.      "An An... An An... An An..."      Bầu trời đột nhiên vang lên một tiếng sấm sét.      An Hồng đột nhiên mở to mắt, bỗng chốc liền tỉnh táo lại. Cô nghĩ lúc này là lúc nào, đây là đang ở nơi nào, nhớ đến người đang ở trước mặt mình đến tột cùng là ai! Cảm giác tuyệt vọng thoáng chốc liền bao phủ lên trái tim của cô. An Hồng bắt đầu thét chói tai, bắt đầu giãy dụa, bắt đầu giãy giụa như phát điên lên rồi, cố gắng muốn thoát ra khỏi anh.      Trong trí nhớ của cô cũng đã từng có một ngày mưa như vậy. Ngày ấy, anh nói: An An, cho dù cậu có chạy đến đâu thì tôi đều có thể đuổi theo cậu được.      Đó cũng là vào buổi tối, An Hồng đeo trên lưng chiếc túi chéo chạy như điên trên đường. Nước mưa tạt vào người cô, Diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn nhưng cô lại không chút để ý, trong lòng chỉ có một loại xúc động khó hiểu.      Phía sau cô là tiếng bước chân chạy chưa bao giờ ngừng lại, tiết tấu rõ ràng, lực lượng đủ mười phần. Đó là tiếng bước chân đặc hữu của một thiếu niên mười bảy tuổi. Cậu ta vẫn luôn luôn duy trì cự ly đối với cô, không đuổi theo cô, cũng không mở miệng gọi cô, chính là ở trong trận mưa to đó, đã chạy trong mưa cùng cô qua mấy cái ngã tư.      Khoảng thời gian vui vẻ điên cuồng của tuổi trẻ ấy, rốt cuộc không trở về được nữa rồi!      Bọn họ đã từng đều có ánh mắt trong suốt chân thật, ngồi ở trong phòng học, quay đầu nhìn lại, chung qui có thể nhìn thấy được gương mặt của một cậu trai trẻ đang cười hì hì.      Người ấy ở trên xe bus dùng lực mạnh mẽ vẫy vẫy tay hướng về phía cô; người ấy mở rộng hai tay song chưởng cưỡi ở trên xe đạp, mái tóc đen đón gió tung bay, tiếng cười lớn vang xa; diⓔn♧đànⓛê♧quý♧đⓞn người ấy từ phía sau dường như ảo thuật đã biến ra một chuỗi kẹo hồ lô dâu tây; người ấy đã nắm tay cô chạy như điên ở trước mặt bọn côn đồ; người ấy khi cô ở trong thời kì không bình thường đã đưa bờ vai để cho cô dựa vào; người ấy ở bên cạnh bể phun nước đã ôm cô mà xoay quanh đến điên cuồng, người ấy và cô đã ôm hôn nhau ở dưới ánh trăng, trong làn nước biển...      Bọn họ từng có khoảng thời gian thiếu niên vui vẻ như vậy. Sau này, lại đã trải qua sự tổn thương thảm thiết, làm cho bọn họ khi quay đầu lại, rốt cuộc không tìm thấy bóng dáng lẫn nhau. Thanh xuân chính là một giai đoạn giống như một chuyến xe lửa, một đường đi phía trước, vĩnh viễn không bao giờ có vé trở về.      An Hồng kêu đến cả giọng ở trong mưa khàn. Cô hung hăng đám đã người đàn ông ở trước mặt, đánh anh, cắn anh, cào cấu anh, đá anh, nước mắt hòa với nước mữa tràn ngập trêm gương mặt của cô. Mấy ngày qua cô luôn phải nhẫn nhịn, rốt cục tại giờ phút này đã bùng nổ. An Hồng chỉ hy vọng có thể từ bên người anh né ra. Khi tránh né ra được rồi, dùng hết khí lực toàn thân, tránh thoát đi rất xa!      Nhưng Lộ Vân Phàm vẫn không chịu buông tay, cứ mặc kệ để cho cô đánh. Cho dù cô có đánh anh đau đớn bao nhiêu, anh vẫn cứ chỉ ôm lấy cô thật chặt chẽ, tựa như là ôm lấy sự hi vọng cuối cùng.      Anh chỉ biết là, không thể để cho cô rời khỏi mình, tuyệt đối không thể để cho cô rời khỏi nữa! Nếu cô rời đi, bọn họ lại thật sự sẽ không còn có cái gì nữa.      An Hồng tránh né không thoát được, đột nhiên liền nổi lên sự tàn nhẫn. Cô một cước dẫm lên trên chân trái của Lộ Vân Phàm, đầu gối còn húc lại một cái vào trên đầu gối trái của anh.      Chỗ mắt cá chân của Lộ Vân Phàm vẫn còn đang quấn băng gạc, lúc này bị giẫm một cái, cơn đau nhức kịch liệt tức khắc truyền đến. Anh rốt cuộc không kiên trì nổi nữa, chân trái mềm nhũn, thân mình liền ngã nhào về hướng trên đất.      