" thanh xà" lòng ta

Chương 16 : Vụ mua bán của thanh xà

Tháng năm, trong rừng trúc rất mát mẻ, sương mù dày đặc. Ánh nắng yếu ớt, phần lớn rừng trúc bị sương mù che phủ. Gió nhẹ khẽ thổi khiến lá trúc xào xạc. Đây là lần thứ hai ta gặp hòa thương, vẫn là trong rừng trúc, nguyên nhân cũng vẫn là vì phụ nhân nọ. Chỉ là lần này trời không mưa, cũng không phải cuộc giằng co giữa ta và hòa thượng. Lúc này ta chỉ là một người đứng xem. Không khí trong phòng trúc nhất thời có chút quỷ dị, hòa thượng đọc kinh Phật siêu độ cho phụ nhân. Đứa trẻ bán yêu hai mắt đỏ rực trừng trừng nhìn hòa thượng, mà ta lại cắm rễ tại chỗ, không biết làm thế nào cho phải. Kinh Phật trang nghiêm vang lên trong phòng không dứt. Chân của ta có chút tê dại. Phòng trúc này rõ ràng là của ta, nhưng ta ở đây lại như người ngoài cuộc, đi không được mà ở lại cũng không xong….. Một lúc lâu sau hòa thượng mới thu hồi phật châu, nhìn về phía ta. Không biết ta đã từng nói rằng đôi mắt của hoà thượng đặc biêt xinh đẹp chưa, giống như nước suốt trong vắt, nhìn thấy cả đáy, như có thể nhìn thấu lòng ngươi. Thế nhưng ta vẫn có chút sợ hắn, sợ nhìn lâu sẽ bị hắn khiến cho mềm lòng. Nên ta đảo mắt tứ phía, chính là không dám nhìn vào mắt hắn. May mà hắn cũng chỉ nhìn ta trong chốc lát, rồi dịch chuyển tầm mắt. Dưới ánh mắt tức giận ngút trời của bán yêu, hắn ôm lấy nó. Lúc này, giọng nói bình tĩnh không chút gợn sóng của hòa thượng vang lên: «Xà yêu, ngươi tới đây làm gì?» Ô, hắn đây là đang nói chuyện với ta sao? Lại là ‘xà yêu’, rõ ràng ta đã nói với hắn tên của ta! Không nhắc đến việc này, rõ ràng là bọn hắn chiếm lấy địa bàn của ta, ta phải hỏi tội hắn mới phải. Ta nhướng mày, có chút không vui nói: «Hòa thượng, ta tên là Tiểu Thanh, chẳng lẽ ngươi đã quên rồi sao? Hơn nữa phòng trúc này vốn là của ta. Ngươi nói xem, ta tới đây làm gì?» Trong mắt hắn hiện lên sự sáng tỏ, hắn cuối cùng cũng không còn lời nào để nói. Có lẽ hắn là vì chuyện của phụ nhân, không rảnh gây phiền toái với ta, nên mới im lặng như vậy. Khác với bộ dáng hung ác lần trước, hòa thượng lẳng lặng trầm mặc, ngược lại khiến ta cảm thấy không biết nên làm thế nào cho phải. Thật ra hòa thượng cũng không xấu, ít nhất lần trước hắn đã buông tha cho ta, mà hắn hiện tại có phải trong lòng cũng đang sám hối hay không? Ta thầm nghĩ. A? Không biết vì sao ta lại nghĩ tốt về hòa thượng, có lẽ là do ta ở cùng phòng với hắn nên không được tự nhiên, vì vậy tâm trạng mới trở nên hỗn loạn. Vẫn nên kiếm việc để nói, đỡ phải nghĩ đông nghĩ tây. Vừa vặn, ánh mắt lướt qua phụ nhân nằm trên mặt đất, ta cực lực phủ nhận ý nghĩ trong lòng mình, liền nói: «Hòa thượng đáng chết, miệng thì đạo đức nhân nghĩa, không phải cũng có người mất mạng trước mặt ngươi đó sao!» Lời này vừa nói xong ta liền hối hận, ta hà tất phải vì ham muốn nhất thời mà lỡ miệng chứ? Vạn nhất hòa thượng nghe xong, điên lên thì phải làm thế nào, ta đánh không lại hắn a. Ngô…..hắn không phải sẽ giết yêu diệt khẩu đấy chứ? Nếu như ta chết, không phải sẽ không một ai biết đến chuyện này sao? Nghĩ vậy, ta nhất thời khẩn trương, cắn môi lén quan sát hòa thượng. Chỉ thấy, hắn vẫn một thân tăng y thuần trắng cùng áo cà sa như trước, khiến người ta có cảm giác phiêu nhiên