Editor: Mẹ Bầu      Đứng ở bên ngoài cửa phòng của Lộ Vân Phàm, An Hồng gõ gõ lên cánh cửa. Không thấy có phản ứng gì, cô dùng chìa khóa mở cửa ra, đẩy cửa bước vào trong phòng.      "Lộ Vân Phàm!" Liếc mắt quanh nhà một cái có thể thấy được trong phòng không có người. Cánh cửa toilet đang khép chặt, An Hồng đi đến gõ cửa, "Lộ Vân Phàm! Lộ Vân Phàm! Anh có ở bên trong không? Anh không sao chứ?"      Cửa mở ra rồi, Lộ Vân Phàm đứng dựa vào khung cửa đàng kia. Anh đã cởi áo ra, chỉ mặc một cái quần bơi màu xanh thẫm in hoa to, gương mặt anh đỏ rực, nhìn thấy An Hồng, liền nở nụ cười: "An An..."      Anh tự tay kéo An Hồng qua, vòng tay kéo vào trong lòng mình, gắt gao ôm lấy cô. Bàn tay ấm áp của anh vuốt ve sống lưng của cô. An Hồng nghe thấy anh cúi đầu gọi tên của cô, một lần lại một lần! @MeBau*[email protected]@ Cô biết, anh đã say.      An Hồng tránh thoát khỏi ngực của Lộ Vân Phàm, ảo não nói: "Anh lại nôn rồi phải không?"      "Ừ... Anh đã đánh răng rồi!" Lộ Vân Phàm nhếch môi cười, lộ ra một hàm răng trắng đều đặn, "An An, hôn một cái!"      An Hồng còn chưa kịp nói chuyện, Lộ Vân Phàm đã cúi đầu hôn lên môi của cô.      Trong miệng của anh là hương vị kem đánh răng tươi mát, trên ngườivẫn còn tản ra mùi rượu. An Hồng vốn định đẩy anh ra, nhưng mà khi anh trằn trọc gấp gáp trong khi hôn hít, cô dần dần đã cảm thấy thân thể mình mềm nhũn ra, bắt đầu đáp lại.      Lộ Vân Phàm cảm nhận được sự nhiệt tình của An Hồng, bàn tay anh không thành thật, từ vạt áo T-shirt rộng rãi của An Hồng dò xét vào bên trong, đầu tiên là nhẹ nhàng vuốt ve bờ eo của cô, dần dần liền một đường hướng lên trên, tìm được phía trước ngực cô. diễ↕n☾đ↕àn☾lê☾q↕uý☾đ↕ôn Ngón tay của anh lục lọi bơi vào bên trong áo ngực An Hồng, rốt cục nắm bắt được nơi mềm mại của cô.      An Hồng khẽ kêu lên một tiếng nho nhỏ, muốn tránh thoát, nhưng không làm thế nào tránh ra khỏi chàng thanh niên có khổ người quá cao lớn kia. Lộ Vân Phàm giam cầm An Hồng ở trong lòng mình, mang theo cô vào trong toilet. Anh để An Hồng tựa ở trên tường, cúi đầu tự mình đặt những chiếc hôn dầy đặc lên đôi môi của cô, dọc theo cái cằm nhỏ, xuống cổ, đến bả vai, một đường đi xuống bên dưới. Anh điên cuồng cọ sát ở cổ áo T-shirt của An Hồng, ở trên ngực trái của cô nhất loạt nổi lên hàng loạt dấu ấn của những quả ô mai.      An Hồng bị Lộ Vân Phàm hôn đến đầu óc choáng váng, thở gấp liên tục. Thân thể Lộ Vân Phàm dần dần trở nên trầm trọng. Anh gắt gao ôm lấy An Hồng, thấp giọng rên rỉ. Phút chốc An Hồng mở to mắt, cảm giác được phía dưới thân thể mình có một vật gì đó cứng rắn đang đè ép lên cô. Thân mình Lộ Vân Phàm lại còn nhẹ nhàng vặn vẹo một chút, làm cho cái vật kỳ quái ngày một cứng rắn lên theo động tác của anh, từng phát từng phát cọ sát vào cô. An Hồng bị sợ tới mức không nhẹ. dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com Cô biết đây là cái gì. Cô cũng biết thời khắc dưới loại tình huống này, ở tại trong căn phòng nho nhỏ này có ý vị như thế nào.      "Lộ Vân Phàm! Đừng làm rộn! Anh uống say rồi !" An Hồng nhỏ giọng gọi tên anh. Nhưng Lộ Vân Phàm cũng không để ý tới, anh chỉ cúi đầu cười ra thành tiếng.      "Ai nha, anh còn ở đó cười ngốc cái gì! Mau thả em ra!" An Hồng nóng ruột, tay cũng dùng sức, ra sức đẩy anh đá anh một hồi, nhưng cũng chỉ phí công.      Lộ Vân Phàm dừng hôn môi lại, tay lại túm chặt quần áo An Hồng, bắt đầu kéo lên trên.      "Dừng tay! Anh dừng tay ngay!" An Hồng cực kỳ sợ, tay chân luống cuống lôi kéo quần áo lại, nhưng cô không thể đấu lại với sức tay của Lộ Vân Phàm. Vài giây vô ịch, chiếc áo T-shirt của cô đã bị anh kéo xuống. Trên người An Hồng chỉ còn lại có chiếc áo ngực cùng quần ngắn. Một bàn tay cô che chở nơi ngực, một bàn tay tiếp tục lôi kéo Lộ Vân Phàm. Nhưng chàng trai trerkhi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, huyết mạch sớm đã sôi sục lên rồi. Anh thở hổn hển, hai bàn tay to không hề cố kỵ hướng trên người An Hồng tìm kiếm.      "Lộ Vân Phàm! Van cầu anh đó! Dừng tay lại!" Giọng nói của An Hồng đã mang theo tiếng khóc nức nở, nhưng Lộ Vân Phàm lại không thể dừng g được đã tình cảm mãnh liệt đã phun trào ra. Tay trái của anh nhốt chặt An Hồng, tay phải liền lột xuống chiếc quần ngố cùng quần lót của mình. Trong khoảnh khắc, anh đứng ở trước mặt An Hồng, trên người đã không còn mảnh vải che thân.      Hai cái tay của An Hồng đã không còn đủ để dùng nữa. Một tay của cô che lấy đôi mắt của mình, một tay kia ôm lấy ngực, nhưng vẫn còn không quên dùng chân đá Lộ Vân Phàm. Cô muốn chạy trốn, nhưng lại không thể thoát ra khỏi lồng ngực của anh. Cô nghĩ thét chói tai, nghĩ muốn kêu cứu mạng, nhưng lại cảm thấy thẹn thùng.      Dù sao, bọn họ cũng là tình nhân. Trong những năm này, sinh viên đại học yêu đương đã không còn tối tăm giống rất nhiều năm trước kia nữa. Loại chuyện ăn trái cấm kia cũng sớm đã thường xuyên. Nhưng mà An Hồng căn bản là vẫn chưa hề chuẩn bị tốt, trong đầu cô rối thành một nùi, đối mặt với sự cuồng nhiệt tiến công của Lộ Vân Phàm, cô chân tay luống cuống, khóc không ra nước mắt.      Hai tháng kết giao, cũng không phải là không có thời khắc ái muội. Khi xem phim, cậu nhóc thối kia sẽ chọn chỗ ngồi tình nhân, ngồi ở trong rạp chiếu phim tận chỗ góc xó cuối cùng ôm lấy An Hồng. Hai người hôn môi cực nồng nhiệt. Thỉnh thoảng An Hồng cũng có thể chạm vào chỗ thân thể biến hóa nổi lên của Lộ Vân Phàm, chỉ là cô làm bộ như không biết.      