" thanh xà" lòng ta

Chương 2 : Bạch xà và người phụ nữ

Edit: Hàn Băng Ngày hôm đó, trong rừng trúc bỗng đổ mưa, lá trúc bị nước mưa xối vào rơi lả tả, ta biến nguyên hình ngồi ngắm mưa dưới mái hiên trong phòng trúc, lại đột nhiên nghe thấy tiếng tỷ tỷ gọi ta. Lúc này mà nàng tìm ta thì lạ thật, cũng không phải đến giờ ăn cơm. Ta lắc lắc cái đuôi, bơi về phía phát ra tiếng của nàng, mới bơi một đoạn thì ta ngửi thấy một mùi máu tanh. Trong lòng ta căng thẳng, còn tưởng tỷ tỷ gặp nguy hiểm. Cũng không nghĩ rằng nếu tỷ tỷ gặp nguy hiểm, vừa rồi làm sao có thể kêu ta, còn nữa tu vi của nàng cao hơn ta rất nhiều, ta có đi cũng chỉ phí công….. Đến lúc lòng ta như lửa đốt đuổi đến nơi thì ta lập tức hối hận. Nàng lúc này đang ở trên rừng trúc che mưa cho một người phụ nữ, vừa rồi ta ngửi thấy múi máu tươi mà là vì người phụ nữ kia đang sinh con, có gì nguy hiểm đâu chứ. Ta bĩu môi, không cần nghĩ cũng biết ý của tỷ tỷ là gì, nàng gọi ta đến là muốn giúp người phụ nữ kia che mưa, tích chút công đức. Nàng có tâm giúp ta thành tiên, thậm chí còn nóng lòng hơn cả ta. Nhưng từ trước đến nay ta luôn không thích những trường hợp như thế này, một người phụ nữ lương thiện, còn đang mang thai, vì sao lại đến một vùng thôn quê hoang dã như thế này….. Về phương diện này, ta quả thực đa tâm hơn tỷ tỷ rất nhiều. Ta vừa muốn bỏ đi tiếp tục ngắm mưa, bất đắc dĩ, tiếng gọi của tỷ tỷ lại vang lên: «Tiểu Thanh, mau lại đây, chúng ta cùng giúp hai mẹ con họ.» Ta khẽ đảo mắt rắn, không thể cự tuyệt. *** Trước kia ta chỉ biết sinh con là một việc cực kì đau đớn, cũng không biết đó lại là một chuyện dọa người như vậy, quả thực còn đáng sợ hơn cả việc ta lột ra vài thước da rắn. Người phụ nữ kia mở rộng hai chân, chiếc đầu vặn vẹo của tiểu hài tử hiện ra, làn da nhăm nhúm đầy máu, nào có dáng vẻ đáng yêu của mấy đứa trẻ sơ sinh thường gặp đâu. Nhưng đêm hôm đó khi hắn được đưa đến trước mặt ta, ta lại không mở nổi miệng. Ta chán ghét quay đầu ra chỗ khác, lại nghe thấy tỷ tỷ lo lắng cho người phụ nữ kia: «Hai mẹ con họ sẽ bình an vô sự đúng không, Tiểu Thanh….» Nàng luôn thiện lương như vậy, giống như khi nàng cứu ta năm đó. Nhưng lúc này ta lại để lộ ra vẻ lạnh lùng, có lẽ đó chính là sự khác biệt lớn nhất giữa ta và nàng. Ta rất muốn nói với nàng rằng ta làm sao mà biết, nhưng lời đả kích vẫn không nói ra miệng được. Ta miễn cưỡng mở miệng nói: «Ừ, có lẽ là vậy.» Cho dù đó chỉ là một lời an ủi, nhưng nàng vẫn thở phào nhẹ nhõm. Hai người chúng ta không nói gì, mưa càng lúc càng lớn, gột sạch bùn trên mặt đất, sấm chớp nổi lên. Được, tâm tình ngắm mưa của ta cũng không sót lại chút nào. Trong lúc ta đang nghĩ ‘sinh con cũng thật lâu a’, thì tiếng leng keng phát ra từ thiên trượng của hòa thượng vang lên, âm thanh lanh lảnh bên tai. Hòa thượng Kim Sơn Tự? Ta quay đầu nhìn vẻ mặt trắng bệch của tỷ tỷ, liền khẳng định suy nghĩ trong lòng. Trước kia rất lâu nàng từng nói với ta rằng hoảng thượng Kim Sơn Tự rất lợi hại, không nên đụng vào họ, nếu có thể trốn thì phải trốn. Khi đó ta chỉ đơn giản le lưỡi cười khinh thường, mấy hòa thượng kia có thể lợi hại bao nhiêu, không phải chỉ thu vài con tiểu yêu thôi sao? Ta với tỷ tỷ cộng lại cũng cũng lên đến mấy ngàn năm đạo hạnh, có gì phải sợ! Huống hồ trong lòng ta hòa thượng cũng không phải loại người tốt đẹp gì, trước kia trong những câu chuyện Yêu Nhi kể cho ta, hòa thượng luôn luôn lương thiện, thật ngu xuẩn….. Hòa thượng Kim Sơn Tự trong ấn tượng của ta hoàn toàn khác biệt, hắn cả ngày không làm được việc gì đàng hoàng, chỉ biết đi khắp nơi thu yêu. Ta đã sớm biết sẽ có ngày gặp phải hắn, loài người có câu nghé con sinh ra không sợ cọp, chỉ có điều ta lại sợ một thứ. Đó là tỷ tỷ, nàng tu vi cao hơn ta, xinh đẹp hơn ta…. Hơn nữa mạng của ta còn do nàng