" thanh xà" lòng ta
Chương 13 : Thanh xà và đạo sĩ
Ngày hôm sau, Hứa Tiên chưa đến. Nhưng phiền toái thật sự lại đến trước, ngoài cửa xuất hiện một lão đạo sĩ mù, còn dẫn theo hai tiểu đạo sĩ….
Chỉ thấy hắn đứng ngoài phủ của chúng ta, nói chuyện với hai tiểu đạo sĩ.
«Tới rồi, chính là nơi này….»
«Sư phụ, nơi này thật sự có yêu quái sao?» Tiểu đạo sĩ hỏi.
«Yêu quái này có thể đã có mấy năm đạo hạnh, bắt được nàng về, tu bổ thêm đạo hạnh của ta.»
Nói xong, tiểu đạo sĩ liền ở ngoài phủ vẩy bột lưu huỳnh. Ta lúc này còn đang nằm ngủ trên xà nhà, ngửi thấy mùi lưu huỳnh, cả người nằm trên xà nhà liền vô lực rớt xuống.
Ý cười trên mặt tỷ tỷ cũng mất đi, cặp mày thanh tú nhíu chặt: «Có người làm phép, muốn bắt chúng ta!»
Ta đã sớm khó chịu mà lăn trên đất, nhịn không được mà chửi bậy trong lòng: Đáng chết, chờ ta bình tĩnh lại sẽ tới thu thập ngươi!
Thế nhưng may là tỷ tỷ không bị ảnh hưởng.
Năm trăm năm đạo hạnh của ta không chống đỡ được mùi bột lưu huỳnh, nhưng nàng dù sao cũng có cả ngàn năm đạo hạnh, ngoại trừ lúc nhìn ta có chút lo lắng, trên mặt chỉ có một vẻ phong khinh vân đạm.
Nàng gặp nguy không loạn, cầm lấy chén rượu trên bàn, vẩy về phía chân trời, tay áo bạch sắc hô mưa gọi gió, rửa sạch bột lưu huỳnh ngoài cửu không còn lấy một mảnh….
Sau đó nàng nâng ta dậy hỏi: «Tiểu Thanh, không sao chứ?»
Ta lắc đầu, cả giận nói: «Muội muốn giết chết tên đạo sĩ thối ngoài cửa kia!»
Nàng giữ ta lại: «Tiểu Thanh, nếu Hứa công tử đến….»
Ta khó hiểu nhìn nàng, một khắc sau đó mới biết tỷ tỷ đang lo lắng cái gì. Nàng đến bây giờ còn nghĩ đến Hứa Tiên, không muốn ta lộ ra căn nguyên trước mặt hắn.
Ta buồn bực nhìn nàng, trăm năm qua đây là lần đầu tiên ta nổi giận với nàng. Dựa vào cái gì chứ? Ta làm bạn với tỷ tỷ đã trăm năm, nàng cùng Hứa Tiên bất quả chỉ mới gặp nhau vài lần….
Nhíu mày hừ nhẹ, ta nói: «Tỷ tỷ yên tâm. Muội tất nhiên sẽ không phá hỏng chuyện tốt của tỷ!»
Lời này ta nói ra vô cùng hung ác, ta nghĩ nàng nhất định cũng nghe ra.
Nói xong, ta không nhìn nàng nữa mà đi ra ngoài cửa. Nên không nhìn thấy tỷ tỷ mở miệng, nhưng lại nói không ra lời. Điều nàng muốn nói, có lẽ là: «Tiểu Thanh, muội phải cẩn thận….»
Trong lòng ta lúc này vô cùng hờn dỗi, nhìn cái gì cũng không thuận mắt.
Quả nhiên, còn chưa bước ra cổng, đã nghe thấy đoạn đối thoại của đạo sĩ kia với Hứa Tiên.
Hứa Tiên hỏi đạo sĩ: «Trong phủ này xảy ra chuyện gì sao?»
Đạo sĩ nói: «Trong phủ này có hai xà yêu!»
Đạo sĩ thối khá lắm! Dám vạch trần chúng ta! Vừa vặn tính sổ luôn chuyện bột lưu huỳnh.
Ta lúc này quát to: «Đạo sĩ thối, giữa ban ngày ban mặt mà dám nói xấu ta với tỷ tỷ!»
Hứa Tiên thấy ta đi ra, vội vã đến gần ta giải thích: «Tiểu Thanh cô nương, ngươi yên tâm, Hứa Tiên ta tuyệt đối sẽ không tin lời nói vô căn cứ của đạo sĩ này. Bạch cô nương tâm địa Bồ Tát như thế, sao có thể là xà yêu được.»
Ta không ngờ Hứa Tiên lại nói giúp chúng ta, ta còn nghĩ hắn nghe xong sẽ lập tức quay đầu bỏ chạy. Nếu thật sự quay đầu bỏ chạy thì tốt, người nào đó cũng không thể cướp tỷ tỷ từ tay ta!