Nhưng bàn tay của Lộ Vân Phàm vẫn gắt gao nắm lấy cánh tay An Hồng. Hai người bỗng chốc liền dây dưa với nhau, cùng nhau ngã xuống trên mặt đất lầy lội nước mưa.      Đầu gối chân trái của Lộ Vân Phàm bị gập lại, đau đến mức trong đầu anh trống rỗng. Anh thét lớn một tiếng, rốt cục buông lỏng cái tay đang nắm giữ lấy tay của An Hồng ra, hai bàn tay đè chặt lên trên đầu gối chân trái.      Anh nằng nghiêng cuộn tròn thân mình lại, sườn nằm ở trên mặt đất. Bên dưới thân anh là nước mưa không sạch sẽ, sắc mặt của anh trắng bệch, hai mắt nhắm nghiền, mày rậm nhíu lại thật chặt, cắn răng kiên trì không chịu la lên.      Thân mình An Hồng cũng nằm nghiêng, mặt đối mặt cùng Lộ Vân Phàm nằm ở trên mặt đất, không chút quan tâm mặt đất có bao nhiêu bẩn thỉu. Nước mưa vẫn tạt vào ở trên người bọn họ như trước. An Hồng nhìn thấy vẻ mặt thống khổ của người đàn ông ở trước mặt mình, nghe thấy tiếng hít thở kịch liệt của bản thân, đột nhiên liền nở nụ cười. Cô cười đến mức bả vai run lên không ngừng.      Cô cười càng lúc càng lớn tiếng, tiếng cười vang lên trong mưa đêm nghe có vẻ phá lệ thê lương. Cô cứ cười, cười mãi, đến khi nước mắt liền theo gương mặt chậm rãi trợt xuống.      Trải qua được một lúc, Lộ Vân Phàm mới dần dần khỏe lại, trán của anhvã ra một tầng mồ hôi lạnh, lẫn lộn ở cùng một chỗ với nước mưa. Anh mở to mắt nhìn thấy An Hồng ở trước mặt đã ngưng cười, trong lòng cố gắng hít sâu một hơi, cố nén sự đau đớn của chân trái, chậm rãi ngồi dậy.      "An An..." Anh gọi cô, tay trái chống đỡ trên mặt đất, tay phải phủ lên cánh tay của cô.      An Hồng không hề động đậy, vẫn nằm yên không nhúc nhích. Ánh mắt của cô nhìn thẳng tắp về phía trước, trên khóe miệng còn treo móc một ý cười quỷ dị. Cô nằm ở trong mưa trên mặt đất, tư thế lười nhác, thư thái giống như đang ngủ ở trên chiếc giường vậy.      "An An, đừng nằm nữa, mau đứng lên, trên đất bẩn lắm." Lộ Vân Phàm lôi kéo cánh tay của cô, nhưng An Hồng vẫn không hề nhúc nhích.      Lộ Vân Phàm thử định đứng lên, anh bày xong vị trí cho chân giả bên đùi phải, hai tay dùng sức chống đỡ. Chân trái vừa mới dùng thêm chút sức, liền co rút một trận đau đớn, làm cho anh lại một lần nữa bị ngã ngồi trên đất.      Anh nhìn ra cây nạng ở cách đó không xa, vươn vươn cánh tay ra, nhưng phát hiện ra mình không thể với tới được, đành phải nói với An Hồng: "An An, nhặt cái nạng giúp anh một chút, đỡ anh dậy một phen."      An Hồng vẫn không hề động đậy như trước, nằm yên không nhúc nhích.      "An An, An An! Em đừng làm rộn, mau đứng lên, anh... Chân anh đau lắm." Lộ Vân Phàm hít một hơi, lại kéo cánh tay An Hồng một lần nữa.      Rốt cuộc An Hồng đã có một chút động tĩnh. Cô chậm rãi ngồi dậy, ánh mắt sững sờ nhìn chằm chằm vào Lộ Vân Phàm, mặt không chút biểu cảm.      "An An..."      An Hồng từ trên mặt đất bò lên, đi vài bước nhặt cái nạng của Lộ Vân Phàm lên, đi trở lại đưa cho anh, lại ngồi xổm xuống, đưa tay ôm lấy dưới nách anh, dùng sức dìu anh đứng dậy.      Dù sao Lộ Vân Phàm cũng là đàn ông, dáng người cao, trọng lượng cũng không nhẹ. An Hồng kéo ôm anh, cảm thấy phải cực kỳ cố hết sức.      Thật vất vả mới đỡ được cho Lộ Vân Phàm đứng dậy, chờ anh chống nạng đứng vững vàng, An Hồng liền buông lỏng tay ra.      Lộ Vân Phàm thử bước chân một cái. Anh ngẩng đầu lên, nhìn thấy An Hồng đã xoay người tránh ra.      Trên thân thể hai người đều là dấu vết của nước bùn. An Hồng tóc tai bù xù, nhìn chật vật vô cùng. Cô nhặt túi xách trên đất lên, chậm rãi bước đi về phía một đầu phố khác.      Không hề quay đầu lại.