thoát tục, dù là tăng bào cũng không thể che dấu dáng người rắn chắc của hắn. Mày rậm mắt sáng, mắt lóe lên ánh sáng thâm thúy, tựa như thương hại lại tựa như bi ai. Một hắn mím chặt, hơi thở vững vàng, khiến người ta cảm thấy yên tâm. Điều đáng tiếc duy nhất chính là – bên trên là một cái đầu trọc. Nhưng không thể nghi ngờ, hòa thượng đúng là rất đẹp, khác với Hứa Tiên và Yêu Nhi, là một hương vị khác. Ta cũng không biết phải miêu tả như thế nào nữa, nói theo cách khác đi, nếu Yêu Nhi ở trong mắt ta là một đứa nhỏ, Hứa Tiên là thiếu niên, vậy hòa thượng chính là nam nhân. (Băng: Ta ngửi thấy mùi gian tình =]]) Nam nhân? Ta bị chính suy nghĩ của mình dọa, tim cũng đập nhanh hơn. Cảm giác này có chút kỳ quái. Nhưng hiện tại không phải là lúc để ta nghĩ những cái này, ánh mắt hòa thượng nhìn ta vô cùng sắc bén. Ta nghĩ có lẽ câu nói vừa rồi của ta đã chọc giận hắn. Ánh mắt như dao nhọn, lòng ta khẽ thót lên, nhất thời cảnh giác. Lùi lại cách xa hắn vài thước, giơ tay chỉ vào hắn nói: «Hòa thương, ta nói cho ngươi biết, ông trời có mắt, muốn người ta không biết trừ phi mình đừng làm, ngươi muốn giết yêu diệt khẩu, đó là chuyện không thể!» Sau đó ta thấy mày hắn nhíu lại càng sâu, ta nói xong được nửa ngày hắn mới mở miệng: «Xà yêu, mấy ngày rồi không gặp ngươi, ngươi học được không ít thành ngữ…..» Giọng nói vẫn bình ổn như trước, nghe không ra một chút giận dữ. Hắn không tức giận, cũng không có dấu hiệu động thủ. Điều này khiến ta an tâm không ít, ta thở dài nhẹ nhõm, lúc đó mới nghĩ lại cẩn thận lời hắn nói. Cái gì mà bảo ta học được không ít thành ngữ, chẳng lẽ ta ở trong lòng hắn chính là một con rắn vô văn hóa sao? Hòa thượng đáng chết, hắn rõ ràng là xem thường ta! «Hòa thượng, ngươi tưởng rằng yêu nào cũng vô văn hóa sao? Đừng đánh đồng ta với những yêu quái khác.» Ta nghĩ tỷ tỷ nói rất đúng, ta là một người rất dễ kích động, vừa nghĩ không nên chọc giận hòa thượng, giờ lại tự đưa mình ra trước mũi giáo. Hòa thường dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn ta, ngữ khí lăng liệt vang lên: «Câm miệng.» Giọng nói của hắn có chút mất kiên nhẫn. Rất nhanh, ta bị ngữ khí khinh thường của hắn chọc tức. Đáng chết, hắn cười nhạo ta vô văn hóa thì thôi, lại còn chê ta phiền phức! Nếu không phải ta đánh không lại hắn, ta nhất định sẽ giương nanh mà cắn hắn một cái. Nhưng lúc này ta chỉ có thể hừ nhẹ một tiếng, bỏ đi, không để ý tới hắn nữa. Trong lúc ta đang nghĩ, hòa thượng đáng chết này vì sao còn chưa đi, thì hòa thượng lại bước tới trước mặt ta. Mùi hương tử đàn xộc vào mũi, đồng tử ta co rút lại. Đây là lần đầu tiên khoảng cách giữa hai chúng ta gần như vậy, ta gần như có thể nhìn rõ những nếp nhăn giữa đôi mày đang nhíu chặt cùng từng đường vân trên đôi môi của hắn. Rắn từ trước đến nay luôn là sinh vật máu lạnh, ngón tay của ta luôn lạnh cóng. Nên ta đối với động vật máu nóng luôn vô cùng mẫn cảm, cũng giống như ta có thể cảm nhận được nhiệt độ tản ra từ trên người hòa thượng. Giờ khắc này, ta giống như đang ngâm mình trong nước sôi. Ta không dám ngẩng đầu nhìn vào mắt hắn, cũng không muốn cúi đầu tỏ ra yếu thế. Ánh mắt nhìn thẳng vừa vặn dừng trên cổ hắn, yết hầu hơi nổi lên, ta biết đó là hầu kết của nam nhân. Ta và tỷ tỷ đều không có, nhưng vì sao lại không có chứ? Ta thất thần, theo bản năng đưa tay lên sờ cổ hắn…… «Xà yêu.» Ta bị tiếng gọi của hắn khiến cho bừng tỉnh, sau đó lòng ta trống rỗng, lời nói chưa kịp chạy qua não đã tiến thẳng đến miệng: «Hòa thượng, ta thật sự không có suy nghĩ sẽ sờ hầu kết của ngươi!» Xong rồi! Ta lại còn nói ra miệng……Ta nghẹn đỏ mặt, trong lòng thầm mắng chính. Nếu hòa thượng phát điên lên thì làm sao bây giờ? Chẳng lẽ hôm nay ta rốt cuộc cũng không có duyên gặp lại tỷ tỷ sao? «Xà yêu.» Hắn lại gọi ta một tiếng, ngữ khí lần này càng mất kiên nhẫn. Lúc này ta căn bản không nghĩ đến việc sửa cách hắn gọi ta nữa, chỉ nghĩ, ta hôm nay có lẽ khó mà trốn thoát. Ta hơi lùi về phía sau, còn chưa nhúc nhích, tay ta đột nhiên ôm phải một vật. Hòa thượng đem bán yêu nhét vào tay ta. A, hắn không bắt ta sao? Sao tự dưng lại tốt tính như vậy? Ta khó hiểu nhìn hắn, nghĩ thầm, không lẽ hắn thấy bán yêu nặng quá nên đưa cho ta ôm? Sự khó hiểu của ta nhanh chóng được giải đáp. Hắn cầm phật châu, hai tay chắp lại. Giọng nói mát lạnh vang lên: «Hồ yêu này ngươi đem về nuôi nầng đi….» A, hóa ra là hắn muốn ta nuôi hồ yêu này. Ta gật gật đầu tỏ ý hiểu, nhưng vừa cúi đầu xuống cổ liền cứng ngắc. Hắn muốn ta nuôi đứa nhỏ! Lại còn là một bán yêu! Ta kinh ngạc nhìn hắn: «Ngươi không phải muốn thu hắn sao?» «Ngươi muốn ta thu hắn?» Hắn không đáp, hỏi lại ta. Ta nhíu mày, đứng ở phương diện của một yêu, ta quả thật không hy vọng hòa thượng sẽ thu nó. Nhưng muốn ta nuôi nấng bán yêu này thì lại khác, không nói đến việc ta là rắn, nó là hồ yêu. Nói về đứa nhỏ là được rồi, ta một con rắn nhỏ cũng chưa từng sinh ra, làm sao mà nuôi được nó! Lại còn là con của người khác nữa. Không thể đáp ứng hòa thượng. Vì thế ta liền học bộ dáng tỷ tỷ nhìn Hứa Tiên, ôn nhu nhìn hòa thượng nói: «Hòa thượng, ngươi tự nuôi nó là được rồi, sao lại đẩy cho ta! Ta còn chưa lấy chồng, mang theo một đứa nhỏ sẽ khiến thiên hạ bàn tán.» Không biết hòa thượng nghĩ gì. Nhưng ta vẫn là sai rồi, hòa thượng đột nhiên nhìn về phía ta, ngữ khí lạnh như băng: «Lấy chồng?» Ta vừa nghe ngữ khí của hắn liền biết không xong rồi, vội vàng xua tay nói: «Không phải, là lấy yêu!» A, vì sao lời này nói ra lại không được tự nhiên như vậy? «….» Hắn trầm mặc, kỳ quái liếc ta một cái. Ngừng một lúc mới nói: «Nếu ngươi muốn đắc đạo, thì không được mê luyến hồng trần.» Hắn đây là đang nhắc nhở ta sao? Là vì đang có việc nhờ ta, nên mới nhắc nhở ta? Thế nhưng bất luận là sao, đều không liên quan đến ta. Muôn lấy chồng là tỷ tỷ của ta, cũng không phải ta. Làm một con rắn tự do tự tại là tốt rồi, vô câu vô thúc, ta đương nhiên không tự đi tìm phiền toái. Thấy phản ứng của hòa thượng, ta vẫn nên lưu tâm, tránh việc để lộ chuyện của tỷ tỷ và Hứa Tiên, lúc đó hòa thượng nhất định sẽ đi phá hoại. Tỷ tỷ cũng đã nói hòa thượng không phải là người ta và nàng có thể khống chế được. Nghĩ thầm trong lòng, mãi đến khi bán yêu trong tay khẽ vặn vẹo người ta mới khôi phục lại tinh thần. Lúng ta lúng túng nửa ngày, nếu hòa nhã rồi mà hòa thượng vẫn không nghe, vậy ta cũng lười giả bộ. Ta trực tiếp nói: «Hòa thượng, ta vì sao lại phải thay ngươi nuôi bán yêu này? Ngươi bức chết mẫu thân của nó, trách nhiệm này