Thánh Vũ Xưng Tôn
Chương 91 : Thù cũ
Hung hăng răn dạy Tiêu Bạch Phượng một trận, Dương Tuyết nhìn chăm chú Sở Sở một lát, mỉm cười rời đi trở về chỗ cũ. Có thể làm cho lòng nàng có cảm ứng, nàng này chắc hẳn có chỗ bất phàm, nhưng thân phận nàng cỡ nào, thấy thiên tài giống như cá diếc sang sông, nhiều vô số kể. Chủ động mở miệng đã được tính là phá lệ, người khác không muốn cũng không gây ảnh hưởng đến nàng chút nào.
Mắt thấy bầu không khí có chút không đúng, chính sự đã làm xong, nàng liền muốn dẫn người rời đi, Tứ trưởng lão hết lời giữ lại, một mặt sai người chuẩn bị yến hội. Cảm thấy hắn rất chân thành, liền lưu lại dự tiệc. Trong bữa tiệc, nàng cùng Sở Vân cũng không nói gì, lại cùng Sở Phong và các trưởng lão khách khí một phen.
Đám người chen chúc đứng trước cổng tiễn biệt Dương Tuyết, đám người của học viện bỗng hô lên một tiếng, đội ngũ độc giác ưng sắp xếp chỉnh tề trên mặt đất. Các thế lực trong Liệt Nham thành đều đến xem, lại cũng không dám tiến vào quấy rầy, tụ tập ở đây chiêm ngưỡng phong thái cao thủ.
Đối với việc này đám người của học viện cũng lờ đi, từng người cưỡi trên lưng chim ưng, chuẩn bị sẵn sàng vận sức chờ phát động. Dương Tuyết đang định đi lên, trong lòng rung động mãnh liệt, thân thể mềm mại chấn động, nguyên lực băng hàn thoát ra từ thể nội, phía sau ngưng kết thành một chiếc cánh màu lam, chiếc cánh hình dáng dần dần rõ ràng, một cỗ ba động kinh người lan tràn ra.
Con ngươi Dương Tuyết từ đen biến thành lam, quay đầu nhìn về một góc đường, nơi kia là nơi đứng của Tống gia, bên người Tống Ngọc chợt có phong tuyết bay xuống, hai mắt khép hờ tóc dài lộn xộn, quanh thân cấp tốc nhiễm lên tầng sương lạnh, ban đầu màu sắc trắng bệch, sau thay đổi dần thành đen nhạt. Hàn khí Kinh khủng phóng lên tận trời, như muốn đem một phương thiên địa đông cứng lại. đám người thấy dị tượng này, đều sinh lòng kinh ngạc, Dương Tuyết thân ảnh lóe lên, thấy không rõ động tác như thế nào, đã xuất xuất hiện trước mặt đối phương. Ngọc thủ nhẹ nhàng linh hoạt lật một cái, dáng như hồ điệp vỗ cánh, tránh đi chưởng kích tự vệ, năm ngón tay nhô ra bắt lấy cổ tay của Tống Ngọc khiến hắn cảm thấy nguyên lực bị cắt đứt, thân thể mềm nhũn, không sử dụng được chút lực nào.
Tộc trưởng Tống hiên cùng mấy vị trưởng lão thấy thế liền kinh hãi, nguyên lực quanh thân phun trào, muốn thực giải cứu đệ tử. Dương Tuyết hai cánh phía sau khẽ vỗ, nhẹ nhàng bay đi, giữa trời hóa thành băng trùy, ghim trúng nơi yếu hại của từng người, người trúng chiêu chợt cảm thấy nguyên lực ngưng kết, huyết dịch dừng lại, chuẩn bị xong các tuyệt kỹ, nhưng không còn khí lực chèo chống liền mất đi hiệu lực.
Cùng lúc này Dương Tuyết thể nội khí tức tăng mạnh, lan tràn ra ngoài thiên địa, phụ cận không khí trì trệ. Nguyên lực mênh mông như lũ quét bộc phát, bên trong không gian giống như có vòng vòng gợn sóng trùng điệp tác động đến xung quanh. Nhìn qua thân ảnh của nàng, tâm thần mọi người đều rung mạnh, tỏa ra cảm giác không thể ngăn cản.
"Tiền bối..." Tống hiên khàn giọng nói, nhi tử bị bắt đi khiến hắn mười phần hối hận, trách cứ mình vì sao lại muốn tới nơi này xem náo nhiệt.
Dương Tuyết cũng không để ý đến hắn, mà nhắm hai mắt lại, giống như đang cẩn thận cảm ứng đồ vật nào đó. Đám học viên xung quanh kịp phản ứng, đều vây quanh người đạo sư, từng người bộc phát ra khí tức mạnh mẽ, chấn nhiếp đám người Tống gia.