Lộ Vân Phàm cứ lặng lẽ đưa bàn tay mình tiến vào bên trong áo của An Hồng, thăm dò thân thể của cô. Ánh mắt anh tràn ngập nhu tình, làm An Hồng thẹn thùng không thôi. Cô cũng đã muốn cự tuyệt nhưng lại có chút tò mò, bên trong đã có chút lưỡng lự… Cô cũng đã tiếp nhận sự tìm kiếm của anh rồi.      Lộ Vân Phàm tìm kiếm cũng mang theo sự hiếu kỳ rất nồng đậm. Dáng người của An Hồng vốn rất đẹp, cảm giác mỗi lần tiếp xúc đều có thể làm cho trái tim của anh rung động khó nhịn. Chỉ là anh biết, nếu An Hồng không đồng ý, đương nhiên anh sẽ không miễn cưỡng.      Các nam sinh trong phòng ngủ cũng có đôi khi xem một chút những phim ngoài luồng. Lộ Vân Phàm cũng sẽ xem cùng, xem các diễn viên nữ trong phim A V của Nhật Bản biểu diễn khoa trương. Nhưng trong đầu của Lộ Vân Phàm cũng chỉ có biểu tình trầm tĩnh vừa thẹn e sợ của An Hồng.      Thời điểm An Hồng không cười, nhìn cô rất lạnh lùng, ánh mắt có chút sắc bén, đôi môi mím lại thật chặt, làm như có thật nhiều tâm sự đang ẩn giấu trong lòng, khiến cho người ta không thể không có ý muốn đi tìm tòi nghiên cứu.      Khi cô bắt đầu mỉm cười, thì tựa như xuân gió thổi qua đại lục địa, dung nhan giãn ra, ánh mắt dài nhỏ hơi tít lại, hơi để lộ ra hai hàng răng trắng chỉnh tề, ấm áp làm trong lòng người ta cảm thấy thật thư thái.      Thời điểm cô thương tâm, bình thường sẽ khóc, vành mắt hiện ra ửng hồng, từng giọt từng giọt nước mắt rớt xuống. Mỗi khi như vậy, Lộ Vân Phàm chỉ muốn ôm cô thật chặt chẽ vào trong ngực mình, cùng cô chia sẻ này những chuyện thương tâm khổ sở phiền lòng kia.      Lúc cô nổi giận đối với anh, hàng lông mày tinh tế liền nhíu chặt lại, ánh mắt đẩy người ta ra xa ngàn dặm. Khóe miệng trễ ra, nói ra lời nói khắc nghiệt lại không thèm nể mặt, làm cho toàn bộ trái tim của Lộ Vân Phàm nhảy loạn, vừa nóng vừa giận, lại không biết nên phản bác như thế nào;      Thời điểm cô quan tâm đến anh, trong ánh mắt toát ra sự thân thiết tràn đầy tình cảm không hề che dấu chút nào. Tuy rằng giọng điệu không ôn nhu như trước, nhưng lại làm cho anh cảm thấy uất ức, phảng phất trên đời này chỉ cần có một phần quan tâm này thôi, anh liền đều không cần cái gì thêm nữa.      Đại đa số thời điểm là cô trầm tĩnh, hờ hững. Có đôi khi lại nhìn ra ngoài cửa sổ đến ngẩn ngườ. Ở giữa lông mày có nếp nhăn nhàn nhạt. Mỗi lần nhìn thấy An Hồng như vậy, Lộ Vân Phàm cũng có chút không biết làm sao. Bình thường cô là người nhanh mồm nhanh miệng, nhưng lúc này lại giống như cũng không quá nhiều lời để mà nói... Điều anh có thể làm được, chính là yên tĩnh ngồi cùng ở bên người cô, chỉ là nếu được luôn luôn cùng cô như vậy, thì cũng đủ rồi.