Thanh Xuân Của Em Đều Liên Quan Đến Anh

Chương 112 : Người xa lạ 2

Editor: Mẹ Bầu      Kim Vĩnh Tuyên nhìn thấy bọn họ, lập tức cùng với cha mẹ của chính mình cùng ra nghênh đón. Một nhà ba người cùng bắt tay hàn huyên với một đôi vợ chồng trung niên. Kim Vĩnh Tuyên cười nói: "Chú Khổng, dì Chu! Xin chào, xin chào!"      Một cô gái tuổi còn trẻ hai tay đưa hồng bao cho Kim Vĩnh Tuyên, cười nói: "Anh Vĩnh Tuyên, chúc tân hôn vui vẻ!"      Kim Vĩnh Tuyên cười đến xán lạn: "Cảm ơn, Lam Lam đã lớn thế này rồi! Đến đây, để cháu giới thiệu cho mọi người vị hôn thê của cháu. Mọi người vẫn còn chưa từng được gặp cô ấy đâu."      Kim Vĩnh Tuyên dẫn theo những người kia đi đến bên người Lâu Tĩnh Tĩnh, nói: "Đây là phu nhân của cháu, Lâu Tĩnh Tĩnh! Tĩnh Tĩnh, giới thiệu với em, đây là chú Khổng, là bạn tốt của cha anh đã ba vài chục năm nay rồi. @MeBau*[email protected]@ Đây là dì Chu, phu nhân của chú Khổng, còn đây là con gái của hai người, tên gọi Khổng Lam."      Khuôn mặt của Lâu Tĩnh Tĩnh dại ra, miệng há to nhìn ngì con trai trẻ tuổi vóc người cao lớn ở bên cạnh Khổng Lam.      Kim Vĩnh Tuyên đánh giá người đàn ông kia, cảm thấy người này phi thường anh tuấn, nói: "Vị soái ca này tôi cũng chưa được quen biết rồi, Lam Lam, sao em không giới thiệu cho anh Vĩnh Tuyên nghe đi!?"      Khổng Lam đỏ mặt, kéo tay người thanh niên kia qua, nói: "Xin chào chị dâu! Đây là bạn trai em, Lộ Vân Phàm. Vân Phàm, đây chính là anh Vĩnh Tuyên cùng với phu nhân của anh ấy, hôm nay tổ chức hôn lễ. Em vẫn đã từng có lần đề cập với anh rồi đó."      Lộ Vân Phàm cười nhàn nhạt, bắt tay Kim Vĩnh Tuyên, lại nhìn thoáng qua Lâu Tĩnh Tĩnh, nói: diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn "Chúc mừng."      Lâu Tĩnh Tĩnh cố nén sự xúc động sắp bùng nổ, trong nháy mắt sắc mặt của cô liền lạnh xuống, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cảm ơn."      Kim Vĩnh Tuyên cảm thấy cảm xúc của Lâu Tĩnh Tĩnh có gì đó không đúng, có chút xấu hổ, quay sang nói với Khổng tiên sinh: "Chú Khổng! Thật có lỗi thật có lỗi. Tĩnh Tĩnh đang mang thai, thân thể không được thoải mái, để cháu trước đưa mọi người đi vào."      Lúc này, An Hồng cầm chiếc vòng cổ vội vàng đi tới, vừa đi vừa xem xét cái khóa móc của chiếc vòng cổ trong tay, cảm giác, cảm thấy có chút vấn đề.      Khi sắp đí đến bên người bọn họ, cô ngẩng đầu lên, nói: "Có phải không phải cái này..."      Nhìn thấy tình cảnh trước mặt, cô bỗng chốc liền dừng bước chân lại.      Bầu không khí như đọng lại.      An Hồng cũng chỉ là hơi có một chút sững sờ, dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com cô lập tức bước đi đến bên người thợ trang điểm, giao chiếc vòng cổ kia cho cô ta.      Cô nói với Lâu Tĩnh Tĩnh: "Tớ lên trước một chút, còn có có nhiều thứ chưa lấy. Đợi lát nữa tiệc mừng bắt đầu... Tớ sẽ xuống lần nữa."      