đương nhiên là của ngươi!» «A di đà phật, Phật môn thanh tịnh há có thể để yêu nghiệt tác oai tác quái!» Nhìn đi, lại là yêu nghiệt! Nhưng lời hắn nói cũng có đạo lý, nào có yêu quái nào lại đi theo hòa thượng vào chùa đâu. Chỉ là, vì sao ta lại phải giúp hắn nuôi bán yêu, hắn không tiện chẳng lẽ ta tiện sao? Hắn thấy ta do dự, liền mở miệng nói: «Lúc trước chuyện ngươi nhặt phật châu của ta, ta sẽ bỏ qua cho ngươi.» Phật châu! Hắn sao lại biết là ta nhặt chứ. Phật châu trong lòng như nghe thấy lời hắn nói, liền bắt đầu nóng lên, ta có chút khẩn trương. Cuống quít nói: «Phật châu, hòa thượng, ngươi nói cái gì vậy? Ta nghe không hiểu.» Hắn thản nhiên nhướng mày: «Xà yêu, ngươi cho rằng giấu phật châu ở trong ngực thì ta sẽ không biết sao?» Nghe xong lời hắn nói, ta liền che ngực, nhe răng với hắn: «Hòa thượng, ta nhặt được thì là của ta. Tuyệt đối sẽ không trả lại cho ngươi.» «Ngươi không cần trả lại cho ta, nuôi bán yêu này coi như tạ ơn là được rồi.» «Chỉ bằng một chuỗi phật châu mà ngươi muốn đẩy nó sang cho ta sao?» Hòa thượng tính toán cũng hay thật, ta lấy của hắn một chuỗi phật châu mà hắn lại muốn ta giúp hắn nuôi đứa nhỏ. «Trên phật châu có ngưng tụ linh khí, có ích với sự tu hành của ngươi. Nếu ngươi không cần thì trả lại cho ta.» Ngữ khí của hòa thượng vẫn bình tĩnh như trước. Giống như đang thảo luận một cân cải trắng hôm nay bán bao nhiêu tiền. Biết phật châu có ích với việc tu hành, ta đương nhiên càng không trả lại cho hắn. Huống hồ hòa thượng cũng không nói ta nhất định phải dùng phân cùng nước tiểu của chính mình để nuôi lớn hắn, trở về tìm người nuôi giúp không phải được rồi sao. Tỷ tỷ muốn thành thân với Hứa Tiên, đương nhiên không thể mang theo một đứa con riêng, vậy đưa cho cá chép tinh là được rồi. Nàng thích Yêu Nhi như vậy, nhất định cũng sẽ rất thích trẻ con….. Phật châu liền về tay ta. Ta thầm tính toán xong, liền nói với hòa thượng: «Hòa thượng, quyết định vậy đi. Ta nuôi hắn lớn. Phật châu là của ta, ngươi không thể nuốt lời….» Ta nghĩ ta nhất định là bị phật châu mê hoặc đến đắc ý quên hình rồi, lại có thể ở trước mặt hòa thượng mà giở giọng mua bán. Thế nhưng may mà hòa thượng không tức giận. Chỉ lặng lẽ gật đầu. Sắc mặt hắn cũng dịu đi không ít, chí ít mày cũng không còn nhíu chặt nữa. A, không biết có phải là ảo giác của ta hay không, ta lại có thể nhìn thấy ý cười trong mắt hắn. Chẳng lẽ thuyết phục được ta nuôi bán yêu xong, hắn vui vẻ như vậy sao? Hòa thượng thật sự rất kỳ quái! Dù vậy hòa thượng vẫn rất đẹp trai. Trong lòng ta thầm nói. *** Nhưng lúc ta ôm bán yêu, mang theo phật châu trong ngực quay về Bạch phủ. Ta mới phát hiện ra mình hình như bị mắc mưu của hòa thượng. Phật châu kia ta nhặt được đương nhiên là của ta, ta cũng không phải loại người nhặt được của rơi thì trả lại. Hơn nữa phật châu nằm trong ngực ta, với tính cách cổ hủ của hắn đương nhiên không có mặt mũi mà tiến lên cướp lấy. Nhưng hắn lại lợi dụng phật châu đã thuộc về ta, dụ ta bế đứa nhỏ về nhà…. Ta nhất thời hiểu ra ý cười trong mắt hắn. Vụ mua bán này rõ ràng là ta bị thiệt. Hòa thượng rõ ràng vừa làm một vụ mua bán không vốn. Chết tiệt, uổng công ta tự xưng thông minh tài trí, ở trước mặt hòa thượng lại chịu thiệt lớn như vậy!