Ta quay đầu đi chỗ khác, không cho hắn một ánh mắt hòa nhã, cho dù hắn tin tưởng chúng ta, ta cũng vẫn nhớ rõ nguyên nhân vì sao mà giận tỷ tỷ. Thế nhưng, ta mà giáo huấn tên đạo sĩ thối kia trước mặt hắn cũng không tốt, vẫn nên để hắn mau mau vào phủ ở cạnh tỷ tỷ thì tốt hơn.
Vì thế ta nói: «Hứa công tử, tỷ tỷ của ta ở trong phủ một mình, rất sợ hãi, ngươi mau vào trong với nàng đi.»
Hứa Tiên chất phác gật đầu, bước vào phủ, đi vào giúp tỷ tỷ đang ‘sợ hãi’ của ta.
Đạo sĩ đứng sau lưng ta kêu lên: «Trong phủ có xà yêu ngàn năm, công tử ngàn vạn lần đừng đi vào trong!»
Hứa Tiên ngoảnh mặt làm ngơ.
Đạo sĩ thầm lắc đầu, thở dài: Lại một người bị yêu nghiệt mê hoặc.
Lẳng lặng lườm đạo sĩ một cái, trong lòng ta thầm khinh bỉ. Chúng ta mê hoặc Hứa Tiên khi nào, hắn rõ ràng là cam tâm tình nguyện. Nếu không sao lại nhiều lần đến tìm tỷ tỷ như thế. Mặc dù tỷ tỷ có giở chút thủ đoạn, thế nhưng nếu Hứa Tiên thật sự không coi trọng tỷ tỷ, vậy còn đến làm gì. Thôi được, dù sao người trần cũng chỉ tin yêu quái đều là xấu xa….
***
Đóng cửa phủ, chỉ còn lại lão đạo sĩ, cùng hai tiểu đạo sĩ.
Ta đang nghĩ đột nhiên nở nụ cười, bọn họ sẽ trốn không thoát lòng bàn tay của ta.
Ta dùng ánh mắt bỡn cợt mà nhìn họ, khóe miệng cong lên, mắt long lanh, giọng nói nhỏ nhẹ, mỗi câu mỗi chữ đều vô cùng nhu mì: «Đạo sĩ, các ngươi ở đây dùng tà ngôn mê hoặc người khác, không sợ ta bẩm báo lên quan phủ sao?»
Nếu hắn đã nói chúng ta là yêu nghiệt mê hoặc nhân tâm, ta đây cũng không thể vô duyên vô cớ mà chịu oan. Ta liền như ý của tên đạo sĩ, làm một yêu nghiệt mê hoặc nhân tâm!
Rất nhanh, ta liền nhìn thẳng vào vào mắt của hai tiểu đạo sĩ. Mặc dù không bằng tỷ tỷ, nhưng ta chưa bao giờ hoài nghi diện mạo của bản thân. Không son không phấn, làn da trắng nõn, một thân lụa mỏng thanh sắc, phong thái yểu điệu còn thua kém tỷ tỷ, nhưng cũng mắt ngọc mày ngài, hết sức linh động. Lúc này gió thổi tung mái tóc của ta, góc váy bay bay, ý cười trong mắt ta càng thêm nồng đậm.
Chỉ tiếc lão đạo sĩ kia bị mù, không nhìn thấy ta, liền quát lên: «Xà yêu, dám mê hoặc đồ nhi của ta!»
Đáng chết, ta quên là hắn bị mù! Hòa thượng Kim Sơn Tự kia đã không bị ta mê hoặc, ngay cả đám đạo sĩ thối này cũng không để ta vào mắt. Việc này nếu lộ ra, mặt mũi ta phải để vào đâu đây?
Ta tức giận, vẻ mặt âm trầm. Không tiếp tục nói chuyện, vội vàng xuất thủ, một chưởng đánh bay tên đạo sĩ ra xa mười thước.
Tựa hồ như vậy mới có thể giải mối hận trong lòng.
Muốn trách thì trách hắn không biết lượng sức! Nếu đã không thắng được ta,hà tất gì phải giả làm anh hùng mà đến bắt yêu chứ! Đến cả động vật cũng biết, nếu đã không nắm chắc phần thắng thì sẽ không đánh, hắn đúng là ngu xuẩn.
Ta thu tay lại, phủi phủi, ánh mắt khinh miệt.
Đạo sĩ thấy ta lợi hại như vậy, lập tức nắm tay hai đồ đệ bỏ chạy.
Ta nhìn bóng dáng ba người, không lập tức đuổi theo. Mèo vờn chuột không phải cũng như vậy sao, ta muốn đem bọn chúng đùa giỡn trong lòng bàn tay. Chờ bọn hắn thả lỏng tinh thần thì ta sẽ giáng một chiêu trí mạng.