Đám người Tống gia thấp thỏm lo âu, Tống Ngọc lấy lại tinh thần, vội mở miệng nhắc nhở: "Ta không bị làm sao cả, mọi người không nên gấp gáp." Hắn thấy, vị tiền bối này tu vi cao như thế, nếu muốn giết hắn, coi như mạng hắn lơn gấp mười lần thì cũng chỉ tốn một ý nghĩ mà thôi.
Nghe vậy trong lòng mọi người đều an tâm một chút, lo lắng chờ đợi, quanh thân Tống Ngọc hàn khí nồng đậm, ngay cả gương mặt đều ngưng kết một tầng sương mỏng, mà đôi cánh phía sau Dương Tuyết khẽ chấn động, trên đó u quang lấp lóe không ngừng, cả hai hô ứng lẫn nhau, lại giống như đối thoại. Khiến trong lòng mọi người cảm thấy thật kỳ lạ.
Thật lâu sau Dương Tuyết mở mắt buông tay, một đôi mắt sáng nhìn chăm chú Tống Ngọc, gương mặt xinh đẹp lộ ra biểu lộ chấn kinh, trong miệng lẩm bẩm: "Huyền Ma thể chất, Địa giai võ mạch."
Nghe được câu nói này, Tống Ngọc trong lòng không hiểu, nhất thời lại quên đi sợ hãi, đánh bạo mở miệng hỏi: "Tiền bối, Huyền Ma thể chất là gì. Còn võ mạch, trải qua khải linh kiểm nghiệm, ta hẳn là huyền mạch cao cấp."
"Không sai, nhưng nhờ thể chất mà tư chất của ngươi tăng lên, vừa vặn đạt tới Địa giai." giải thích một chút, thấy đối phương còn muốn hỏi, Dương Tuyết liền chặn lại: "Chút tình huống hiện tại có cơ hội ta sẽ nói tỉ mỉ, ngươi có nguyện làm đệ tử của ta hay không, sau này sẽ nghe ta dạy bảo?."
Tống Ngọc còn chưa trả lời, phụ thân hắn Tống Hiên đã lộ vẻ cuồng hỉ, khó kìm lòng nổi nói: "Hắn nguyện ý, được tiền bối thưởng thức, Tống gia vô cùng cảm kích.”
Lần giao thủ mặc dù ngắn ngủi, nhưng Tống hiên biết rõ nàng này tu vi thông thiên, đừng nói làm sư phó nhi tử, dù là sư phó của chính mình cũng dư xài. Huống chi nhóm người này, tu vi đều hơn xa phe mình, nếu có thể tới kéo chút giao tình, thật là một chuyện đại hỉ, cầu còn không được.
Dương Tuyết lại không để ý tới hắn, chỉ quan tâm tới người sắp thành đệ tử này. Tống Ngọc cũng không phải một kẻ ngu, con mắt chuyển động khách khí hỏi: "Xin hỏi tiền bối đến từ nơi nào, có thể cho ta biết một chút hay không?"
Nghe vậy tay nàng che miệng cười khẽ, tay hạ xuống nhưng khóe mắt vẫn có lưu ý cười: "Tiểu gia hỏa này ta thấy ngươi đang cẩn thận quá mức. Ngươi có biết là biết bao người muốn được như ngươi không?"
Tống Ngọc chắp tay cười làm lành nhưng lại không hé miệng, Dương Tuyết hơi nháy mắt, Tiêu Bạch Phượng lĩnh hội ý tứ, nhẹ nhàng bước tới phụ cận, lật tay thì thầm một hồi, cũng cho hắn nhìn ngọc bài chứng minh thân phận.
Trên mặt hắn lộ ra vẻ kinh hỉ, Linh Vũ viện đệ tử, vốn định đợi thực lực mạnh hơn một chút, thì bản thân sẽ đăng ký vào học viện, không ngờ hiện tại có thể gặp đươc đạo sư của học viện, so với ý nghĩ lúc đầu không biết tốt hơn bao nhiêu lần.
Tình huống hiện tại đã rõ, vậy liền không cần do dự. Tống Ngọc liền quay người lại, hai đầu gối quỳ xuống đất, cung kính làm lễ bái sư, trong miệng cao giọng nói: "Tạ ơn sư phó đã thu ta làm đồ đệ."
Đợi lễ tiết qua đi, Dương Tuyết mỉm cười đem hắn đỡ dậy, từ chối nhã nhặn việc Tống hiên mời nàng đến tộc làm khách mời, để Tống Ngọc đi nói rõ tình huống hiện tại, còn mình cùng Sở Vân chào hỏi một chút, đợi Tống Ngọc trở về liền đem người lên đường rời đi.
Bởi vì tọa kỵ không đủ, nàng để Tiêu Bạch Phượng cùng Tống Ngọc ngồi chung một chỗ. Cho dù thân là Tống gia công tử, cũng Tống Ngọc cũng chưa từng ngồi lên yêu thú, trong lòng vừa khẩn trương vừa mừng rỡ, hướng Tiêu Bạch Phượng luôn miệng nói tạ ơn.