Nói xong, cũng không chờ Lâu Tĩnh Tĩnh có phản ứng, An Hồng lập tức quay đầu bước đi. Tiếng giày cao gót của cô vang lên ở trên nền gạch đá hoa kêu "cốc cốc". An Hồng gần như là đã chạy thật nhanh vào giữa thang máy.      Cô xoay người lại. Cánh cửa thang máy chậm rãi khép lại, cô có thể nhìn thấy hai người kia tay trong tay thật thân thiết.      Lộ Vân Phàm mặt không chút biểu cảm, sắc mặt Khổng Lam cũng là lạnh lùng đến mức tận cùng.      An Hồng run run bắt đầu đưa tay ấn cái nút lên tầng lầu. Trong lúc nhất thời, cô thế nhưng lại ấn sai. di●ễn‿đàn‿l●ê‿quý‿đ●ôn Cánh cửa thang máy vừa đóng lại, cô lập tức liền tựa vào trên vách đã của thang máy, ôm cánh tay đã run lên.      Cô có nên lưu lại uống bữa này rượu mừng này hay không? An Hồng đấu tranh tư tưởng không ngừng. Thế nào cô cũng không nghĩ tới, Lộ Vân Phàm thế nhưng sẽ đến đây, lại là đến cùng với cái cô gái có tên gọi là Lam Lam kia.      Tiếp khách kết thúc, để chuẩn bị tiến vào trên khán đài tiệc cưới, Lâu Tĩnh Tĩnh trở lại trên lầu sửa sang lại trang điểm một chút. Chỉ làm đơn giản một chút, Lâu Tĩnh Tĩnh liền bảo thợ trang điểm đi ra ngoài.      An Hồng đứng cạnh cửa sổ hút thuốc, Lâu Tĩnh Tĩnh nhìn bóng lưng của cô, trầm giọng nói: "Cậu đi lại đây!      An Hồng tắt thuốc lá, đi tới ngồi ở bên người Lâu Tĩnh Tĩnh, ngẩng đầu lên nhìn cô.      "Sao chuyện lại thành ra thế này?" Lâu Tĩnh Tĩnh rõ ràng rất tức giận, "An Hồng, giữa cậu và Lộ Vân Phàm đã xảy ra chuyện gì vậy? Hôm qua, lúc trời xế chiều vẫn còn tốt đẹp như vậy… giữa hai người đã xảy ra chuyện gì vậy hả?"      "Đúng như cậu đã thấy rồi đó, anh ấy đã có bạn gái." An Hồng cười, "Cũng là đến tối hôm qua tớ mới biết được."      "Thế tại sao cậu lại không chịu nói gì với tớ chứ? Lộ Vân Phàm kia, hắn có còn phải là người nữa hay không? Cậu có biết hay không, lúc vừa rồi tớ thật muốn cởi giày ra nện vào trên mặt hắn một cái!"      An Hồng hít một hơi: "Tĩnh Tĩnh, tớ không sao, loại chuyện tình cảm như thế này cầu cũng biết mà, không thể nào miễn cưỡng được."      "Vậy mấy tháng trước hắn ta đang làm cái trò xiếc gì vậy? Định đùa giỡn với cậu hay sao?"      "Anh ấy... luôn luôn có đạo lý của anh ấy." An Hồng lắc đầu, "Thôi, không nói đến chuyện này nữa. Hôm nay là ngày đại hỉ của cậu, cậu ngàn vạn đừng nên nóng giận, sẽ làm tổn thương đến thai khí, sẽ không tốt đau. Tớ không sao, cậu cứ yên tâm đi."      "Chính là vì nhìn thấy cậu biểu hiện không có việc gì, cho nên tớ mới lo lắng! Lộ Vân Phàm kia, hắn thế nào lại là loại người khốn kiếp như vậy! Hắn..."      "Tĩnh Tĩnh!" An Hồng ôm bạn tốt vào lòng, "Tớ biết là cậu đang nóng giận hộ tớ! Bất quá tớ thật sự không có việc gì đâu mà, cậu đừng nóng giận quá như thế, biết không?"      Lâu Tĩnh Tĩnh lau mắt, vì đau lòng đến đòi mạng vì An Hồng. từ trước đến nay An Hồng vẫn đều là như vậy. Có chuyện gì khổ sở liền cắn răng nanh nuốt vào trong bụng. Thế nhưng mà nghĩ đến một màn vừa mới nhìn thấy kia, cô làm thế nào cũng không thể bình tĩnh lại nổi.      "An Hồng, vừa rồi tớ cũng đã hỏi Vĩnh Tuyên rồi, Cái con bé có tên gọi là Khổng Lam kia chính là con gái một của chú Khổng. Gia nghiệp của nhà bọn họ rất lớn, thương giới ở thành phố J cũng là sắp xếp vào loại nhà có tiếng tăm đó.."      "Chẳng quan hệ gì tới tớ hết."      " Khổng Lam này mới chỉ có hai mươi hai tuổi, còn đang du học ở nước ngoài, lần này trở về, là tới uống rượu mừng của Vĩnh Tuyên. Vĩnh Tuyên nói anh chỉ biết là năm trước vào mùa hè, Khổng Lam nghỉ hè đã  về nước, nói chuyện với anh ấy về bạn trai của mình. Vĩnh Tuyên luôn luôn chưa từng gặp mặt lần nào, không nghĩ tới người đó lại chính là Lộ Vân Phàm!"      "..."      "An Hồng, cậu có cảm thấy hay không, bộ dạng của Khổng Lam có chút giống với cậu hay không?"      "Hả? Không phải chứ."      "Thật sự, vừa nhìn vào mắt là tớ đã cảm thấy rồi." Lâu Tĩnh Tĩnh nghiêm túc nói, "Tuy rằng cô ta có khuôn mặt trứng ngỗng, còn cậu là mặt trái xoan, môi của cô ta thì mỏng hơn môi của cậu một chút, làn da trắng hơn một chút, nhưng sống mũi của cậu thẳng hơn cô ta. Thế nhưng nếu nhìn tổng thể, thì thoạt nhìn giữa hai người thật sự có chút giống nhau, nhất là cặp mắt kia, thật sự là cực kỳ giống nhau!"      An Hồng nhìn Lâu Tĩnh Tĩnh vẻ không thể tin được. Cô cẩn thận nhớ lại bề ngoài của Khổng Lam một chút, chỉ cảm thấy rất mơ hồ. Trên thực tế, cô thật không hề quá nhìn thật kỹ cô bé kia, cô chỉ nhớ rõ cái bạt tai kia ở trước mặt công chúng, ly rượu đỏ hắt lên cô kia… Cô bé kia nhu nhược nỉ non ở trong lòng Lộ Vân Phàm, còn có một màn vừa rồi... Bọn họ nắm tay nhau đầy vẻ thân thiết như thế.      Lâu Tĩnh Tĩnh nói tiếp: "Nhà họ Khổng hình như có hợp tác gì đó với Vũ Hoa thì phải. Cụ thể nội dung là cái gì, thì tớ cũng không hiểu lắm, Vĩnh Tuyên cũng không nói rõ ràng. Bất quá... An Hồng, Lộ Vân Phàm đối với cậu như vậy! Cậu thật sự không hề tức giận hay sao? Tớ… Tớ tức giận thay cậu đến sắp nghẹt thở rồi đây này! Cậu cũng đã từ chức vì hắn rồi, cũng đã chia tay với bạn trai vì hắn rồi, cũng đã tính toán đã trở lại nơi này rồi! Vậy hắn làm như thế này là có ý định làm cái gì vậy! Hắn… Mẹ kiếp, hắn thật không phải người!"      "Tĩnh Tĩnh, thật sự cậu đừng nói nữa." An Hồng cười đến chua sót, "Dù sao năm đó, người rời đi chính là tớ, hiện tại, anh ấy muốn làm như thế nào, đều là chuyện bình thường. Anh ấy..."      Cô muốn nói Lộ Vân Phàm đã không có một chân rồi, nhưng lời nói đến bên miệng cô vẫn là nuốt xuống, lắc đầu nói, "Tóm lại tớ không trách anh ấy, vậy đại khái cứ coi đó chính là ý muốn của ông trời đi!."      "Ý trời cái rắm ấy! Hắn chính là cố ý!" Tĩnh Tĩnh kéo chiếc áo cưới rườm ra lên, "Buổi hôn lễ này tớ cũng không muốn nữa rồi! Đàn ông đều là đồ không tốt! Ngay đến một người đàn ông như Lộ Vân Phàm kia, vậy mà cũng có thể làm ra cái loại sự tình thế này, như thế trên đời này còn có người đàn ông nào có thể tin tưởng được nữa đây!"