Ta đứng tại chỗ cười thành tiếng, đứng đếm một hồi. Chờ đến lúc đếm đến năm mươi, mới đuổi theo đạo sĩ mù.
Một người chạy một người đuổi, ra đến bờ sông.
Hắn rung chuông bạc như muốn đe dọa ta, nhưng thủ đoạn nhỏ này làm sao có thể khiến ta sợ hãi được.
Trực tiếp xách áo ba người lên, ném vào trong nước.
«Còn dám nói ta là yêu nghiệt không?» Ta nhướng mày nói.
«Không, cô nãi nãi, ngài không phải là yêu nghiệt, không phải….» Lão đạo sĩ nuốt nước miếng, vội vàng đáp.
«Hửm?» Ta giả vờ nghi hoặc.
«Ngài không phải yêu quái, ngài là tiên tử, tiên tử trên trời.»
Trên mặt ta dù đang cười, nhưng trong lòng vẫn có chút khinh thường tên đạo sí kia, lúc trước không phải một bộ vì dân trừ hại sao? Đánh không lại ta liền nuốt lời? Còn trái với lương tâm mà nói láo!
Loài người, đây chính là loài người đấy!
Ta nhìn không ra bọn chúng rốt cuộc là hơn yêu quái chúng ta ở chỗ nào.
Bọn chúng thật ra còn đối trá hơn chúng ta, giả nhân giả nghĩa hơn chúng ta!
Một khi đã vậy, ta và tỷ tỷ vì sao phải dùng trăm phương ngàn kế để biến hình chứ?
Đùa giỡn ba tên đạo sĩ một lúc lâu, ta rốt cuộc cũng thấy chán. Quay lưng về nhà, đi đến trước cửa mới nhớ, ta vẫn còn đang giận tỷ tỷ…..
Chẳng lẽ ta phải chủ động làm hòa sao?
Không được, tỷ tỷ chắc chắn sẽ cười nhạo ta.
Vậy không về nữa?
Nhưng đã đi đến cổng rồi…..
Đứng trước cổng do dự nửa ngày không vào trong. Ta nghĩ, cùng lắm thì ta một mình quay lại rừng trúc. Đúng lúc ý nghĩ này vừa xuất hiện, tỷ tỷ liền bước ra.
Nàng nói với ta: «Tiểu Thanh, muội đứng trước cổng làm gì vậy?»
A, ta quên mất, với đạo hạnh của nàng chắc chắn đã sớm biết ta đứng ngoài cổng.
Ta không được tự nhiên nhìn trái nhìn phải, nói với nàng: «Hứa Tiên về chưa?»
«Vừa về rồi.» Nàng đáp.
Sau đó hai người chúng ta đều không nói gì nữa, ta kéo kéo chéo áo, không biết nên ở cùng một chỗ với tỷ tỷ như thế nào, dù sao ta vẫn còn tức nàng. Ta ở cùng nàng trăm năm, Hứa Tiên mới biết nàng chưa được mấy ngày, luận về tình nghĩa hắn không thể nào bằng ta.
Ta biết ta ích kỷ, sợ tỷ tỷ bị cướp đi, nhưng trong lòng ta lại tự nói với mình, Hứa Tiên là ân nhân của tỷ tỷ, nên hắn mới quan trọng.
Nhắc đi nhắc lại mấy lần, trong lòng cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Ta ngẩng đầu lên muốn nói mấy câu với tỷ tỷ, thế nhưng một khắc sau đó lại bị lời nói của tỷ tỷ làm cho giật mình.
Nàng nói: «Tiểu Thanh, ta phải gả cho Hứa Tiên!»
Mặt nàng đầy xuân ý, trong mắt tràn ngập sự ngượng ngùng cùng vui sướng, đuôi mắt cong lên không giấu được lòng nàng. Nàng sung sướng như vậy, vui vẻ như vậy….
Ta lại như rớt xuống vực sâu vạn trượng, nàng lập gia đình? Ở cùng với Hứa Tiên, làm nương tử của hắn? Ta không thể tưởng tượng được….Ta cũng không biết lúc ta rời đi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, bọn họ vì sao lại quyết định ở cùng nhau nhanh như vậy?
A, đúng vậy. Nam thanh nữ tú như lửa gần rơm.
Tình yêu nảy nở là điều đương nhiên,
Ta lúng túng một lúc lâu, cuối cùng cũng nhếch môi. Dùng giọng nói bình tĩnh đến khó tin mà nói với nàng: «Chúc mừng tỷ, tỷ tỷ….»
Truyện khác cùng thể loại
61 chương
259 chương
22 chương
55 chương
14 chương
20 chương
22 chương
10 chương
216 chương