Trong nhóm học viên của học viện ở đây Tiêu Bạch Phượng là người trẻ tuổi nhất, ước chừng mười bảy mười tám tuổi, khí chất cao quý, như là một con Phượng Hoàng kiêu ngạo, tướng mạo rất đẹp, Tống Ngọc một lòng tu luyện, lần đầu cùng nữ nhân tiếp xúc, không khỏi có chút đỏ mặt.
Thấy hắn như thế Tiêu Bạch Phượng cũng thu lại vẻ cao ngạo, nháy mắt nói yêu: "bây giờ đã là người một nhà, khách khí làm gì, tới học viện nếu có gì thắc mắc cứ hỏi ta." đám người đến đây toàn là đệ tử phổ thông của học viện, chỉ có nàng là đệ tử của Dương Tuyết, nay lại có thên một đệ tử nữa là Tống Ngọc.
Linh Vũ học viện, đạo sư muốn tuyển đệ tử sẽ có nhiều cách, một là lựa chọn trong đám đệ tử của học viện, hai tìm kiếm nhân tài ở bên ngoài thu làm đệ tử cũng đặc biệt dẫn vào học viện. Tiêu Bạch Phượng và Tống Ngọc là hai kẻ như vậy.
Vô luận loại nào, một khi trở thành đệ tử của đạo sư, liền thu được một thân phận không nhỏ trong học viện, đều sẽ mang trong mình danh hiệu thiên kiêu. Khi cùng là thiên kiêu, Tiêu Bạch Phượng đương nhiên sẽ không làm cho hắn khó xử.
Tống Ngọc ngồi sau lưng Tiêu Bạch Phượng, ngồi chung với nhau ra lệnh cho độc giác ưng băy lên. Tứ giai phi hành yêu thú, tốc độ vô cùng nhanh chóng, cất cánh lên sau một cái chớp mắt liền biến thành một điểm đen một chớp mắt sau đã không thấy tung tích.
Tất cả mọi việc diễn ra, Sở Thiên đều quan sát toàn bộ, khuôn mặt biểu lộ vẻ hờ hững, nhưng trong áo hai tay nắm chặt, móng tay cắm vào trong da thịt, huyết dịch tràn ra nhưng hắn không nhận thấy được đau đớn. nhục thể đau đớn đều không bằng nỗi đau trong tâm hồn hắn.
Giờ này khắc này, hắn mới rõ ràng cảm nhận được tầm quan trọng của thực lực, nếu không có thực lực, thì tất cả giao tình cũng chỉ là những lời vô nghĩa, cuối cùng đem lại tiện nghi cho người khác.
Tống Ngọc vốn thiên tư hơn người, luận thực lực cũng xếp trong ba người trẻ đứng đầu của thành này. Bái Dương Tuyết làm vi sư, bước vào Linh Vũ viện, tiến bộ sẽ không thể nào tưởng tượng được. Mặc dù Sở Thiên luôn luôn lạc quan, lúc này cũng cảm nhận được áp lực đang đè nặng trên vai mình.
Nghĩ thật lâu, Sở Thiên hung hăng cắn răng một cái, mặc kệ như thế nào, dù việc vượt qua Tống Ngọc là vô cùng khó khăn nhưng hắn sẽ nhất định làm được. Bởi vì, hắn sẽ không bao giờ muốn rơi vào cảnh tính mạng của bản thân mình lại đặt trong tay của người khác.
Hôm nay việc vui liên tục đến, Tống hiên bận bịu an bài tộc nhân thu xếp yến hội, nhi tử được đem đi Linh Vũ viện, sự tình này khiến hắn phải mở một yến hội thật lớn. Điểm mấu chốt hiện tại là bất kì thế lực nào muốn động vào Tống gia thì trước hết phải nghĩ cách chịu đựng được lửa giận của Linh vũ viện đã.
Sau này hắn sẽ an bài người đem chuyện hôm nay thêm mắm thêm muối lan truyền ra, chắc chắn sẽ làm không ai không biết, không người không hay, sự tình này mặc dù đơn giản, nhưng nếu vận hành thoả đáng, thậm chí có thể trở thành một tầng bảo vệ cho gia tộc.
Đang muốn vui mừng hớn hở trở về, chợt nhìn thấy Sở Vân khuôn mặt uể oải, liền chậm rãi đi đi đến nói thầm bên tai: "Sở Vân, Linh Vũ viện tuyển chọn ngươi mà không phải ta, nhưng ngươi cũng không thể trúng tuyển. Sự thật hiện tại đã chứng minh, nhi tử của ta đã hơn xa đứa con phế vật kia của ngươi rồi"
Hắn không thèm để ý Sở Vân sắc mặt xanh xám, quay người thản nhiên rời đi, thẳng đến khi đi ra gần mười mét, thanh âm cũng không che giấu, ầm ầm vang lên: "Cả đời này ngươi sẽ bị ta áp chế đến chết cũng không lật người lại được, ha ha ha."
Truyện khác cùng thể loại
1057 chương
9 chương
51 chương
177 chương
111 chương
11 chương
28 chương
31 chương