cứu, nên ta dù thế nào cũng phải nghe lời nàng. Giờ thì tốt lắm, hòa thượng kia tự đưa mình tới cửa, công giúp đỡ người phụ nữ kia tỷ tỷ giữ lại dùng là được rồi. Ta nghĩ vậy liền biến thành người, cười với tỷ tỷ: «Tỷ tỷ, ta đi một chút sẽ trở lại….» Sau đó ta liền thấy ánh mắt căng thẳng của nàng, hiển nhiên nàng hiểu rõ ý của ta, nàng cuộn đuôi lên muốn giữ chặt lấy ta, đáng tiếc chỉ chạm đến một mảnh lụa mỏng màu xanh. Năm trăm năm qua tuy rằng ta chỉ lười biếng ở trong rừng trúc không chịu ra ngoài, nhưng địa thế trong này ta lại rõ như lòng bàn tay, tỷ tỷ làm sao có thể bắt được ta? Ta chạy được hai bước thì quay về làm mặt quỷ với tỷ tỷ, sau đó lại thấy nàng ngoắt ngoắt cái đuôi lo lăng gọi tên ta. Lúc này chợt một tiếng trẻ con khóc lanh lảnh vang lên, đứa trẻ kia cuối cùng cũng ra đời, lúc này tỷ tỷ càng không thể đuổi theo, nếu tiểu oa nhi kia bị dầm mưa, công sức của chúng ta từ nãy đến giờ không phải đều uổng phí sao…. *** Ta đong đưa dáng người đi về phía hòa thượng, lại làm phép khiến cho một chút mưa rơi xuống người mình. Ta từng nói rằng ta không xinh đẹp bằng tỷ tỷ, nhưng không có nghĩa rằng ta không xinh đẹp, xà yêu chúng ta từ xưa đến nay không có một ai xấu, về điểm này thì ta vô cùng tự tin. Chẳng qua vẻ đẹp của tỷ tỷ phù hợp với thẩm mỹ của loài người hơn, xinh đẹp dịu dàng, mà vẻ đẹp của ta lại theo kiểu yêu dã, nếu như so sánh thì các gia đình giàu có sẽ chọn nàng làm chính thất, còn ta cùng lắm chỉ có thể làm một tiểu thiếp. Địa vị rõ ràng. Nhưng làm tiểu thiếp cũng có chỗ tốt, đó là không cần phải giả bộ rụt rè. Ta mặc một bộ y phục lụa mỏng màu xanh từ trong rừng trúc đi ra, không phải ta thích màu xanh, mà là ta từ nhỏ đã là một con thanh xà, nếu đã không thay đổi được, vậy thì phải thích thôi. Yêu Nhi nói trên đời này có rất nhiều chuyện bất đắc dĩ, nếu mỗi lần đều rối rắm như vậy ắt sẽ không vui vẻ gì. Đây cũng là một trong số ít điều ta tán thành với hắn. Ta vừa mới chạy đến gần hòa thượng thì thấy hắn đang định rời đi…. Chẳng lẽ hắn biết Thanh cô nương ta đến, nên sợ đến mức phải bỏ trốn sao? Có điều suy nghĩ này ta cũng chỉ có thể ngẫm lại, hòa thượng kia vẫn còn có chút bản lĩnh, nếu không tiếng xấu của hắn sao có thể vang dội trong yêu giới như vậy. Nghĩ lại lúc ấy ta đúng là không biết tự trọng, lại có thể gọi hòa thượng kia, hoàn toàn quên đi lời dặn của tỷ tỷ lúc trước. «Hòa thượng, ngươi đừng đi a….» Ta dùng thanh âm ngọt lịm kêu lên. Hoàng thượng lập tức dừng lại, một tay hắn nắm thiền trượng, tiếng leng keng lanh lảnh vang lên. Hăn quay đầu lại, quát lớn với ta: «Xà yêu! Bổn tọa niệm tình ngươi tốt bụng giúp người khác không thu ngươi, giờ ngươi lại tự đưa mình tới cửa!» Trong rừng trúc mưa vẫn rơi, hòa thượng một thân bạch y, chống thiền trượng, tay cầm bát vàng, người nổi bật lên vẻ xuất trần thoát tục. Ta kinh ngạc, hắn còn trẻ đẹp hơn so với tưởng tượng của ta a. Hắn khẽ nhếch bạc môi, đôi mày rậm nhíu lại, trong mắt toát lên sự tức giận. Lúc này tim ta đập rất mạnh, chỉ sợ lần này ta đúng là không biết tự lượng sức mình, nhưng đi được nửa đường rồi lại lùi bước thì không phải phong cách của ta, ta quyết tâm bình tĩnh lại, giả bộ đáng thương vỗ ngực: «Hòa thượng, ngươi giận dữ như vậy để làm gì?» Tiếc là, hòa thượng nửa điểm thương xót cũng không có, đôi mày càng nhíu chặt hơn, một tay ôm thiền trượng trước ngực, một tay khép lại, nhắm mắt, miệng thì thầm: «A di đà phật….» Ta không biết hắn đang nghĩ gì, sự cảnh giác khiến cho ta lập tức căng thẳng. Chỉ thấy mắt hắn vừa mở liền hiện lên sự hung ác: «Đại uy Thiên Long, Bát Nhã chư phật, Thế Tôn địa tàng, Bát Nhã Ba La Mật….» Sau đó lập tức kết pháp đánh về phía ta. Hòa thượng chết tiệt! Ngươi không hiểu phong tình thì thôi, chẳng lẽ ngay cả lòng thương hương tiếc ngọc cũng không có sao!